Chàng Sói Hấp Dẫn

Chương 20: Bán đan dược




Thành phố S, nhà Mộ Dung.

Ông cụ Mộ Dung tức giận nhìn hai người đàn ông trước mắt"Hừ, hai người tới đây muốn tống tiền sao!”

Năm năm trước, chính bọn họ đã bắt cóc Ngải Tuyết từ trong nhà Mộ Dung.

"Ông cụ, chúng tôi không còn cách nào khác, năm năm trước khi rời khỏi nhà Mộ Dung, chúng tôi đã tiêu hết số tiền đó, nhưng không phải là không có cách!”

Ông cụ Mộ Dung nghe qua đã hiểu được dụng ý của bọn họ, lửa giận bốc lên ùn ụt"Năm năm trước, tôi nói rất rõ ràng, cho các ngưới mỗi người 5 ngàn vạn vĩnh viễn không được trở về Trung Quốc, lúc này mới có năm năm, các ngưới dám trở về nước, còn xòe tay xin tiền!”

Bọn họ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi rồi quay lại nhìn ông cụ hừ lạnh"5 ngàn vạn?Ông cụ, ông cảm thấy 5 ngàn vạn đủ che được cái miệng của hai anh em chúng tôi sao?"

"Ông có biết chúng tôi đã gặp bao nhiêu nguy hiểm khi làm việc này không? Nếu để thiếu gia Mộ Dung điều tra được, chúng tôi không có con đường sống, cho dù chết, cũng sẽ rất khó coi”

Mũi của Ông cụ Mộ Dung muốn xì khói vì tức giận"Cho nên tôi mới sắp xếp cho hai người định cư ở nước ngoài, sống càng xa càng tốt, nhưng lúc này, những gì hai người đang làm chả khác nào tự đưa mình vào chỗ chết!”

Bọn họ nghe xong cũng hơi sợ, nhưng vẫn không có ý định rời đi"Ông cụ, chỉ cần ông cho chúng tôi một trăm triệu nữa, chúng tôi đảm bảo, từ nay không bao giờ trở về nước, ông cũng không cần lo lắng thiếu gia Mộ Dung biết kẻ chủ mưu đứng sau việc này?”

"Một trăm triệu? Hai người biết mình đang nói cái gì không? Dám công phu sư tử ngoạm (*)!"Ông cụ Mộ Dung quát lên.

(*): Công phu sư tử ngoạm ở đây có nghĩa là chặt giá, đưa ra giá cắt cổ

Hai người cùng nhếch miệng"Gia tộc Mộ Dung lớn như vậy, chẳng lẽ một trăm triệu lại để vào mắt, đối với ông cụ mà nói, có khi không đủ nhét kẻ răng nữa kìa! "

"Hơn nữa, dùng 200 triệu mua lấy cuộc đời yên ổn, rất có lời nha!”

Bọn họ kẻ xướng người họa, nhất định không lấy được tiền quyết không rời đi!

Ông cụ Mộ Dung tức giận phát run, tay cầm gậy đập mạnh xuống đất"Hai người dám uy hiếp tôi! ! !”

"Nào dám!Nhưng chúng tôi không còn cách nào khác?Chỉ cần ông cụ cho thêm 200 triệu, chúng tôi sẽ tự động biến mất, chẳng lẽ ông cụ không sợ thiếu gia biết sao?”

"Đã muộn! ! !” Từ trong chỗ tối, hai mắt Mộ Dung Kiệt đỏ ngầu, bước ra! Giọng nói lạnh như băng mang theo sự độc ác!

Ngay tức khắc, khí thế của bọn họ như rơi xuống vực thẳm, hai chân bắt đầu phát run! Làm sao bây giờ?Sao thiếu gia Mộ Dung lại ở nhà vào lúc này? Không phải đã thăm dò kĩ rồi sao?

Trong bụng ông cụ Mộ Dung sôi ùn ụt, tiêu rồi, Kiệt đều nghe được! Trong lúc nhất thời ông ngây người như phỗng không biết làm như thế nào cho phải!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.