Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 7: Người Lạ




Editor: Quỷ Quỷ

An Mộc cảm thấy kỳ quái, động tác bĩu mỗi vừa rồi của Âu Dương Sát Sát cô không hề nhìn nhầm!

Cho nên, thuộc hạ của Phong Kiêu dám bất kính với anh như vậy sao?

Phong Kiêu lại coi như không thấy, ném một chùm chìa khóa cho Âu Dương Sát Sát, “Từ nay về sau cô phụ trách sự an toàn của cô ấy, đây là xe của cô.”

Cái cách Phong Kiêu ném chìa khóa có chút quỷ dị, góc độ cũng có chút xảo quyệt, nhưng Ân Dương Sát Sát cũng đưa tay ra rất nhanh, chùm chìa khóa rơi trọn vào tay cô, sao đó cúi đầu liếc mắt một cái, đôi mặt trợn tròn lên.

“Màu đen?”

Phong Kiêu nhíu mày.

Âu Dương Sát Sát cắn cắn môi, cố gắng đấu tranh cho mình, “Tôi thích màu đỏ, người đẹp như tôi không phải là hợp với xe màu đỏ nhất sao?”

An Mộc:………

Vệ sĩ của cô nếu lái xe màu đỏ không phải quá nổi bật rồi sao?

Phong Kiêu ném một ánh nhìn sang, Âu Dương Sát Sát rùng mình một cái, “Tôi lái, tôi lái không phải là được rồi sao?”

Lúc này anh mới quay đi.

An Mộc nhìn, nhớ tới Thượng Quan Vũ và Vệ Uy đối với Phong Kiêu nói gì nghe nấy, cũng không phải kiểu bằng mật nhưng không bằng lòng, nhìn lại Âu Dương Sát Sát này, sao cô cứ cảm thấy cô ấy cứ là lạ chỗ nào ấy!

Nếu không hiểu Phong Kiêu, An Mộc thậm chí cũng sẽ hoài nghi Âu Dương Sát Sát là tình nhân của Phong Kiêu!

Trên đường đến trường, An Mộc vẫn ngồi xe Phong Kiêu, Âu Dương Sát Sát lái chiếc xe màu đen theo sau.

Đến trường, Âu Dương Sát Sát tìm chỗ đỗ xe, lúc quay lại thấy Phong Kiêu và An Mộc đang lưu luyến chia tay.

Thấy Âu Dương Sát Sát, Phong Kiêu dặn dò,”Tối nay tôi có chút việc, sau khi tan học cô đưa An Mộc về nhà.”

Âu Dương Sát Sát gật gật đầu.

Phong Kiêu lái xe rời đi, Âu Dương Sát Sát liền theo sau An Mộc đi vào trường.

An Mộc cảm thấy, Phong Kiêu có chút ngạc nhiên, nhưng nhớ đến bộ dáng Đặng Vi hôm qua, cô biết Phong Kiêu lo lắng cho cô cũng không phải không có lý.

An Mộc nhìn Âu Dương Sát Sát, “Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”

Âu Dương Sát Sát bĩu môi nở nụ cười, “26! Cô nhìn thật bé, vẫn còn thành niên nhỉ?”

An Mộc đầu đầy vạch đen, cô sắp 20 tuổi rồi đó!

Âu Dương Sát Sát còn cố tình nói, “Chậc chậc, chúng tôi hay đoán sau này Phong Kiêu sẽ thích kiểu phụ nữ như thế nào, không ngờ khẩu vị của anh ta nặng như vậy, thích trẻ vị thành niên?”

An Mộc đen mặt lại, con người này, sao lại ngông nghênh đối với Phong Kiêu như vậy?

An Mộc không thể nghe người khác nói xấu Phong Kiêu, “Tôi là người trưởng thành rồi!”

Âu Dương Sát Sát nhìn cô một cái, “À, ừ..”

Trả lời kiểu gì vậy?

An Mộc cảm thấy bà cô vệ sĩ này đúng là quái nhân, liền đi lên trước.

Âu Dương Sát Sát không hề cảm thấy mất mặt, liền đi theo sau An Mộc, không xa không gần.

Ánh mắt mọi người xung quanh đều dồn vào cô.

Là một thần tượng, đi trong sân trường đương nhiên sẽ có rất nhiều ánh mắt chăm chú nhìn theo, nhưng bình thường đám người này sẽ cách mình xa xa một chút, sao hôm nay…

Một nữ sinh đi tới lắp bắp nhìn cô, mãi sau mới mở miệng, “Đường Hạ, tôi có thể nói với bạn mấy câu không?”

An Mộc dừng bước, nhìn vẻ mặt của cô gái thì mỉm cười, “Đương nhiên có thể.”

Trên mặt thì bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã kích động muốn điên rồi.

Đây chắc chắn là fan của mình, aaaaaaaaaaaa, cô cũng muốn được chặn lại xin chữ ký á~~

Không nên trách cô nữ sinh này lại sợ hãi như vậy, thật sự là….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.