Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 3: LIÊN NGÔN LIÊN NGỮ (Đại ý rằng thì mà là lời của mấy bông sen trắng ấy)




Liễu Kình Vũ nhìn Chu Tuệ Dao, trong lòng cũng rất xúc động. 

Chu Tuệ Dao bây giờ vẫn xinh đẹp như trước, nhưng dưới dung nhan xinh đẹp này lại nhiều thêm phần tang thương, ít đi vài phần thanh thản nhẹ nhõm, nhiều thêm phần thành thục ý nhị, thiếu đi vài nét ngây ngô của thiếu nữ. Nhưng mà, điều khiến Liễu Kình Vũ thực sự lo lắng chính là vẻ sầu lo ẩn trên trán Chu Tuệ Dao. Vẻ mặt này trước kia Chu Tuệ Dao chưa từng có, dường như cô đã gặp phải việc trắc trở. 

Trong lòng Liễu Kình Vũ đã không còn bóng dáng Chu Tuệ Dao, nhưng khi hắn thực sự nhìn thấy cô, hắn lại phát hiện đoạn tình cảm này không cắt đứt thì còn loạn. Hắn dứt khoát lựa chọn thẳng thắn đối mặt, hắn muốn nói rõ ràng với Chu Tuệ Dao một chút. Đối với tương lai của hai người, Liễu Kình Vũ đã sớm không chờ mong gì, bởi hiện tại hắn đã quyết định theo đuổi Mộ Dung Thiện Tuyết rồi. 

Chu Tuệ Dao thoáng do dự một chút, cuối cùng gật gật đầu:

– Được thôi, đi đâu đây? 

Liễu Kình Vũ chỉ lên trên lầu:

– Đến quán cafe lầu ba đi. 

Chu Tuệ Dao gật gật đầu:

– Được. 

Lúc này, Morris ở bên cạnh Chu Tuệ Dao thấy Liễu Kình Vũ không những quấy nhiễu sự kiện ăn thử hôm nay, mà còn khiến Tập đoàn của mình mất đi cơ hội hợp tác với Tập đoàn Di Hải, trong lòng hận Liễu Kình Vũ thấu xương. Thấy hắn lại vẫn dám đến gần Chu Tuệ Dao, muốn đưa Chu Tuệ Dao đi, ông ta lập tức lạnh lùng nói với Chu Tuệ Dao:

– Chu Tuệ Dao, tôi có việc quan trọng muốn bàn với cô, mời cô hiện tại lập tức theo tôi về công ty. 

Liễu Kình Vũ nhìn về phía Morris, thấy người này khiêu khích chính mình, là cố ý. 

Tuy nhiên lúc này, hắn cũng không nói lời nào, đem quyền chủ động giao cho Chu Tuệ Dao. 

Morris cho rằng, mình là lãnh đạo trực tiếp của Chu Tuệ Dao, cô dù là một người phụ nữ mạnh mẽ trên thương trường, nhưng dù sao cũng là phụ nữ, tính cách tương đối yếu đuối, nhất là mẹ cô còn đang bệnh nặng, cô sẽ không dám để mất công việc này. 

Chu Tuệ Dao lạnh lùng liếc Morris một cái:

– Morris, ông có chuyện gì có thể gửi thư điện tử cho tôi theo quy trình công việc, nếu là công việc có thể để mai bàn lại khi đi làm chính thức. Hiện tại đã sớm hết giờ làm việc, tôi có quyền quyết định thời gian cá nhân của tôi, ông không có quyền hỏi tới.

Nói tới đây, Chu Tuệ Dao lại nói với Liễu Kình Vũ:

– Liễu Kình Vũ, cậu dẫn đường đi. 

Liễu Kình Vũ mỉm cười, Chu Tuệ Dao lúc này mới là Chu Tuệ Dao chân chính, hắn trực tiếp cất bước đi về phía trước. 

Morris trợn tròn mắt. Ông ta thật không ngờ Chu Tuệ Dao từ khi tới tập đoàn làm việc vẫn luôn bị mình hất hàm sai khiến hôm nay lại đột nhiên chống đối mình trước mặt người ngoài, còn luôn miệng nói “có quyền” gì đó. Ông ta lập tức giận dữ:

– Chu Tuệ Dao, nếu hôm nay cô không đi theo tôi, ngày mai tôi sẽ sa thải cô. 

Chu Tuệ Dao lạnh giọng nói:

– Tùy ông, nếu tôi mất việc, tôi sẽ báo cáo chi tiết với tổng công ty việc ông có ý quấy rối tôi, uy hiếp tôi. Tôi cũng không tin tổng công ty vẫn tiếp tục giữ một người suốt ngày chỉ biết quấy rối nhân viên nữ như ông lại làm Chủ tịch. 

