Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 50: Khắc Định Quyết Gia




Editor: Gấu Lam

Ngày kế, Diệp Dịch mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, ánh mặt trời từ khe rèm cửa sổ đi vào, bên trong căn phòng mờ tối lóe ra một đạo sáng ngời hình quạt.

Trong lồng ngực của hắn ôm một người, tay vừa vặn đặt tại chỗ lõm xuống bên hông mềm mại của đối phương.

Tiếu Thanh Sơn còn đang ngủ, thụy nhan điềm tĩnh, hô hấp đều đặn. Diệp Dịch nhìn chăm chú cậu một chút liền nhớ đến đôi môi ngọt ngào, tối hôm qua cái nụ hôn đầu ngốc nghếch mà triền miên kia làm cho hắn có chút đỏ mặt.

Nhẹ nhàng dời tay đi, hắn cầm lấy điện thoại di động ở đầu giường liếc nhìn thời gian.

Vừa vặn sáu giờ.

Cho dù biết đến ngày hôm nay có thể ngủ nướng, đồng hồ sinh học quy luật cũng làm cho hắn rất sớm tỉnh lại.

Hắn vốn định ôm Tiếu Thanh Sơn lại ngủ một hồi, lại phát hiện đối phương đã tỉnh rồi,con mắt nhạt màu dưới ánh mặt trời lộ ra màu vàng, trừng trừng theo dõi hắn.

Diệp Dịch phản ứng đầu tiên là: "Tôi đánh thức em?"

"Không."

Tiếu Thanh Sơn khẽ lắc đầu một cái, kỳ thực giấc ngủ của cậu rất nông, tỉnh so với Diệp Dịch còn sớm hơn, mới vừa nãy coi như nhắm mắt một chút.

Phòng rửa tay quá nhỏ hẹp, chỉ đủ một người rửa mặt, hai người cùng nhau chỉ có thể cái mông chen cái mông, Diệp Dịch bị ép liền bỏ qua kế hoạch đồng thời đánh răng.

Tiếu Thanh Sơn: "Anh thật giống như rất thất vọng."

Diệp Dịch: "Bên trong quảng cáo đều diễn như vậy mà, tình nhân đồng thời đánh răng."

Tiếu Thanh Sơn mỉm cười: " Thời gian sau vẫn dài mà, anh gấp làm gì."

Bị lời của cậu đánh động, Diệp Dịch ngu ngốc nhếch môi: "Em nói đúng."

Đem bàn chải đánh răng đã bóp kém xong luồn vào trong miệng, Diệp Dịch đối gương máy móc thao tác, trong đầu bắt đầu ảo tưởng cuộc sống sau này: Chờ lên đại học, hắn liền cùng Tiếu Thanh Sơn dọn ra ở chung, cùng nhau ăn cơm đi học chơi game đuổi luận văn, sau đó buổi tối... Ngủ chung. So với hôm qua nhiều một chút loại vận động kịch liệt kia.

Tưởng tượng tốt đẹp như thế, nhưng mà sự thực là bọn họ vẫn mới lớp 11, rời đại học còn tới một năm.

Diệp Dịch rửa mặt xong đi ra, vừa vặn gặp được Tiếu Thanh Sơn thay quần áo.

T shirt màu đen soạt hạ xuống, che khuất tuyến eo gầy cứng cáp cùng hai cái lõm eo.

Diệp Dịch nhỏ giọng: "Sớm biết không dậy sớm như thế."

Eo nhỏ nhắn kia, hắn tại sao không ôm cậu nhiều một phút chốc?

Tiếu Thanh Sơn không nghe rõ: "Anh nói cái gì?"

Diệp Dịch nói sang chuyện khác: "Sau đó mèo chúng ta gọi quý phi."

Vừa nãy hắn cũng nghĩ xong, sau đó liền nuôi một con mèo một con chó, quả thực chính là nhân sinh người thắng cuộc.

Tiếu Thanh Sơn mê man: "Há, theo anh."

Vì chuyện gì lại đột nhiên biến thành cái này?

