Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 13




Hai má Nhạc Thần hồng hồng, tựa như hoa đào ngoài kia chưa tan diễm lệ, ánh mắt né tránh chuyển sang một bên không dám hướng về Ngu Gia Tường.

Bộ dạng Nhạc Thần ngượng ngùng như vậy, nhưng thật ra lại lần đầu tiên Ngu Gia Tường nhìn thấy, trong lòng dâng lên vô hạn yêu thương thương tiếc, nhưng vẫn như cũ cười trêu chọc cậu, “Trẫm chưa nói không cho ngươi sờ, thân thể cũng có thể, muốn sờ không?”

Nói xong, cầm tay Nhạc Thần bị hắn liếm ướt đi xuống cởi đi vạt áo lót của mình.

Nhạc Thần bị động tác này của hắn làm cho hai má càng thêm ửng đỏ, ánh mắt ướt át, rất nhanh đem tay chính mình rút về, có chút lúng túng có chút xấu hổ nói, “Ngươi thế nào vô lại như vậy a!”

“Vô lại như vậy không tốt sao? Trẫm không vô lại, ngươi cũng không chủ động tới…” Ngu Gia Tường ở bên tai Nhạc Thần thổi nhẹ ngụm khí, phi thường vô lại nói, Nhạc Thần biết rõ hắn lúc này nói ra đã chẳng để ý thân phận, nhanh chóng vươn tay che miệng hắn, cáu giận nói, “Chớ nói!”

Ngu Gia Tường nắm tay Nhạc Thần, đáp ứng nói, “Hảo! Không nói, trẫm không nói, chúng ta làm đi, được rồi, được rồi, Nhạc Thần!”

Nói xong đã dùng miệng chơi xấu.

Ngu Gia Tường chơi xấu như vậy cũng không phải lần đầu tiên, Nhạc Thần thấy nhưng không trách, đỏ mặt, đôi mắt ướt sũng, không đáp ứng cũng không cự tuyệt.

“Đã lâu không làm, trẫm đều sắp bị ngươi làm hỏng. Được rồi, có thể chứ!” Ngu Gia Tường nhìn Nhạc Thần trầm ngâm là xấu hổ ngầm thừa nhận, nói xong đã muốn phủ phục trên người cậu, ngón tay linh hoạt đem vạt áo cởi bỏ, thoát rơi xiêm y, lộ ra bả vai, lồng ngực tuyết trắng, hai điểm hồng anh sáng màu oánh nhuận, dị thường dụ hoặc.

Đến bước này, Nhạc Thần trước kia nhất định bán ôm Ngu Gia Tường để hắn mau chút tiếp tục, nhưng hôm nay có chút câu nệ, vươn tay khẽ đẩy Ngu Gia Tường, muốn xoay người không cho hắn đụng vào.

Nhìn Nhạc Thần mặt đỏ tim đập, trên người đã mang theo một tầng ửng hồng nhàn nhạt, rõ ràng cũng muốn, nhưng khước từ như vậy, Ngu Gia Tường không rõ Nhạc Thần đây là ý gì, có thể giải thích thành dục cự còn nghênh, thế nhưng, Nhạc Thần cũng không phải người tình thú như vậy a!

Ngu Gia Tường sợ hãi làm Nhạc Thần bị lạnh, đem chăn kéo cao lên một chút đắp hai người, hôn Nhạc Thần còn hơi né tránh, thanh âm êm dịu mà hỏi thăm, “Ngày hôm nay làm sao vậy, có phải thân thể không thoải mái hay không, nếu khó chịu, chúng ta thế này thôi.”

Nhạc Thần đỏ mặt không biết trả lời thế nào, khi bên tai cũng nóng lên, nghĩ có phải chính mình làm ra vẻ hay không, không phải cũng đã làm thật nhiều rồi sao, hiện tại mới khước từ, này còn không phải kiểu cách?

