Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 7: Đại ca trở về, chuẩn bị so đấu tam gia tộc




Ngải Tuyết vội rút tay ra, tức giận lườm cô một cái"Nha đầu ngốc, cái gì của mình sẽ là của mình dù có trốn cũng không thoát, không phải của mình thì có cưỡng cầu cũng không được, cứ thuận theo ý trời!"

Thang Tiệp nghẹo cổ suy nghĩ một chút"Cậu nói cũng đúng!"

"Nhưng mà tớ vẫn hồi hộp!"Thang Tiệp chu cái miệng nhỏ làm nũng với cô, Ngải Tuyết trợn mắt nhìn.

"Cậu hít một hơi thật sâu!"

"Bây giờ thở ra!"

"Làm lại lần nữa!"

"Đúng rồi thở ra, chính là như vậy, chỉ cần làm vài lần cậusẽ không còn căng thẳng nữa ngược lại càng thêm tự tin!”

"Tớ đi vệ sinh rửa tay, cậu tiếp tục làm Hàaa...!"

Thang Tiệp vừa làm vừa gật đầu! Dường như có tác dụng Hàaa...!

Bộ dáng Ngải Tuyết hơi gấp gáp chạy nhanh vào nhà vệ sinh, ‘phanh…’ vô tình đụng vào người khác, không ngước nhìn chỉ nói"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý!”

Tiếp tục chạy vào vệ sinh, có trời mới biết, mỗi sáng cô luôn có thói quen đi đại tiện, hôm nay bị nha đầu Thang Tiệp vội vã kéo đến chỗ này, làm cô đau bụng chết đi!

Mới vừa vào công ty Tử Hiên bị người ta đụng trúng, cảm thấy rất bực bội muốn lớn tiếng chửi mắng.

Ai ngờ, người phụ nữ này không ngẩng đầu, miệng rối rít nói xin lỗi rồi tiếp tục chạy thụt mạng.

Anh vốn rất nhức đầu với chuyện Ngải Tuyết mất tích, lửa giận trong lòng vẫn kìm nén không có dịp bùng nổ.

Nhưng lần này tốt lắm, một buổi sáng tinh mơ liền đụng phải người phụ nữ đã bất cẩn còn lanh chanh nói không ngừng!

Cuối cùng cơn giận được bộc phát, có người chịu tội làm bao cát cho anh, nhưng chỉ thấy tiếng còn người đâu không thấy!

Kia, hình như rất giống Ngải Tuyết nha!

Sững sờ một lát, nửa ngày sau mới phản ứng đuổi theo!

"Ngải Tuyết, Ngải Tuyết!" Anh sắp điên rồi, đi đến đâu cũng thấy bóng dáng của cô!

Anh vừa chạy vừa kêu lớn tiếng như vậy khiến ai nấy đều xúm lại xì xầm to nhỏ.

"A, Quý thiếu kìa!”

"Rất đẹp trai đó!”

Tử Hiên chau mày, đáng chết, phụ nữ luôn phiền phức!

Giờ phút này, Ngải Tuyết thoải mái ngồi trên bồn cầu, thở dài ra hơi, chợt nhớ tới lúc nãy hình như có người kêu mình!

Chớp chớp mắt, không đúng, đây là La Mã, trừ Thang Tiệp ra, không có ai là người quen của cô!

Làm sao có thể có người gọi mình được?Vỗ vỗ cái đầu nhỏ, nói thầm"Chắc ảo giác thôi!”

Đang hít thở sâu, Thang Tiệp bị người ta đẩy một cái làm cho lảo đảo ngã xuống đất, thậm chí bàn tay bị người ta đạp không thương tiếc.

Thang Tiệp trợn mắt cắn răng, hận không thể lên trời khiếu nại, không nhịn được lớn tiếng nói lời thô tục"Chết tiệt, ai dám giẫm lên tay của bổn cô nương!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.