Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, xoay người ngồi dậy chuẩn bị nằm đến gần
bên người hai tiểu bảo bối, ánh mắt Thi Vực mang theo cảnh cáo lại quét
tới phía cô, “Không cho phép nhúc nhích.”
Tuy Thẩm Chanh có không vui, nhưng thân thể cũng rất nghe lời không có động tác kế tiếp.
Thi Vực lướt qua hai đứa nhỏ xoay mình lên giường, giống như con báo
đang săn thức ăn phủ lên người Thẩm Chanh, “Hiện tại, chúng ta tới nói
chuyện một chút.”
Mùi hormone bộc phát trên người anh, khiến Thẩm Chanh có chút đầu
váng mắt hoa, hô hấp của cô ngừng lại, thân thể cũng không thể ức chế
khẽ rung động một chút, nhưng ngoài miệng vẫn còn cậy mạnh hỏi: “Nói
chuyện gì.”
”Nói chuyện cuộc sống hài hòa của chúng ta.” Nói xong, Thi Vực có
thâm ý dời ánh mắt của mình từ trên mặt của cô đến trên cổ của cô, kế
tiếp tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, “Quá hài hòa, cho nên không
thích hợp ngủ với bọn nhỏ.”
Ánh mắt Thẩm Chanh vừa chuyển, đưa tay chủ động ôm cổ Thi Vực, “Vấn
đề này chúng ta đã thảo luận qua, hơn nữa tối nay em đã ôm bọn chúng
tới, để cho em lại đưa bọn chúng về phòng trẻ là không thể nào.”
Thi Vực nhíu mày, đôi mắt nguy hiểm nhíu lại, ngay tại lúc anh há
miệng muốn nói gì đó, bụng ngón tay Thẩm Chanh để trên cánh môi của anh, ngăn chặn lời anh muốn nói miệng, “Nếu không, em không cần công ty
thiết kế đá quý gì đó nữa.”
Tầm mắt hai người va chạm vào nhau, hai bên ai cũng không có ý nhượng bộ, cuối cùng, Thi Vực khẽ cười một tiếng, “Được, để bọn chúng ngủ
chung.”
Nhưng anh sẽ làm cô tự mình ôm hai đứa nhỏ này ra lần nữa.
Thẩm Chanh nhìn thấy đáy mắt anh nhanh chóng xẹt qua một tia sáng,
biết anh là đang đánh mưu ma chước quỷ gì đó, nhưng không đợi cô há
miệng nói chuyện, Thi Vực đã cúi người hôn cô, nuốt tất cả lời nói của
cô vào trong bụng.
Có lẽ hai tiểu bảo bối ở bên kia chơi mệt rồi, Tiểu Ngạo Tước cũng
không lôi kéo tay Tiểu Thiên Tước ngậm nữa, đầu quẹo trái quẹo phải
không nhìn thấy gì cả, miệng nhỏ mếu máo, oa oa khóc lên.
Tiểu Thiên Tước đang ngâm tay của mình vui vẻ, bị tiếng khóc này hù chợt khẽ run rẩy, cũng khóc lên theo.
”Oa!”
”Oa....”
Tiếng khóc một túi sữa đã chấn động, huống chi là hai đứa cùng đến, muốn không đếm xỉa là hoàn toàn không thể.
Thi Vực cảm giác trong đầu anh có một sợi dây đứt đoạn, anh rầu rĩ
đứng dậy, nhíu mày nhìn về phía hai tiểu ma đầu đang khóc đến tê tâm
liệt phế bên cạnh, mày kiếm dựng lên, cuối cùng xoay người nằm đến bên
cạnh.
Xưa nay anh sát phạt quả quyết, lại có thể cũng có lúc không thể làm gì như vậy.
Thẩm Chanh nhìn Thi Vực lại nhìn hai tiểu bảo bối, không nhịn được
cười ha ha, nằm sấp trên giường, dùng tay chống cằm thưởng thức khung
cảnh hiếm có này.
Cô không có ý định đi dỗ dành hai túi sữa nhỏ này, Thi Vực nằm một
hồi thật sự là chịu không nổi nữa, ngồi dậy động tác dịu dàng ôm Tiểu
Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước vào trong lòng, mỗi cánh tay một đứa.
Động tác anh ôm đứa nhỏ lạnh nhạt giống như là người máy, khẽ nhíu lông mày có vẻ hơi bực bội.
”Anh phải lắc lắc, lắc lắc bọn nhỏ sẽ không khóc nữa.” Thẩm Chanh nén cười, dạy anh dỗ dành thế nào.
Thi Vực nghiêng mắt, thản nhiên liếc nhìn Thẩm Chanh, không nói gì, cánh tay bắt đầu lay động.
Hai đứa nhỏ vốn khóc oa oa, kết quả anh lắc lư một cái, quả nhiên liền chầm rãi ngừng tiếng khóc.
Thẩm Chanh ngậm miệng, mặt mày cong cong, “Anh xem, dừng khóc rồi.”
Hai đứa nhỏ còn nhỏ, trong thân thể không có đồng hồ sinh học, cho
nên ngủ cũng không nhất định vào lúc nào, nhưng phần lớn đều là ở ban
ngày, buổi tối ngược lại càng sôi nổi hơn một chút.