Vì vậy vươn tay ôm vai Ngu Gia Tường đang nằm trên người cậu, nói, “Không có khó chịu, ngươi tới đi!”

Mặc dù nói rất hào phóng, nhưng vẫn là có chút trốn tránh.

Nhạc Thần như vậy hoàn toàn là một loại phong tình khác, áo lót tuyết trắng vươn trên cánh tay càng lộ vẻ oánh nhuận bạch ngọc, còn mang theo ửng hồng nhàn nhạt, đôi cánh tay, ngón tay thon dài duyên dáng, đã muốn làm người ta thần hồn điên đảo, người bị nó ôm vào, lòng cũng siết chặt.

Trong lòng Ngu Gia Tường dị thường kích động, từ đôi môi nhàn nhạt khẽ mấp máy của Nhạc Thần, dục hỏa đã bị khơi mào không ngừng tăng vọt.

Kể từ lúc cùng Nhạc Thần đồng giường tới nay, hắn liền mất hứng thú với những người trong hậu cung, không chỉ không thích cùng bọn họ đồng sàng, hơn nữa còn không thích vị đạo trên người bọn họ.

Nhạc Thần hoàn toàn bắt được hắn, đem tâm hắn câu đi, ngay cả thân thể cũng trói buộc.

Đây là tối kỵ của đế vương, Ngu Gia Tường lại vui vẻ chịu đựng.

Thân thể Nhạc Thần luôn không tốt, hơn nữa vẫn cự tuyệt hoan ái cùng hắn, có thể dùng tay giúp giải quyết một lần đã là nhượng bộ rất lớn, chuyện tiến thêm một bước đó là không có khả năng.

Ngu Gia Tường suy nghĩ, thấy hôm nay tâm tình Nhạc Thần tốt, hơn nữa còn không có phát bệnh, tinh thần cũng không sai, tính đến bây giờ có lẽ thực đột phá.

Chỉ có đem Nhạc Thần hầu hạ thật tốt, mình mới có thể có phúc lợi.

Mặc dù Nhạc Thần có chút chống đẩy, nhưng khí lực nhỏ, động tác nhẹ, thật sự chính là dục cự còn nghênh.

Ngu Gia Tường hôn hôn bờ môi cậu, sau đó liếm lộng, đem hai cánh môi nhạt màu nhẹ liếm đến nhuận hồng kiều diễm, Nhạc Thần bị hắn đùa như vậy phi thường không kiên nhẫn, vươn lưỡi khẽ tiếp xúc với Ngu Gia Tường, hé miệng nghênh tiếp tiến nhập của hắn, mời gọi như vậy Ngu Gia Tường đương nhiên không bỏ qua, ôm lấy đầu lưỡi Nhạc Thần nhẹ mút, sau đó lại tỉ mỉ đem khoang miệng cậu trêu đùa không tha chỗ nào…

Chỉ vẻn vẹn một cái hôn sâu, thân thể Nhạc Thần đã mềm nhuyễn, thần chí mê loạn, khi Ngu Gia Tường từ miệng cậu rời đi, cậu chỉ còn khí lực để thở, đôi tay ban đầu ôm lấy vai hắn giờ đây chỉ có thể ôm cổ, ngón tay đều cuộn tròn, ngay cả sức nắm cũng không có.

Ngu Gia Tường quá mức kích động, nhìn đôi môi Nhạc Thần bị hắn hôn đến sưng đỏ, đôi ngươi ẩn một tầng hơi nước, đôi má đỏ như muốn rỉ máu, lại cúi người đi hôn cánh môi cậu, từng chút từng chút liếm lộng, Nhạc Thần cũng không còn khí lực lại câu dẫn hắn, đầu lưỡi vừa rồi bị Ngu Gia Tường hôn đến run lên, bây giờ còn chưa lấy lại sức.