**

Thu thập xong, Tiếu Thanh Sơn thu thẻ mở cửa phòng cẩn thận, tại thời khắc khe cửa sắp đóng lại, dừng một chút, hỏi: "Máy vi tính của anh có mã hóa không?"

Diệp Dịch: "Có bỏ thêm, làm sao?"

Tiếu Thanh Sơn: "Ừm... Có chút dự cảm vi diệu."

Dù sao đến từ thế giới tu chân, coi như cậu đối việc bói toán không tinh thông lắm, tại trên một số sự tình vẫn sẽ có cảm giác.

Diệp Dịch tự tin nói: "Yên tâm, trừ em cùng tôi ra không ai giải được đâu."

Khách sạn nghèo rệp này cũng không cung cấp bữa sáng, hai người xuống lầu đến khu sinh hoạt, tìm quán cơm Trung ăn.

Tiếu Thanh Sơn thổi thổi cái muôi, đem bốc hơi nóng, nhân bánh lớn da mỏng mì vằn thắn nhỏ nhét vào trong miệng.

Ăn được nửa đường, hai cái bóng người xa lạ dừng ở bên cạnh bàn ăn bọn hắn.

"Bên này có người ngồi sao?"

"Không."

Diệp Dịch trả lời, bên trong dư quang ước chừng hai người mười bảy mười tám tuổi, giống nhau như đúc.

Sinh đôi nha.

Diệp Dịch hứng thú không lớn đem tầm mắt thu hồi vào trong chén.

Y Hướng Minh hỏi Tiếu Thanh Sơn: "Nhà này mì vằn thắn ăn ngon không, cậu thích điểm nào?"

Tiếu Thanh Sơn: "Nước dùng."

"Há, nguyên két nguyên vị, tôi yêu thích."

Y Hướng Minh gật gật đầu, quét mã chọn món ăn, rồi hướng em trai Y Hướng Quang có ý riêng, "Quang tử, anh xem trong danh sách tài trợ trên internet, còn có xí nghiệp Irmann. Em nói lần này tiền thưởng có thể nhiều hơn một chút không?"

Y Hướng Quang: "Lúc này mới vừa tới, anh đã muốn thu thưởng à?"

Y Hướng Minh: "Khà khà, cuối tháng mà, trong tay khẩn cấp, em còn không phải là nói muốn mua trò chơi trên steam à?"

Hai người này bô bô nói một trận, từ phía chủ sự an bài khách sạn đến người đưa đón ô tô, con ngươi Y Hướng Minh hơi dời xuống, thấy Tiếu Thanh Sơn cùng Diệp Dịch không phản ứng chút nào, nói: "Các cậu cũng là tới tham gia cup Bạch Điểu?"

Rõ ràng là lần thứ nhất chạm mặt, không biết làm sao, Diệp Dịch lại đối với hai người này ấn tượng không quá tốt, chỉ nhàn nhạt nói: "Ừm."

Tiếu Thanh Sơn mở mắt ra, liếc bọn họ một cái, ngạch tước khô thấp, chân núi cắt ngang, là tâm thuật bất chính.

Y Hướng Minh tự giới thiệu mình: "Thật là đúng dịp, tôi gọi Y Hướng Minh, em ấy gọi Y Hướng Quang, chúng ta học ở trường học nước ngoài của Cẩm thành."

Diệp Dịch gác lại cái muôi, mỉm cười: "Trường nước ngoài của Cẩm thành? Chúng ta học ở nhất trung."

Y Hướng Minh: "Oa, nhất trung là trường danh giá đó, hàng năm đều có trạng nguyên tỉnh."

Diệp Dịch: "Nơi nào nơi nào, trường nước ngoài Cẩm thành lão đại cũng rất nhiều, tôi sẽ không thổi phồng lẫn nhau nữa."

Y Hướng Minh quay đầu đi, đối Tiếu Thanh Sơn bên cạnh hỏi: "Cậu làm sao vẫn luôn không nói lời nào thế, cậu tên là gì?"

Tiếu Thanh Sơn nhẹ nhàng phủi tay hắn đưa qua: "Bắt đầu thi đấu cậu sẽ biết."