Nói xong, Chu Tuệ Dao theo Liễu Kình Vũ đi thẳng, không để ý tới Morris còn đang há hốc mồm. Cho tới nay, ông ta vốn không xem nhân viên người Trung Quốc làm việc tại Công ty là người. Theo ông ta, ông ta chính là Thượng Đế, chi phối việc thăng chức tăng lương của họ, ông ta có thể muốn làm gì thì làm. Mà tính cách nhân viên Trung Quốc phần lớn là yếu đuối, đối với đủ loại hành động của ông ta giận mà không dám nói, chỉ có thể nhịn. 

Bên trong một gian phòng ở quán cafe trên lầu 3 khách sạn Hoa Hằng. 

Liễu Kình Vũ và Chu Tuệ Dao ngồi trên sofa đối diện nhau, trước mặt bày một ly cafe chồn Hoa Hạ thơm nồng. 

Liễu Kình Vũ nhìn khuôn mặt có chút tái của Chu Tuệ Dao, nhẹ nhàng nói:

– Mấy năm cậu ở Mỹ có ổn không? 

Chu Tuệ Dao thở dài một tiếng nói:

– Cũng tạm, cậu cũng biết, trước giờ nước Mỹ phân biệt chủng tộc khá nghiêm trọng, học ở trường còn được, một khi đi làm, ở đâu cũng gặp khó khăn. 

– Cho nên cậu về nước làm việc? 

– Đúng vậy, sau khi về nước tôi làm việc cho Tập đoàn Bleyer. 

Liễu Kình Vũ cau mày nói:

– Người vừa rồi là cấp trên của cậu phải không, tôi thấy y dường như đối xử với cậu rất không có ý tốt. 

Chu Tuệ Dao gật gật đầu:

– Y vẫn luôn muốn dùng quy tắc ngầm với tôi, tôi không thèm để ý tới y, y liền gây sự với tôi. 

Liễu Kình Vũ nói:

– Cần tôi giúp cậu xử lý y không? 

Chu Tuệ Dao vội vàng lắc đầu:

– Đừng, đừng, đừng. Vua rắc rối như cậu đừng nhúng tay vào. 

Trong lúc nói chuyện, Chu Tuệ Dao vô ý lại gọi biệt danh thời đại học của Liễu Kình Vũ, đây là ấn tượng trực tiếp nhất của Liễu Kình Vũ với cô. 

Liễu Kình Vũ lập tức cười khổ. Hắn thật không ngờ, đến hôm nay, Chu Tuệ Dao vẫn coi mình là vua rắc rối như thời đại học:

– Chu Tuệ Dao, lúc Phạm Kim Hoa còn ở đây tôi thấy cấp trên của cậu muốn cậu tiếp cận cậu ta, còn nhắc tới mẹ cậu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? 

Nghe đến đó, trên mặt Chu Tuệ Dao lộ vẻ đau khổ, hơi trầm giọng nói:

– Mẹ tôi bị bệnh, hiện tại đang điều trị ở bệnh viện. Bệnh viện nói nếu muốn chữa khỏi bệnh cho bà ít nhất cần 1 triệu, tôi rất đau đầu. Cấp trên của tôi – Morris sau khi biết được liền tìm tôi, nói muốn tôi tiếp cận Phạm Kim Hoa, khiến cậu ta hợp tác với công ty chúng tôi. Chỉ cần việc này thành công, y có thể thưởng cho tôi 1 triệu. 

Nói tới đây, Chu Tuệ Dao không nói nữa, chỉ là vẻ mặt cực kỳ đau thương. 

Một người phụ nữ, nhất là một người phụ nữ đẹp, muốn sống bình an trên thế giới này thực sự là rất khó khăn. 

Xưa nay hồng nhan đều bạc mệnh. 

Liễu Kình Vũ nghe tới đó, không chút do dự lấy từ trong cặp của mình ra một chồng chi phiếu và một cây bút, trực tiếp ký lên rồi đưa cho Chu Tuệ Dao nói:

– Đây là 2 triệu, cậu cầm lấy chữa bệnh cho mẹ trước. Có tiền, cậu có thể đứng thẳng lưng, không cần chịu đựng những yêu cầu trơ trẽn của các ông chủ đầu tư nước ngoài nữa. 

Nhìn thấy chi phiếu, Chu Tuệ Dao lập tức sững sờ. 

Lúc học đại học, mặc dù Chu Tuệ Dao biết Liễu Kình Vũ rất có tài, cũng học rất giỏi, nhưng lại thực sự không rõ gia thế của hắn. Giờ phút này thấy Liễu Kình Vũ vừa ra tay là 2 triệu, cô có chút khiếp sợ, liền vội vàng khoát tay nói:

– Không được, tôi không thể nhận tiền của cậu, tôi sẽ tự mình kiếm tiền. 

Liễu Kình Vũ nói:

– Cậu thực sự có thể tự kiếm, nhưng bệnh tình của mẹ cậu còn có thể tiếp tục chờ đợi sao? Bệnh càng chữa sớm càng tốt, cậu cũng không nỡ nhìn mẹ cậu tiếp tục chịu khổ chứ? 

