Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 5




Trái ngược với hợp tấu, độc tấu đơn giản hơn rất nhiều.

Đã không còn thị giác, ở những phương diện khác lại càng thêm linh mẫn, Nhạc Thần một lòng đều đặt trên tỳ bà, hơn nữa mười mấy năm tôi luyện học tập, một tay tỳ bà tại Tang Hỗ thành đã không ai bằng, sợ là phóng nhãn khắp toàn bộ Thiên Triều, cũng ít ai có khả năng vượt qua.

Nhạc Thần từ lúc trên thác nước nhảy xuống, nội phủ chịu qua tổn thương, thân thể so với trước kia kém hơn rất nhiều, cực kì úy hàn, mới cuối mùa thu, đã phải mặc áo lông, chất vải màu xanh, thiết kế hơi chút bó sát.

Nhạc Thần ở trên đài hướng người nghe khom người làm lễ một cái, an tĩnh mà nhã nhặn, tu thân kiết lập*, một mình tịch mịch mà thanh cao.

(*) Kiết: cô đơn; Lập: đứng.

Lý Lực đỡ cậu ngồi tốt trên băng ghế, đem đàn tỳ bà đặt vào trong tay cậu.

Nội thành Tang Hỗ chú trọng vũ nhạc, đối với nhạc công luôn luôn lễ độ, sau khi Nhạc Thần ngồi xuống, thính giả đều trở nên tĩnh lặng, ánh mắt đặt trên thân mình như thu lộ như lương nguyệt của người trên đài.

Sau đó Nhạc Thần không nghe thấy tiếng gì khác, trước mặt lại hiện ra cảnh một bờ sông, vân phá nguyệt lai, thanh phong khinh phủ*, ánh trăng trên sông dập dờn, cùng hình dạng ánh trăng trên không trung kết hợp thành một.

(*) Mây tan trăng đến, gió mát nhẹ nhàng.

Mi mắt Nhạc Thần khẽ khép, liễm mục, đem tâm đặt trên tỳ bà, trong lúc đó ngón tay thon dài khẽ khảy dây đàn, một khúc tỳ bà lưu loát ưu mỹ liền tuôn ra, tiến nhập vào tai mọi người, Lý Lực đứng ở phía sau Nhạc Thần, vô luận đã bao nhiêu lần được nghe cậu đàn, nhưng chung quy đây vẫn là lần đầu tiên rung động như vậy.

Một khúc chấm dứt, Nhạc Thần ôm tỳ bà đứng lên, lại hướng người xem khom mình thi lễ, Lý Lực phía sau đã đi lên chuẩn bị đỡ cậu từ sau lưng.

Nhạc Thần mới vừa cùng Lý Lực đi xuống bậc thang đình đài, thì có gã sai vặt đến truyền lời, nói là Trương đại nhân yêu thích tài đánh đàn của Lý nhạc công, vì tỏ ý cảm tạ, muốn được kính chén rượu.

Nhạc Thần còn chưa nói, Lý Lực đã cau mày bảo, “Thân thể công tử không tốt, cũng không thể uống rượu. Thay ta cảm tạ Trương đại nhân đã ưu ái, nói vì suy nghĩ cho thân thể công tử, không thể kính rượu của hắn.”

Gã sai vặt kia thật khó xử, nhưng nhìn Lý Lực đã đỡ Nhạc Thần đi vài bước, đành phải chạy trở về chỗ ngồi của thượng khách.

Gã sai vặt vừa mới đem lời nói hết, chủ nhân gia Triệu viên ngoại xấu hổ nói, “Lý Thần nhạc công này không uống rượu, không tiếp khách chính là quy củ, thân thể của y không tốt, thời điểm ba ngày hai ngày chối từ lời mời đều có, hôm nay có thể tới đã là vạn hạnh. Nếu Trương đại nhân không lấy làm phiền lòng, quý phủ ta có ca nữ vũ cơ Nhạc Linh, đại nhân coi trọng cái gì cứ việc nói.”

“Thật không? Vừa rồi khoảng cách có chút xa, không nhìn được rõ ràng, thầm nghĩ mượn chén rượu hảo hảo xem một phen phong thái mà thôi, làm sao nghĩ đến sẽ bị từ chối.” Trương đại nhân nói xong cực kì tiếc nuối, nhưng hiển nhiên không có đánh tan ý niệm trong đầu.

Nhạc Thần ở trên đài biểu diễn một khúc, nơi đó là trung tâm hồ sen, là nơi gió lớn, có chút ẩm ướt, đi trở về sương phòng nghỉ ngơi thì bắt đầu ho khan nhè nhẹ.

