Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 14




Nhạc Diệu đi theo phía sau Ngu Gia Tường vào trong Ninh Vương phủ, khúc hành lang dài ngoằng uốn lượn, lan can sơn đỏ, hiên nhà chạm khắc.

Cuối xuân, cây cỏ trong vườn xanh ngắt, rất nhiều hoa đã tàn, chỉ còn hoa đồ mi bung nở*, cùng phần lớn đóa đóa hoa dại màu trắng khoe hương, nhành ngọn tươi tốt, hoa hoa tươi tốt.

(*) Hoa mâm xôi.

Ban đầu Nhạc Diệu vẫn ở  bổn gia Lan Thủy, nơi đó có vị trí xem sao và đài xem sao tốt nhất Thiên triều, hắn từ nhỏ đã thâm cư, học tập các loại phương thức xem sao và tính toán, ngoài ra mọi thứ trong cuộc sống của hắn, ngẩng đầu, hắn chỉ thấy tinh không, cúi đầu, cũng chỉ là phương hướng các ngôi sao, hắn đem toàn bộ tâm trí và nhiệt tình đều hiến cho tinh không, những phương diện khác thì giống như là một đứa trẻ.

Người Nhạc gia trầm mê tinh tương*, đối với việc khác không có nhiệt tình gì lớn, cũng không tham dự chính trị, giang sơn đổi chủ, triều đại thay đổi, bọn họ cũng không quan tâm, vị trí Lan Thủy hẻo lánh, núi cao nước xa, sẽ không rước lấy thảm họa chiến tranh, vì thế, vẫn xa rời thế ngoại, kéo dài đến tận bây giờ.

(*) Số tử vi.

Chính là, người Nhạc gia không nhiều, nhân khẩu rất ít.

Nhạc Diệu thay mặt con trai trưởng, sau khi thúc phụ* qua đời, hắn nhất định phải đến kinh thành thay thế vị trí của người, đảm nhiệm chức thiên thai thiểu giam, rời xa quê hương cũng không phải chủ ý ban đầu của hắn, nhưng không làm không được, triều đình cho nhà bọn họ tiền tài phong phú, dành cho đủ mọi thuận lợi, nên gia tộc không thể không ở các thế hệ nhậm chức Ti Thiên Thai thiểu giam trong triều.

(*) Chú ruột.

Phụ thân Nhạc Diệu là Nhạc Lê từng đưa ra kiến nghị lập ra mười hai đài quan sát lớn ở tứ phương, nhưng triều đình không có kinh phí và lịch ngày hiện tại cũng đã sửa chữa rất tốt nên không cần mở ra nhiều đài quan sát như vậy, vì vậy lấy lí do tiêu hao nhân lực và vật lực cự tuyệt.

Tâm nguyện cả đời Nhạc Lê không thành, cho nên phi thường buồn khổ.

Hiện tại Hoàng Thượng lại đưa một đại tiện nghi qua đây, chỉ cần đem một người thêm vào gia phả nhà bọn họ, chấp nhận người nọ là người nhà, thì thông qua đề nghị của Nhạc Lê, không chỉ như vậy, còn cấp cho kinh phí.

Đem ngoại nhân thêm vào gia phả là chuyện tình bất kính đối với liệt tổ liệt tông, nhưng cũng có thể lấy cách nhận thức con nuôi nhập vào, Nhạc Lê đáp ứng đề nghị của Hoàng đế, để Nhạc Diệu tới gặp Nhạc Thần, người muốn vào nhà hắn.

Nhạc Diệu trầm mặc ít nói, thân thể mảnh khảnh, thường xuyên lâm vào khổ tư, làm người ta cảm thấy là dạng hồn đã ly thể, đây trạng thái bình thường của người Nhạc gia, nên mọi người thấy cũng không thể trách.

