Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 57: Lãnh Hàn Thần trở về. Chuẩn bị tới Thần Vực Minh




_ Ai, kỳ thực, ta vốn là không muốn nói, nhìn bây giờ, ta không thể không nói- Tô Tần nặng nề mà thở dài, sau đó lại như có chuyện lạ lắc lắc đầu.

_ …

_ Ta là Nhan Phi Tuyết, chỉ là ta thời gian trước ở Duệ vương phủ đầu bị thương, rồi đầu lại bị tụ huyết, đại phu nói phần tụ huyết này ngoại trừ sẽ làm ta đánh mất 1 phần ký ức, còn sẽ làm cho tính tình ta thay đổi.

Nói xong, nàng còn xốc lên thái dương của mình, đem cái kia vết sẹo cho hắn nhìn - Nhạ, chính ngươi xem đi, ở đây còn giữ dấu vết nè!

Sau đó cẩn thận nhìn nhìn quỷ mặt người, phát hiện, hắn chính liễm khởi con ngươi nhìn mình chằm chằm.

Căn cứ biểu hiện của hắn tối nay, Tô Tần có thể khẳng định, người này, nhận thức Nhan Phi Tuyết, chí ít hắn hiểu biết Nhan Phi Tuyết, mà chính mình theo trong miệng Hạnh Nhi biết được trước đây “Chính mình” cùng mình bây giờ hiển nhiên là tính tình 2 người, bởi vậy hắn hoài nghi cũng sẽ rất bình thường.

Quỷ mặt người nhìn Tô Tần thật lâu, thật lâu, lâu đến nỗi Tô Tần cho là mình đã thành hóa thạch, hắn đại gia cuối cùng mở miệng.

_ Ngươi là thế nào bị thương?

Ngạch…

Tô Tần lật cái thật to bạch nhãn- Đều đã nói ta mất đi ký ức, còn thế nào nhớ nữa! - Người này chỉ số thông minh rốt cuộc là bao nhiêu!

Quỷ mặt người đến gần nàng, hắn từ trong ống tay áo lấy ra tờ giấy, run rẩy, hỏi- Vậy ngươi còn nhớ rõ thứ này không?

Tô Tần để sát vào nhìn nhìn, trên giấy họa chính là 1 viên khiếu linh lung ngọc thạch, thú vị chính là ở giữa ngọc thạch là 1 viên hồng tâm nhỏ như đậu đỏ, hồng diễm, khéo linh.

Trọng yếu nhất là, cái kia hồng tâm hình đậu đỏ, nàng hình như ở nơi nào xem qua, đến tột cùng là ở nơi nào xem qua đây?

Tô Tần nhíu mày, nhìn chằm chằm họa nhìn hồi lâu…

_ Ngươi, còn nhớ rõ sao? - Quỷ mặt người tỉ mỉ nhìn trên mặt nàng mỗi 1 cái biểu tình, tựa hồ muốn từ nơi đó nhìn ra chút gì.

Tô Tần lắc lắc đầu- Không, đây là cái gì?

_ Ngọc Linh Lung.

_ Ngọc Linh Lung…- Tô Tần nhớ kỹ, cười cười- Thật ra đặt tên rất chuẩn xác, là của ngươi?

_ Không, là của ngươi- Quỷ mặt người nói- Bất quá, ta muốn ngươi đem nó tìm được, sau đó giao cho ta!

_ Của ta? - Tô Tần chỉ chỉ chính mình- Sau đó ngươi muốn ta tìm được nó, sau đó giao cho ngươi!

Quỷ mặt người gật gật đầu.

_ Ha hả…

_ Ngươi cười cái gì?

_ Không ngờ ngươi lại như thế chỉnh người, đồ của ta, ngươi lại muốn ta đi tìm, sau đó sẽ giao cho ngươi! - Tô Tần không nói gì, lúc này nàng dám khẳng định, người này chỉ số thông minh có chuyện!

Quỷ mặt người đột nhiên trở nên trầm mặc, 2 mắt lưu chuyển sắc bén quang mang, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Tần.

Da đầu tê rần, Tô Tần hô to không ổn, vị đại gia này lại muốn bão nổi!