Lý Lực thấy lo lắng, đem áo choàng dày phủ thêm cho Nhạc Thần, hỏi Nhạc Thần có muốn đi về trước hay không.

Nhạc Thần lắc đầu nói, “Còn một khúc <<Mãn đình phương*>>, lúc này làm sao có thể đi được, ngươi đem trà nóng mang tới, uống chút đồ nhiệt là có thể tốt rồi.”

(*) Mãn đình phương: (có 2 link) 1 – 2

Lý Lực để gã sai vặt đi bưng trà nóng, chính mình thì trông giữ Nhạc Thần, vẻ mặt lo lắng. Vừa rồi kỳ thực Nhạc Thần cũng cùng mọi người bàn luận đến đề tài có liên quan tân đế đăng cơ, nghĩ đến Ngu Gia Tường, trong lòng không khỏi sầu lo, lại bị trúng gió, cho nên mới chút liền ho khan.

Nhạc Thần kiềm nén cơn ho một chút, nhưng những người khác trong sương phòng đều nghe được, trên mặt mọi người không khỏi cũng lộ ra lo lắng.

[Mãn đình phương] lần này là từ một vị ca nữ trong nhạc phường vừa xướng xong không lâu, có đàn tiêu tỳ bà nhị hồ làm  nhạc đệm, nơi này còn có nhạc công tỳ bà khác, chẳng qua, Nhạc Thần là tốt nhất, hơn nữa nhạc đệm cùng nhạc khí phối hợp là rất quan trọng, đồng thời còn phải ăn ý với nhau, bọn họ như thế cũng cần luyện tập hơn mười lần, huống chi là người thông thường chứ. Cho nên, lo lắng nhất lúc này là ca nữ Phương Lan, nàng lập tức tiến lên hỏi, “Thần ca, ngươi không sao chứ!”

Nhạc Thần mỉm cười lắc đầu, “Không có việc gì, uống chút trà nóng là tốt rồi.”

Gã sai vặt đã mang trà bưng tới, Lý Lực tiếp nhận rồi cẩn thận đặt vào tay Nhạc Thần, Nhạc Thần cầm cái tách làm ấm tay, nhẹ uống vài hớp, ho khan cũng có chút áp xuống.

Phương Lan kia lúc này mới an tâm rời đi.

Trong Ngô Trúc nhạc phường, rất nhiều người đều kính trọng và yêu thích Nhạc Thần, chủ yếu là tài đánh đàn của cậu rất cao nhưng không khoe khoang kiêu ngạo, còn có cậu là một người mù, nên mọi người ai sẽ gây khó dễ cho một người mù chứ. Nhưng cũng có người đùa giỡn cho rằng Nhạc Thần quá to lớn, thân thể yếu đuối, thổi chút gió liền ho khan, tất cả mọi người đều vây quanh cậu, còn không chính là bình thường sẽ ôm tỳ bà, thân thể có chỗ nào cần quý giá như vậy.

Chờ một khúc <<Mãn đình phương>> kết thúc, màn biểu diễn của Ngô Trúc nhạc phường cũng dừng ở đây. Tất cả mọi người đều chuẩn bị trở về.

Mắt Nhạc Thần không thấy, được Lý Lực dìu đi đến phía trước, mới từ sương phòng đi ra tiểu viện, đã bị ngăn cản. Vẫn là người sai vặt truyền lời ban nãy, bên người còn đi theo một quan gia mặc quan phục trong nha môn, gã sai vặt kia hướng Nhạc Thần làm cái chào, khổ sở van nài nói, “Lý công tử, Trương đại nhân ngưỡng mộ phong thái của ngươi, vô luận như thế nào cũng phải đến gặp người một chút, xin ngươi thương xót, đi uống chén trà cũng được.”

Mới vừa rồi Nhạc Thần ngồi ở hồ sen bị gió lạnh thổi trúng, còn đang ho khan, nên sắc mặt Lý Lực không tốt nhìn họ, đang muốn trực tiếp nói lời cự tuyệt.

Vị quan gia kia đã lên tiếng, “Chỉ là đi uống chén trà nóng, uống xong các ngươi có thể đi.”

Lúc này Nhạc Thần mới từ ho khan hoãn khí, giữ chặt Lý Lực nói, “Ta thật sự là phải trở về uống dược, nếu Trương đại nhân thật muốn thưởng chén trà, ta không dám cự tuyệt, thỉnh đại nhân đến Ngô Trúc nhạc phường cùng ta một hồi là tốt rồi, lúc này cũng đã trễ, ta phải cùng mọi người trở về.”