Y Hướng Minh dây dưa không ngớt nói: "Tiểu tổ hạng mục của các cậu là cái gì? Tôi và em trai làm chính là điện thoại di động APP, chúng tôi nội tình không tốt, giáo viên phụ đạo bị chúng tôi phiền thảm ha ha ha."

Không biết có cái gì tốt mà cười, Tiếu Thanh Sơn vùi đầu ăn tiểu mì vằn thắn: "Ừ."

Đối phương cũng không nhìn thái độ lãnh đạm của cậu, tiếp tục líu ra líu ríu: "Cậu học nhất trung, thành tích khẳng định rất tốt. Ban đầu tôi vốn cũng muốn báo nhất trung, nhưng nghĩ đến nhất trung là bãi tha ma, nhị trung là chiến trường, tam trung là tình trường, tôi liền báo tam trung, kết quả không thi đậu..."

Y Hướng Minh đối Tiếu Thanh Sơn lải nhải, Tiếu Thanh Sơn chỉ coi hắn là máy thu thanh phát thanh, Diệp Dịch lại nhịn không được: "Người anh em, ngủ không nói ăn không nói nghe qua chưa?"

"Ha ha ha đương nhiên nghe qua nha, nó có nghĩa là —— "

Tiếu Thanh Sơn: "Thỉnh cậu ngậm miệng, cảm tạ."

Y Hướng Minh: "Ồ xin lỗi, con người của tôi chính là lắm lời, mẹ tôi không ít bởi vì chuyện này mắng tôi, em trai tôi cũng không thích điểm này của tôi, Quang tử, em nói đi?"

Diệp Dịch: "..."

Hắn một năm qua tu thân dưỡng tính, không được vận động, hiện tại lại cảm thấy được nắm đấm có chút ngứa.

Diệp Dịch hiền lành mỉm cười: "Cậu sáng sớm có rửa mặt không?"

"Có rửa, tôi dùng chính là sữa rửa mặt X gia trong sạch, nhưng nghe nói tạo cơ không quá tốt, nghĩ đến có nên đổi thành a-xít a-min hay không—— "

Diệp Dịch: "Lại bb(?) tôi cho cậu dùng nước mì rửa mặt."

"Ha ha lão ca thật chịu chơi ——"

Y Hướng Minh còn chưa nói hết, nhìn thấy ánh mắt Diệp Dịch tựa như cười mà không phải cười, nhất thời một luồng hơi lạnh từ đầu nhảy xuống chân, im lặng yên tĩnh như thóc.

Sau khi cơm nước xong, Tiếu Thanh Sơn cùng Diệp Dịch rời đi, Y Hướng Minh nhiệt tình phất tay: "Giải thi đấu gặp lại!"

Đợi đến sau khi bóng lưng hai người hoàn toàn biến mất, Y Hướng Minh đùng một cái bỏ lại cái muôi, cười lạnh nói: "Người nào đây, còn xem chính mình là hoàng thân quốc thích à?"

Y Hướng Quang hồi phục: "Cũng không biết vừa nãy là ai phải làm con chó ngồi liếm? Liếm đến cuối cùng không còn gì cả."

Y Hướng Minh chẹp chẹp miệng, hồi ức nói: "Nhưng là tiểu mỹ nhân lớn đến thật sự rất dễ nhìn."

Y Hướng Quang: "Nghe nói cậu ta có thể đem Lý Văn Thành đánh ngã đó, hơn nữa Diệp Dịch cũng không tiện nghi cho anh."

Y Hướng Minh: "Ai nha, có lãnh có cay, thật hưng phấn."

"Anh bị ngu ngốc sao?"

Y Hướng Quang cau mày, "Còn nhớ chúng ta tới đây là tới làm gì sao, vốn là cũng không có cần thiết cùng bọn họ trò chuyện."

Y Hướng Minh: "Ai nói không có cần thiết, ít nhất chúng ta đã biết bọn họ hiện tại đã đi tới hội quán —— biết người biết ta biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, em không biết rất nhiều phim truyền hình bên trong sắp thành lại bại, đều là thời điểm đi trộm bị người đuổi kịp sao?"