Đi theo phía sau Hoàng đế, Nhạc Diệu cũng nghĩ đến nơi khác, đi tới đi tới nếu không phải nội thị phía sau nhắc nhở, sợ đã đi lạc đường,

Nhạc Thần lại dời vào trong Cẩn Lan viện, tối hôm qua dông tố, tiếng sét rất lớn, tiếng mưa dập trên đất trên ngói, sáng sớm thì tạnh mưa, không khí đặc biệt tươi mát, còn mang theo hơi thở bùn đất hơi nước cùng nhiều loại mùi thơm hương hoa ngào ngạt.

Đến buổi chiều, nước mưa đọng trong viện rất nhiều, hoa tử đằng lúc này đã khai mở, trên mặt mang theo vài giọt nước, một chuỗi trong trẻo, dị thường xinh đẹp.

Vào lúc này ánh mắt Nhạc Thần đã có thể nhìn thấy này nọ, chẳng qua, thỉnh thoảng vẫn là lâm vào hắc ám, ánh nắng buổi chiều tươi sáng, đôi mắt bị che vải đen, ở trong sân đi lại, cảm thụ hơi thở cuối xuân. Ngày xuân đã hết, ngày hè đã tràn đầy nảy nở, cỏ cây um tùm.

Vào Cẩn Lan Viện, Ngu Gia Tường nhìn thấy Nhạc Thần đứng ở vườn hoa tử đằng vuốt ve làn cánh, ánh mặt trời chiếu rọi tồn trên giọt nước mưa trong suốt, thế này cũng không đấu lại vẻ oánh nhuận tuyệt vời của đầu ngón tay Nhạc Thần.

Nhạc Thần nghe được tiếng bước chân vào sân, quay đầu nhìn cửa viện, trên mặt tràn ra ý cười tỏa nắng, thanh âm trong trẻo, mang theo nhu tình say đắm, “Ngu Gia Tường, sớm như vậy ngươi đã tới rồi!”

Nhóm nội thị đứng ở cửa không vào, chỉ có Ngu Gia Tường dẫn Nhạc Diệu vào sân.

Nhạc Diệu nghe được thanh âm tao nhã tươi đẹp, đánh gãy suy tư của hắn, hắn biết hoàng tộc họ Ngu, nhưng không biết tục danh của Hoàng đế, ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy một người đứng ở bụi hoa tử đằng cách đó không xa, dáng người thon dài, một thân áo trắng, trên ống tay váo vạt áo đều được thêu đóa hoa tử sắc, làm người mặc càng thêm thanh thuần, tựa như nhập vào ánh dương, Nhạc Diệu cho là mình nhìn thấy được mỹ nhân hoa tử đằng.

Trừ sao trời, đây là người đầu tiên đi vào tâm trí hắn, đó cũng là rất nhiều năm sau, hắn thậm chí vẫn còn nhớ rõ tình cảnh lúc này, tướng mạo thân thể người kia tựa tinh không, dáng vẻ ấy nhất nhất khắc sâu vào tâm trí hắn.

Nhạc Diệu cũng không che giấu, cứ như vậy nhìn chằm chằm Nhạc Thần. Nhìn đến đôi mắt y sau tầng vải đen, mới hoảng hốt nhớ kỹ Hoàng Thường từng nói, đôi mắt y có chút vấn đề.

Ngu Gia Tường căn bản không chú ý biểu tình người phía sau đối với người trong lòng mình lộ ra vẻ mê luyến, mà bước vài bước đi lên phía trước, vươn tay đỡ lấy thắt lưng Nhạc Thần, đem bàn tay ẩm ướt vừa nhiễm nước trên hoa tử đằng của cậu cầm vào tay, quan tâm khiển trách, “Tay lạnh như vậy, ống tay áo cũng ướt, đi vào đổi lại quần áo.”

Tuy rằng bị răn dạy, biểu tình Nhạc Thần vẫn vui cười như cũ, sau đó lại lộ ra nghi hoặc hỏi, “Còn một người là ai?”

Cậu vừa rồi nghe hai tiếng bước chân đi vào, hẳn là còn một người.