“Đừng, không cần…… Ngô……, không cần……” Nhạc Thần chuyển đầu muốn cự tuyệt, Ngu Gia Tường làm sao cho cậu quyền lợi đó, trực tiếp hôn trụ, thăm dò vào trong khoang miệng, giống như muốn đem tất cả không khí cậu hít trong đêm nay toàn bộ sở hữu, đầu óc Nhạc Thần đều bị hắn làm cho hồ đồ, tay ôm lấy bờ vai hắn, thoáng dùng sức, lại thoáng buông ra, trong chăn chỉ nghe được tiếng thở dốc của hai người…

Một tay thăm dò sống lưng Nhạc Thần, dọc theo một đường nhẹ nhàng ve vuốt, thân thể Nhạc Thần đặc biệt mẫn cảm, giãy dụa muốn trốn tránh, Ngu Gia Tường đành phải một tay cố định hông cậu, môi lưỡi nhẹ hôn nhẹ mút nhiều lần bên cổ bên vai, thân thể Nhạc Thần bị hắn làm cho vừa mềm vừa nhiệt, dục hỏa cháy lên, bên dưới vểnh thật cao, lại bị quần trói buộc, vừa phồng vừa đau, cậu đã động tình đến tận bước này, nhưng là, Ngu Gia Tường cũng không trực tiếp giải quyết cho cậu, mà cậu cũng không phải không biết xấu hổ yêu cầu Ngu Gia Tường, lại không muốn chính mình vươn tay vuốt ve, chỉ có thể sít sao ôm chặt bả vai Ngu Gia Tường, giống như không như vậy, sẽ bị nhấn chìm mà chết, viền mắt đã đỏ, cắn răng, phát ra từng tiếng rên rỉ đè nén.

Ngu Gia Tường biết rõ Nhạc Thần đã chịu không nổi, nhưng cũng không thỏa mãn yêu cầu của cậu, mà dùng khí quan cứng rắn nhiệt khí của mình ma xát cùng cậu, Nhạc Thần thoáng cái nâng cao rên rỉ, quần phía dưới đã bị ướt một mảnh, lại cắn chặt răng, đè nén thanh âm, đôi tay ở trên vai Ngu Gia Tường cào ra vết tích.

Ngu Gia Tường vươn tay cởi bỏ dây lưng của Nhạc Thần, đem quần cậu lột ra, tay cũng không giải quyết phía trước vì cậu, mà nắm giữ nắn bóp đôi mông, môi lưỡi đi tới trước ngực Nhạc Thần, khẽ liếm hai quả hồng anh, vòng quanh liếm qua lại dùng đầu lưỡi khiêu khích, Nhạc Thần bị hắn làm cho không biết làm sao, trái tim giống như chịu lực không được lúc này lại kịch liệt nhảy lên, làm cho cậu mê loạn lại kích động.

Tóc tán ở bên người, từ trên đầu lay động mang theo phong tình kiều diễm, đen mềm như gấm vóc, ánh nến chiếu lên tạo ra một mảnh phi thường xinh đẹp.

Nhạc Thần chịu không nổi thủ đoạn khiêu khích của Ngu Gia Tường, bên dưới bị vật nhiệt của hắn ma sát càng thêm nóng bỏng, tựa như thế này đã có thể đạt được cao triều.

Nhạc Thần ban đầu e lệ, lúc này cũng bất chấp, đưa tay vuốt ve di động nhiệt vật của mình, sắp đạt cao trào, lại bị Ngu Gia Tường đem tay cậu đặt ở trên chăn, thanh âm Nhạc Thần mang theo khàn khàn khó nhịn, lại không khống chế được chính mình, mắng, “Ngu Gia Tường, ngươi hỗn đản, đừng giày vò ta! Buông, ta tự mình đến…”

Ngu Gia Tường chính mình cũng chịu không nổi chậm chạp như vậy, áp chế mồ hôi giàn giụa, lại nghe Nhạc Thần tức giận mắng, cúi người một hơi gặm cắn môi cậu, thanh âm hàm hồ nói, “Đem chân kẹp chặt!”