Nói xong, hắn từ trong túi quần móc ra một tấm thẻ mở cửa phòng, kiểu chữ trên thiếp vàng là số phòng của Tiếu Thanh Sơn cùng Diệp Dịch: "Bọn họ tham gia thi đấu, cũng không ngẫm lại nhà tài trợ là ai?"

Y Hướng Quang cười nhạo một tiếng: "Động động đầu óc của anh, nếu là hắn có thể biết, tôi mới phải bội phục hắn nha."

**

Giải thi đấu ngày thứ nhất chỉ là chuẩn bị công tác, buổi sáng là lễ khai mạc, các đại lãnh đạo theo thường lệ sau khi nói một trận lời nói, đã là mười hai giờ. Mà buổi chiều còn bố trí hội triển, cùng một số tổ cần thiết hợp lại chắp vá thu thập lắp ráp hạng mục bất đồng, Tiếu Thanh Sơn bọn họ làm APP chỉ cần mang tới điện thoại di động cùng máy vi tính, hai người tìm được sân bãi biểu diễn của chính mình liền rời đi.

Ngày thứ hai, công khai biện hộ mới chánh thức bắt đầu.

Như Diệp Dịch sở liệu, hiện trường là một mảnh hải dương cách tử sam.

Diệp Dịch như người lên núi dõi mắt viễn vọng: "Tôi cảm thấy được cái hội triển này có thể cải danh gọi là ô vuông hoa văn đại thưởng."

Tiếu Thanh Sơn liếc nhìn hai người bọn họ khoác áo khoác đỏ đen ô vuông, lại nhìn người hội triển bên trong: "Thật nhiều người giống."

Diệp Dịch sắp chết giãy dụa: "Tôi không nghe, bọn họ đều không có linh hồn."

Tại bên trong phân đoạn công khai biện hộ, bình ủy cũng không phải giáo sư chuyên gia, phần nhiều là từ thiết kế lý niệm, mục đích nhắc tới hỏi, thử thách chính là bản lĩnh nói bậy của người dự thi.

Tràng quán bên trong, ngoại trừ âm thanh biện hộ ở ngoài, còn có âm thanh tiểu tổ chuyển động diễn thuyết cảo soạt, âm thanh múa bút thành văn tất tất tốt tốt, cùng với âm thanh từ chối của các thành viên "Cậu đi lên diễn thuyết" "Không không không phải là cậu đi đi, tôi vừa căng thẳng liền quên từ".

Trình tự biện hộ là rút thăm, Tiếu Thanh Sơn bọn họ xếp hạng vị trí cuối vào buổi sáng.

Trong đám lớp, bạn học cũng rất quan tâm tình huống lần này, Tiếu Thanh Sơn đem bọn họ toàn bộ chạy đi nghiêm túc nghe giảng bài, vừa ngẩng đầu, tiểu tổ hạng mục biện hộ đã từ " "Ngồi lên, chính mình động" ghế dựa trí năng di động nhận biết áp lực " biến thành "APP phụ trợ trị liệu bệnh trầm cảm".

Tiếu Thanh Sơn: "Cái đầu đề này..."

Diệp Dịch mặt nhìn chăm chú anh em họ Y đứng trên đài, chậm rãi nói: "Phải, cùng chúng ta giống nhau."

"Chào các vị bình ủy, chúng ta là học sinh đến từ trường học nước ngoài Cẩm thành, thầy phụ đạo phải.."

Y Hướng Minh đơn giản giới thiệu một chút về tiểu tổ mình, bắt đầu giảng giải công trình của mình, "Chúng ta hạng mục là căn cứ vào bệnh trầm cảm mà chế tác APP, gần đây trí tuệ nhân tạo cùng thêm các lĩnh vực giao nhau phát triển, trong đó đem AI cùng y học kết hợp lại cũng là một cái phương hướng đứng đầu..."

Bình ủy nhìn nhau liếc mắt một cái, người cầm đầu gật gật đầu, hiển nhiên đối cái đầu đề này tương đối hài lòng.