Ngươi nha đứng xa 1 chút! Tô Tần vội vàng nhìn khắp chung quanh 1 lần, nhằm tìm đường chạy trốn, bất quá, hình như, đều là tử lộ…

_ Uy, có chuyện gì hảo hảo nói, không phải là giúp ngươi tìm ngọc bội này sao, ngươi nói cho ta biết đi nơi nào tìm! - Được rồi, hảo hán không ngại mệt trước mắt, trước nhận lời đi, sau lại mưu lừa hắn.

_ Nuốt vào! - Đột nhiên, hắn từ trong ngực lấy ra 1 bình thuốc, sau đó đổ ra 1 dược hoàn, 1 tay nắm hàm dưới Tô Tần, sau đó đem dược hoàn ném đi vào.

Liền dùng lực, đem dược hoàn đưa vào trong bụng của nàng.

Khụ khụ…

Tô Tần dựa vào tường gỗ, không ho được.

_ Ngươi cái người điên này, ngươi rốt cuộc cho ta ăn cái gì!

Nàng rốt cuộc hiểu được tư vị bị người trêu đùa, thật là thống khổ a, có điểm đồng tình Nốt Ruồi Đen!

_ Là độc dược, mỗi lần trăng tròn sẽ lại phát tác, nếu là không có giải dược, sẽ đau muốn chết!

_ Ngươi tên khốn kiếp! - Tô Tần 1 quyền quất tới, kết quả lại rơi vào khoảng không.

_ Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời của ta, giải dược ta sẽ đúng giờ cho ngươi 1 viên giải dược, thẳng đến ngươi tìm được ngọc linh lung mới thôi! - Hắn đơn giản tránh thoát quả đấm của nàng, cười lạnh nói.

_ Đê tiện! - Tô Tần thấp giọng mắng 1 câu- Ngươi cho là tùy tiện lấy cái viên dược kia nói là độc dược ta sẽ tin!

A, lời kịch này thế nào rất quen thuộc nhỉ?!

_ Cũng vậy, ta đây còn không phải đều là hướng ngươi học! Bất quá, thuốc độc của ta nhưng là thật! Không tin, ngươi có thể thử xem! - Quỷ mặt người cười lạnh.

Tô Tần thời gian trêu đùa Nốt Ruồi Đen, quỷ mặt người đang ở phụ cận, vừa nghĩ tới khi đó tên tiểu tử kia vẻ mặt bất đắc dĩ, liền hết sức bội phục nữ nhân này, vì đạt được mục đích thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Ngạch ~~~

Tô Tần cái kia muốn té xỉu, náo loạn nửa ngày, hắn đại gia sáng ý đạo văn của nàng, thảo nào lời kịch quen thuộc như vậy!

Chờ 1 chút, đột nhiên, Tô Tần trong đầu xẹt qua 1 ý niệm chẳng lành, hắn vì sao biết được rõ ràng như thế, chẳng lẽ!

Tô Tần nhìn về phía quỷ mặt người, tâm cả kinh, nha nam nhân này, hắn cư nhiên giám thị ta!

_ Ngươi quá hèn hạ, cư nhiên đang âm thầm giám thị ta! - Tô Tần vừa nghĩ tới nhất cử nhất động của mình đều bị người nhìn chằm chằm, cái loại cảm giác này làm cho nàng thập phần tích khí!

So với bị hắn uy độc dược càng làm cho nàng thêm tích khí!

_ Muốn biết nhất cử nhất động của ngươi, hà tất cần phải âm thầm giám thị, ngươi lần nào xuất hiện chẳng phải đều kinh thiên động địa!

Vậy mà quỷ mặt người lại lãnh phúng nói- Toàn bộ người trong kinh thành, đều biết chuyện ngươi Yên đại tiểu thư đại náo “Phẩm Hương các” hưu phu!

Hà tất hắn giám thị nàng, nàng đại tiểu thư đi tới chỗ nào không phải tiếng sấm thì cũng chút ít mưa to!

Ngạch ~~~~

Tô Tần thái dương tích ra 1 quý danh giọt mồ hôi, khóe miệng rút trừu.

Này nha, không chút để cho người ta lưu mặt mũi!

_ Vậy cũng tổng so với ngươi cường! - Tô Tần nhíu mày, phản kích nói- Ta chí ít làm quang minh chính đại, kinh thiên động địa, kia dù gì cũng là 1 loại hành động vĩ đại, ai giống ngươi!

_ Giống ta cái gì?! - Hắn ninh mi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.