Cứ như vậy sát nhập vào giữa hai chân Nhạc Thần.

Thực dục, tính dục, quyền lợi dục*, có thể xem như là bản năng dục vọng của con người, tính dục quyền lợi dục đối với nam nhân mà nói là càng sâu, quyền lợi dục của Ngu Gia Tường xem như thỏa mản, thực dục căn bản thì không cần nói, nhưng cho tới nay áp chế tính dục, lúc này lại tìm được đột phá, kích động và kịch liệt như muốn đem hắn nhấn chìm, làm cho hắn trầm mê trong đó, tựa như hồng thủy lướt qua, căn bản vô pháp cản trở.

(*) Muốn ăn, tình dục, quyền lợi tình dục.

Nhạc Thần bị hắn hôn trụ môi, miệng phát ra tiếng rên rỉ hàm hồ, nước bọt không kịp nuốt xuống từ khóe miệng chảy ra, trên trán tất cả đều là mồ hôi, trên người cũng một tầng như thế, vị thuốc nồng nặc tản ra, thơm mát mang theo vị ngọt dính người, tựa như thôi tình hương làm Ngu Gia Tường càng thêm kích động, thân thể trừu động càng thêm kịch liệt, trong lúc đó Nhạc Thần giống như bị hắn làm cho rơi vào địa ngục bay lên thiên đường, vừa kích động vừa khó chịu, ngọc hành không có gì chạm vào, giữa lúc Ngu Gia Tường kịch liệt trừu sáp đạt đến cao triều, nhiệt tinh bắn ra nhuộm ướt bụng hai người, Nhạc Thần thoát lực, toàn thân mềm xuống, hai chân cũng kẹp không được nữa, Ngu Gia Tường đành phải cầm tay cậu đến, kịch liệt động một hồi, nhiệt khí kia làm cho Nhạc Thần cảm thấy tay đều bị hắn mài phá, một lúc lâu, hắn mới bắn ra, nhiệt dịch rơi lạc trên ngực Nhạc Thần, làm cho Nhạc Thần bị nóng đến co rút.

Ngu Gia Tường phủ phục trên người Nhạc Thần, Nhạc Thần thở hổn hển, không có khí lực nói chuyện, khi Ngu Gia Tường ở trên mặt trên cổ cậu hôn lên, tựa như muốn ăn tươi mà dùng răng nanh gặm cắn.

Nhạc Thần lập tức phản kháng, “Ngươi cắn ta đau, mau dừng lại!”

Ngu Gia Tường dừng lại, đem Nhạc Thần ôm càng chặt hơn, trong mắt sâu đen thâm thúy như trời đêm không trăng không sao lúc này lại như phảng phất kim quang ấm áp lung linh, ôn nhu nhìn Nhạc Thần, chống lên thân thể, đem giọt nước vừa tràn ra hốc mắt Nhạc Thần hôn đi, thanh âm trầm thấp, “Nhạc Thần, ta còn muốn, lại đến môt lần đi!”

Nhạc Thần còn chưa kịp phản đối, đã cảm nhận được bộ phận cứng rắn nóng bỏng kia trườn bên thắt lưng, cậu thở phì phò mắng, “Chân đều bị ngươi sát đến đau, ta không muốn.”

Ngu Gia Tường đã được một tấc lại muốn tiến một thước đưa tay vuốt ve mông cậu, ngón tay dọc theo bờ mông chạm đến huyệt khẩu tuyệt vời ẩn núp trong đó, “Không cần chân, dùng nơi này thì sao?”

Nhạc Thần bị ngón tay hắn ở huyệt khẩu phía sau nhu ấn, phi thường không thích ứng mà nhăn mi, “Ta không muốn, sẽ rất khó chịu. Hơn nữa, ngày mai sẽ đứng không được, buổi sáng ta còn phải châm cứu, không được……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.