Lời nói này của Liễu Kình Vũ trực tiếp chạm tới nơi yếu đuối nhất trong lòng Chu Tuệ Dao. Cô do dự một chút, vô cùng trân trọng cất ký chi phiếu đi, tràn đầy cảm kích nhìn về phía Liễu Kình Vũ:

– Liễu Kình Vũ, cảm ơn cậu. Thật không ngờ năm đó tôi đối xử với cậu như vậy mà bây giờ cậu còn giúp tôi. 

Liễu Kình Vũ cười:

– Chúng ta là bạn học mà, đây cũng là chuyện nên làm. 

Chu Tuệ Dao nói:

– Liễu Kình Vũ, cậu yên tâm. Tôi sẽ nhanh chóng trả lại số tiền này cho cậu. 

Liễu Kình Vũ cười cười, không nói gì. Đối với khoản tiền này, hắn cũng không có ý đòi lại. 

Sau đó, hai người tán gẫu một vài chuyện cũ thời đại học và sau khi từ biệt, liền ai đi đường nấy. 

Đứng ở cửa khách sạn Hoa Hằng, nhìn Liễu Kình Vũ lên taxi rời đi, Chu Tuệ Dao có chút ngây dại. Sâu trong lòng cô đột nhiên dâng lên một chút hạnh phúc, một chút hối hận: Lúc đó mình tàn nhẫn rời khỏi Liễu Kình Vũ như vậy có phải hơi quá đáng? Nếu không, vì sao bây giờ hắn lại đối xử lạnh lùng với mình như vậy, một câu tình cảm cũng không nói với mình. Chẳng lẽ mình đã trở nên xấu xí, khiến hắn ghét bỏ rồi? 

Nhất thời, trong lòng Chu Tuệ Dao rất khó chịu, nghi ngờ sức hấp dẫn của chính mình. 

Đối với tình cảm, phụ nữ thường mất đi rồi mới biết quý trọng, nhưng đã quá muộn. 

Lúc Liễu Kình Vũ tạm biệt Chu Tuệ Dao, trong lòng lại rất bình thản. Tuy Chu Tuệ Dao vẫn xinh đẹp như trước, thậm chí còn hấp dẫn hơn thời đại học, nhưng đối với Liễu Kình Vũ bây giờ, Chu Tuệ Dao có xinh cũng chỉ là một người bạn bình thường. Đối với Chu Tuệ Dao, hắn đã không còn yêu say đắm như thời đại học nữa. 

Đối với tình cảm, đàn ông chỉ khi đã trải qua, mới trở nên chín chắn. 

Không cầu mà được. 

Nếu Liễu Kình Vũ và Chu Tuệ Dao chỉ bình thản từ biệt như lúc này, không vướng bận gì với nhau, về sau không còn cơ hội gặp gỡ, có lẽ bọn họ sẽ như hai đường giao tuyến, càng chạy càng xa, cho đến tận cùng, giữa họ cũng không có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà, vận mệnh không đoán trước được, khiến bọn họ ngày sau còn phải gặp nhau, số phận của họ và thậm chí là số phận của nhiều người khác cũng vì thế mà có sự thay đổi to lớn. 

Sau khi tạm biệt Chu Tuệ Dao, Liễu Kình Vũ ở lại Thành phố Yến Kinh thêm một ngày rồi lập tức lên máy bay tới nhậm chức ở Thành phố Nam Hoa, tỉnh Bạch Vân. 

Thành phố Nam Hoa là một thành phố kinh tế lớn của tỉnh Bạch Vân, có thể xếp trong Top 5 của tỉnh. Nhưng, huyện Thụy Nguyên mà Liễu Kình Vũ sắp tới nhậm chức lại yếu kém nhất thành phố Nam Hoa. 

Để hiểu được rõ nhất có thể thực trạng huyện Thụy Nguyên trước khi nhậm chức, Liễu Kình Vũ cố ý tới sớm 2 ngày, điều tra nghiên cứu theo nhiều góc độ trong thành phố Nam Hoa, muốn thông qua một ít tin tức trong thành phố Nam Hoa để tìm hiểu rõ ràng thực trạng huyện Thụy Nguyên. 

Nhưng mà, sau hai ngày điều tra, Liễu Kình Vũ liều đau đầu. Bởi rất nhiều lúc hắn nói chuyện cùng người dân thành phố Nam Hoa, nghe được những câu nói như thần tiên tới cũng cũng không thể vực dậy huyện Thụy Nguyên, trừ khi hắn có khả năng đưa ngân hàng tới Phòng tài chính huyện Thụy Nguyên, đem tới thật nhiều tiền của. 

Mà khiến hắn càng lo ngại chính là rất nhiều bà con huyện Thụy Nguyên ra làm công ở thành phố Nam Hoa nói:

– Thà đói chết ở ngoài này, cũng quyết không về tức chết ở huyện Thụy Nguyên. 

Giờ khắc này, vô số ý nghĩ lởn vởn trong đầu Liễu Kình Vũ:

– Rốt cuộc huyện Thụy Nguyên này ra làm sao, vì sao người dân oán giận đến như vậy, vì sao họ thà tha hương đói chết cũng không muốn trở về cố hương, chẳng phải lá rụng về cội sao?​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.