Y Hướng Minh hơi cười, mở ra trang kế tiếp PPT: "Chúng ta APP chủ yếu từ tâm tình lần theo tới tay, ghi chép cảm xúc mỗi ngày của người sử dụng, làm việc và nghỉ ngơi, vận động, cùng đoàn đội chữa bệnh tiến hành cộng hưởng, phụ trợ quản lý quá trình trị liệu của người bệnh, cũng nhắc nhở người bệnh theo lời dặn của bác sĩ..."

Hạng mục tuy rằng xác suất trùng không lớn, mà cũng không phải không thể. Cho dù phát giác không đúng, bọn họ cũng không có quyền lực đi kiểm tra căn nguyên, chỉ có thể người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ không nói được.

Bất quá Y Hướng Minh cũng thừa nhận, bọn họ biên trình trình độ đích xác rất cao, chú thích cũng rất đơn giản rõ ràng, Y Hướng Minh vốn còn muốn tối ưu hóa một chút mã, kết quả hoàn toàn không nơi lỏng được, chỉ trộm học được một ít thứ.

Y Hướng Minh dương dương đắc ý giảng giải chương trình trộm được, Y Hướng Quang lại chú ý tới, dưới đài hai người ngoại trừ vừa mới bắt đầu còn đưa tới lực chú ý ở ngoài, rất nhanh liền hiện ra không hứng lắm, tụ lại cùng nhau không biết đang nói cái gì.

Y Hướng Quang cau mày, bọn họ là giả vờ trấn định,hay là thật cảm thấy được không đáng kể?

Dưới đài.

Diệp Dịch: "Tôi còn tưởng rằng bảo bảo của chúng ta bị trộm."

Tiếu Thanh Sơn: "Cái hình dung này của anh..."

Diệp Dịch: "Tôi và em khổ cực cày cấy nửa năm mới ra đời bảo bảo."

Tiếu Thanh Sơn: "Tôi cảm thấy được tư tưởng của anh có chút nguy hiểm."

Diệp Dịch cười hắc hắc hai tiếng, đưa tay giao nhau ở sau gáy, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi: "Bất quá cũng chỉ có vậy, văn kiện mã hóa của tôi, nào có dễ dàng phá tan như vậy."

"Ừ."

Tiếu Thanh Sơn gật đầu, rút ra nhàn rỗi ngắm nhìn nội dung quen biết nhảy vào, chuyển đề tài, "Bọn họ trộm chính là việc riêng tôi tiếp nhận."

"..."

Diệp Dịch bối rối, "A?"

Tiếu Thanh Sơn giải thích: "Công ty thuốc Nhuệ La gần nhất đưa ra một kế hoạch quản lí tâm tình bệnh trầm cảm, cần dùng APP phụ trợ. Tôi nhận tiền bọn họ bên ngoài. Từ mấu chốt cùng chủ đề của chúng ta không sai biệt lắm, cứ để đôi anh em kia lăn lộn đi."

"Móa nó." Không nghĩ tới thậm chí có việc này, Diệp Dịch cứng đờ thân thể, cắn răng trừng mắt về phía hai người trên bục giảng, "Vậy chuyện của em không phải làm không công sao?"

Nói đến dù nhỏ, còn có hiệp nghị bảo mật các loại vấn đề, Y Hướng Minh tay cầm chương trình căn nguyên, vậy là bán cái chết cho Tiếu Thanh Sơn, trực tiếp cùng người phụ trách công ty thuốc Nhuệ La liên hệ là được rồi.

Tiếu Thanh Sơn nhưng là lắc lắc đầu: "Anh quên mất tôi sáng sớm nhắc nhở qua anh cái gì sao?"

Diệp Dịch suy nghĩ một chút, hỏi: "Em đang câu cá?"

"Chỉ là phòng bị với chuyện chưa xảy ra."

Tiếu Thanh Sơn mỉm cười, sáng nay sau khi có điều dự cảm, cậu liền bỏ ra mấy phút bỏ thêm vật mới vào, "Bên trong chương trình tặng thêm một cái kinh hỉ nhỏ. Nói đến, cái ngạc nhiên này linh cảm cũng là anh đưa ra."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.