Vừa rồi chủ quản nhạc phường đi lĩnh bạc biểu diễn cùng chút tặng phẩm, lúc này mới quay lại. Nghe nói vị Trương đại nhân kia muốn gặp Nhạc Thần, Nhạc Thần không nguyện ý, hắn cũng không nói cái gì, cuối cùng thấy đối phương thật sự cuốn lấy không chịu từ bỏ, còn nói thêm, “Muốn sống yên ở đây, thì không thể đắc tội Trương đại nhân”, chủ quản nghe lời này liền bắt đầu lo lắng, hắn không phải người sợ phiền phức, một cái nhạc phường quy mô lớn như vậy ở Tang Hỗ thành sống yên vài thập niên không suy, chẳng lẽ còn là nơi dễ chọc, chẳng qua, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, dù sao đắc tội người quan phủ cũng là không tốt.

Thấy Nhạc Thần vẫn chưa đi qua, bên kia lại phái đến hai người thúc giục, trong đó còn có một vị quản gia của quý phủ Triệu viên ngoại.

Trong lòng Nhạc Thần phiền chán, nhưng loại trường hợp này là sự tình thường xuyên gặp, vì thế nói, “Trần chủ quản, ta vẫn là đi qua thôi!”

Nhạc Thần là nhạc công thường xuyên được Tam gia cổ động, Trần Nguyên cũng không dám để cậu gặp chuyện không may, vì thế lập tức nói, “Sợ ngươi một mình đi qua cấp bậc lễ nghĩa lo không chu toàn, ta đây là chủ quản cũng nên đi qua tỏ ý cảm tạ!” Hơn nữa mọi người trong Ngô Trúc nhạc phường còn ở phía trước chờ, chờ Nhạc Thần cùng trở về, mọi người sẽ cùng nhau ngồi xe ngựa.

Trên người Nhạc Thần khoác áo choàng màu nâu tro thật dày, đem gương mặt lộ ra càng thêm trắng ngần, trong sảnh đường Triệu phủ đều là lồng đèn đỏ, gương mặt cậu bình thường không chút huyết sắc cũng sáng một tầng thiển hồng, mặt mày tinh tế lại càng được mô phỏng tỉ mỉ, mũi cao môi mỏng, hai má gầy gầy, sắc khí thản nhiên.

Trương đại nhân nhìn, thật là một mỹ nhân thanh như thu lộ*, chỉ là, ánh mắt đã không thấy, nếu như ánh mắt còn tốt, vậy lại thêm vài phần thu thủy** tươi đẹp. Bất quá, mắt không thấy dường như cũng có chỗ hảo, một phần trầm tĩnh lịch sự tao nhã kia nói không chừng khi thời điểm ánh mắt còn tốt sẽ biến mất không còn.

(*) Trong như sương mùa thu.

(**) Nước mắt mùa thu. =.=

Nhạc Thần được Lý Lực dìu đi, từ từ đi qua đoàn khách nhân, nghe được thanh âm mọi người thảo luận, ngửi được mùi rượu nồng đậm cùng mùi son phấn trên người nữ nhân, tiếp đó, ngừng lại, nghe được Trần Nguyên lên tiếng nói, “Ngô Trúc nhạc phường chúng ta đa tạ Trương đại nhân ưu ái, thân thể Lý Thần yếu nhược không thể uống rượu, đành mượn trà thay rượu kính đại nhân một chén.”

“Hảo, hảo, không tồi!” Ánh mắt Trương đại nhân đều đặt trên người Nhạc Thần, liên tục tán thưởng.

Nhạc Thần lộ ra gương mặt tươi cười, đạm nhạt ban đầu gượng mang chút sắc sáng.

Lý Lực mang chén rượu người hầu đưa tới đặt trên tay Nhạc Thần, Nhạc Thần ngửi được chén trong tay là hương rượu, biết không phải trà, dựa vào nghe được âm thanh Trương đại nhân vừa nãy nói phán đoán vị trí của hắn, khom người đem rượu trình lên, chính mình cũng không uống, nói, “Đa tạ Trương đại nhân ưu ái Ngô Trúc nhạc phường chúng ta, chén rượu này ta thay mặt Ngô Trúc nhạc phường mời người.”

Ánh mắt Trương đại nhân kia ánh lên một chút, cười cười tiếp nhận chén rượu Nhạc Thần khom người đưa đến, ngón tay Nhạc Thần thon dài xinh đẹp, khớp xương có chút nổi lên, nhìn ra được, người này thật là rất gầy. Tay hắn ở trên tay Nhạc Thần mơn trớn, Nhạc Thần cố nén trụ mới không có đem tay rút ra.

Trương đại nhân kia tiếp nhận chén rượu nhưng không có uống, mà là một tay đem chén rượu đặt ở trên bàn, một tay nắm tay Nhạc Thần không có ý định buông ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.