. Chương 392: Cô đánh cược, Cố Cảo Đình không nỡ bỏ cô
Hoắc Vi Vũ run lên một cái.
Anh quá thẳng thắn, giọng nói giống như mang theo kích thích đầu độc người, thỉnh thoảng, như muốn chui vào trong da thịt của cô.
Cô hoang mang rối loại, mặt cách môi của anh hơi xa một chút, liếc nhìn về phía anh.
Anh xoay người cô lại, làm cho cô đối diện với anh.
Say mê trong mắt của anh làm cho người ta rung động, thoáng cái hút người ta vào đó.
Anh nhìn môi của cô, hầu kết gợi cảm chuyển động, khuôn mặt tuấn tú tới gần khuôn mặt của cô.
Hoắc Vi Vũ nhìn vào đôi mắt mê người của anh, liếm liếm môi khô ráo.
Cơ thể giống như bị định trụ rồi, tâm tư hoảng hốt.
Thẳng đến hơi thở của anh tới gần.
Cô theo bản năng lui về sau một bước.
Anh dịu dàng nhìn cô một cái, không có ý tứ bức bách, có chút nghiêng người, thời gian dần qua để mặt tới gần.
Cô lại lui về sau, cơ thể đụng phải bếp lò.
Đã không thể lui được nữa rồi.
Đôi môi của anh đúng lúc đụng vào bờ môi căng bóng đỏ bừng của cô.
Có mùi thuốc lá nhàn nhạt vị và hơi thở nam tính dương cương phả vào mặt cô.
Rất mập mờ, hương vị say lòng người, mang theo rung động, giống như có dòng điện, đạp vào xương sống lưng của cô.
Cô nhớ anh không hút thuốc.
Ngoài trừ lúc tâm tình bực bội và mệt mỏi.
Anh vì chuyện của cô, thật sự luôn lao lực bề bộn, chưa từng ngừng lại.
Cô bị xúc động như đụng tới khối mềm mại nhất trong lòng cô.
Nhưng nhớ tới ba...
Trong đầu Hoắc Vi Vũ lóe lên, cơ thể ngửa ra sau, cơ thể không có cân bằng, theo bản năng đưa tay đụng vào tay cầm của nồi.
Cái nồi đã rất nóng.
"A." Hoắc Vi Vũ khẽ a một tiếng, rút tay trở về.
Trong mắt Cố Cảo Đình hiện lên thương tiếc, cầm chặt tay của cô, mở vòi nước, xói nước về phía chỗ bị phỏng.
Anh trách cứ: "Sao không cẩn thận như vậy? Chừng nào thì em mới làm việc không lỗ mãng như vậy hả?."
Nếu bình thường, cô nghe người khác mắng cô, cô nhất định sẽ tức giận phát nổ.
Nhưng bây giờ, cô cảm giác được sự quan tâm của anh, đang từng chút từng chút quay trở lại.
Trong mắt của anh cũng mang theo đau lòng.
Ai cũng nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, cô thật sự không tin, anh có mục đích mới tiếp cận cô.
Cũng không muốn tin tưởng, ba của cô bị anh chọc tức đến chết.
Cố Cảo Đình cầm tay cô đưa tới bên miệng, thổi nhẹ, "Còn đau không? Tôi kêu Diệc Hàm lấy thuốc tới rồi, hôm khác để hai hộp ở chỗ cô."
Hoắc Vi Vũ nghe giọng trách cứ của anh, trong lòng lại là chua, lại có một chút cảm giác ngọt ngào, khẽ cười một tiếng, "Sao cảm thấy những lời này nghe vặn vẹo như vậy, giống như anh chờ mong tôi sẽ bị thương vậy."
"Tính tình của cô quá bướng bỉnh, làm cho mình bị vết thương chồng chất, bướng bỉnh đến lời tôi nói cũng không nghe, ttôi chỉ có thể chuẩn bị thuốc trước cho cô, dùng để trị những tai họa về sau thôi." Cố Cảo Đình không vui nói, cúi đầu, ngón tay nhẹ vuốt chỗ bị phỏng phồng lên trên tay cô.
Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn anh.
Đều nói đàn ông là động vật chỉ biết suy nghĩ nữa người dưới, lúc dục vọng tiến đến, đại não không còn suy nghĩ gì hết.
Nhưng khi cô bị thương, tình dục trong mắt anh đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại thương tiếc.
Cô không từng trải qua nhiều đàn ông, ngoại trừ Ngụy Ngạn Khang, cũng chỉ có anh.
Trong lòng có một xúc động.
Hoắc Vi Vũ thẳng thắn hỏi: "Cố Cảo Đình, thật lâu trước kia, ba của tôi muốn tôi gả cho anh, chuyện này anh biết không?"
Cô biết rõ, cô hỏi như vậy rất nguy hiểm.
Nếu như Cố Cảo Đình thật là trăm phương ngàn kế, vậy cô, có khả năng bởi vì câu nói này, sẽ bị hủy thi diệt tích.
Nhưng cô vẫn... Muốn đánh cược... Anh sẽ không giết cô.