Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 33: Vĩnh kết đồng tâm




Ngải Tuyết dùng sức né tránh bàn tay và môi lưỡi của Mộ Dung Kiệt không an phận trên cơ thể cô, khóe mắt chợt rơi xuống vài giọt nước mắt bất lực!

"Anh Kiệt mở cửa, mở cửa!” Đúng lúc, tiếng kêu của Tử Hiên ngoài cửa rất hợp với tình hình bên trong!

Ngải Tuyết giống như gặp được Chúa cứu thế, đôi mắt ảm đạm tuyệt vọng cuối cùng cũng lóe lên tia hi vọng!

Nhưng Mộ Dung Kiệt căn bản không để ý, ảo não hằm hằm nhìn cô!

"Cứu em! Tử…” Hai chữ anh Tử Hiên thiếu chút nữa liền từ trong miệng cô nói ra, nhưng liếc thấy khuôn mặt Mộ Dung Kiệt đen đến không thể tưởng, chỉ sợ cô nói ra ngay cả sống hết đêm nay cũng không có cơ hội khi chọc đến con sói này!!!

"Ngải Tuyết, thành thật với bản thân một chút, anh mới bảo đảm em có thể sống thoải mái ở dưới người anh đêm nay, nếu không! ! !” Khóe miệng Mộ Dung Kiệt nâng lên khát máu!

Ngải Tuyết nghe đến lạnh cả sống lưng, mũi chợt chua xót, nước mắt liền tuôn rơi!

"Không được khóc!” Mộ Dung Kiệt nhìn thấy Ngải Tuyết rơi nước mắt lần nữa, mọi tức giận trong lòng lần lượt dịu xuống!

Nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như vậy!!!

Ngải Tuyết vểnh môi tỏ vẻ uất ức, đưa mu bàn tay quệt sạch nước mắt, lỗ mũi hít xụt xịt, nức nở nghẹn ngào!

Mộ Dung Kiệt thở dài nhẫn nại chờ cô! Từ trên người cô lật xuống, đắp mền cho cô!

Nựng chiếc mũi đỏ hồng vì khóc của cô"Thật hết cách với em, anh không đụng em nữa được chưa? Ngoan ngoãn, ngủ một giấc!”

Ngải Tuyết nghe lời nhắm mắt lại, cô cảm thấy, mình nên nghe lời làm theo là tốt nhất!

Nhẹ nhàng đặt nụ hôn trên trán cô, xoat người đi xuống giường!

"Nói!" Giọng nói vô cùng lạnh nhạt, một bộ dáng lạnh lùng ra vẻ người lạ chớ tới gần!

Toàn thân Tử Hiên cứng đờ, có chút không được tự nhiên cúi đầu.

"Anh Kiệt, năm năm anh đợi được, chẳng lẽ hôm nay anh lại nhịn không được?”

"Phụ nữ của anh, tới lượt em phải quan tâm sao?" Mộ Dung Kiệt hừ lạnh, hơi thở lạnh giá phun trào.

"Hiện tại, Tiểu Tuyết không nhớ gì về anh, còn anh cứ dùng sức ép buộc cô ấy, càng kéo xa khoảng cách của hai người hơn!”

Mộ Dung Kiệt híp nửa con mắt, Tử Hiên nói đúng, tính huống bây giờ không nên cưỡng bức cô!!!

Có trách cũng trách bản thân mình kiềm lòng không đậu! Thật sự, anh rất nhớ cơ thể của và mùi hương của cô. truyện được copy từ DocTruyen.Org

Đi tới trước cửa sổ, châm điếu thuốc, lẳng lặng đứng hút một lúc lâu!

"Anh Kiệt, em nghĩ nên để Ngải Tuyết khôi phục trí nhớ rồi hãy đưa cô ấy trở về nước! Cho nên……”

"Cho nên, em giấu cô ấy suốt năm năm, giấu đến cô ấy thích em, yêu em, càng lệ thuộc vào em? Tử Hiên, em thích Ngải Tuyết? Em yêu Ngải Tuyết đúng không?" Mộ Dung Kiệt càng nói càng kích động, quả đấm túm càng chặt thấy được cả đường gân xanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.