Ngu Gia Tường được cậu nhắc nhở, mới nhớ đến hắn mang Nhạc Diệu theo, Nhạc Diệu thật sự là một người không có cảm giác tồn tại, đặt ở một chỗ, hắn liền tự mình lâm vào trầm tư, không ai sẽ chú ý tới hắn.

Nếu Nhạc Thần không nhắc nhở, cũng có thể Ngu Gia Tường đem hắn quên đi.

“Là Ti Thiên Thai thiếu giam Nhạc Diệu, ngươi sẽ nhập vào nhà bọn họ, về sau, hắn chính là huynh trưởng của ngươi!” Ngu Gia Tường nói, giới thiệu cho hai người, quay đầu lại nhìn thấy Nhạc Diệu nhìn Nhạc Thần không rời mắt, tựa như trong mắt hắn cậu là bầu trời đêm tuyệt diệu.

Ngu Gia Tường có chút không vui, nói, “Nhạc ái khanh, vị này là Nhạc Thần, về sau, ngươi là huynh trưởng y, còn phải chiếu cố y nhiều hơn.”

Bị thanh âm của Ngu Gia Tường kêu gọi hồi thần, trên mặt Nhạc Diệu vựng một tầng mây đỏ, khom người trả lời, “Vâng!”

Nhạc Thần nhìn không thấy, nhưng nghe lời nói thì biết người này hẳn là một người phi thường ôn nhu hướng nội, lập tức thân thiết, “Ta gọi là Nhạc Thần, về sau, còn nhờ ca ca chăm sóc.”

Thanh âm Nhạc Thần gọi ‘ca ca’ nhẹ nhàng lưu chuyển, làm cho lòng người nhộn nhạo bập bềnh, Ngu Gia Tường nghe xong tâm hồn cũng muốn say, hạ quyết tâm về sau để cho Nhạc Thần xưng hô với mình như vậy, người khác thì không được gọi, Nhạc Diệu nghe xong rặng mây trên mặt càng sâu. Kỳ thật hắn so với Nhạc Thần chỉ lớn hơn hai tháng, Nhạc Thần thuộc dạng nhỏ con, nên thoạt nhìn hắn so với Nhạc Thần mới lớn hơn nhiều, lúc này có chút lắp bắp nói, “Được, vi…… Vi huynh sẽ…… sẽ……”

Nhạc Thần không biết người này đối với mình si mê, cho nên, nghe hắn nói lắp như vậy, nghĩ hắn từ nhỏ như thế, nên lộ ra nghi hoặc và đồng tình.

Ngu Gia Tường ho nhẹ một tiếng, đỡ Nhạc Thần hướng vào trong phòng, đối với Nhạc Diệu nói, “Ái khanh theo đến đây đi!”

Ngu Gia Tường dìu Nhạc Thần tiến vào bên trong thay quần áo, Lí Lực tiếp đón Nhạc Diệu bên ngoài tiểu thính uống trà.

Nhạc Diệu đỏ mặt, bưng trà thiếu chút nữa làm đỗ nơi tay, Lí Lực cau mày nhìn vị huynh trưởng của Nhạc Thần, thực chưa từng thấy qua người như vậy, cảm giác đặc biệt ngốc.

Từ đó Nhạc Thần trở thành con cháu Nhạc gia, ấn tuổi xếp sau Nhạc Diệu.

Nhạc gia chỉ có một mình Nhạc Diệu ở kinh thành, ở trong tư thiên thai, hắn mời Nhạc Thần trước đi thăm tư thiên thai, tuy rằng Nhạc Thần nhìn không thấy, nhưng vẫn vui vẻ đáp ứng.

Tinh tương Nhạc Diệu là số hoa si, Ngu Gia Tường cũng không để vào mắt, vì để cho Nhạc Thần cùng người Nhạc gia tạo lập quan hệ, nên cũng không ngăn cản Nhạc Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.