Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 13: Bàn tay vàng không dễ mở




Sở Luật ghét bỏ cởi áo trên người, lại bồi thêm cho anh một câu: "Trừ vào tiền lương."

Trên mặt Đỗ Tĩnh Đường đang treo nụ cười cứ như vậy cứng đờ tại chỗ, trừ, trừ. Muốn trừ đến già sao, anh còn thiếu Sở Luật không ít tiền, còn tưởng được thủ sẵn, chẳng lẽ anh cả đời này phải làm công cho Sở Luật sao?

Thang máy đang đi lên, phía đối diện thang máy đi xuống dưới, bên trong một người đàn ông một tay ôm đứa bé, một tay đỡ trên tay vịn thang máy, mà bé gái trong lòng anh nhìn chằm chằm Đỗ Tĩnh Đường.

Đỗ Tĩnh Đường bỗng nhiên quay người lại, hai tay ở trên không trung còn chưa hạ xuống, hai cha con nhà kia đã xuống thang mái, đi đến phía cửa trung tâm thương mại.

"Anh, anh xem." Đỗ Tĩnh Đường kéo tay áo Sở Luật: "Bé đáng yêu nhà em, rất xinh đẹp."

"Đâu?" Sở Luật quay đầu lại, không nhìn thấy gì.

Mặt Đỗ Tĩnh Đường chán nản: "Nhà người ta vừa đi ra ngoài rồi.

Tầm mắt Sở Luật dừng ở trên mặt Đỗ Tĩnh Đường: "Thời điểm mợ sinh ra em, nhất định sinh em bị thiếu một dây thần kinh."

Nhưng Đỗ Tĩnh Đường không phục: "Chỉ số thông minh của em cao như vậy, so với người khác cũng hơn một dây thần kinh."

"Ừm." Lần này Sở Luật cũng không so đo với anh.

"Anh, anh đồng ý?"

"Đồng ý."

"Anh, vẫn là anh biết đầu hàng."

"Không phải." Sở Luật xắn cổ tay áo lên, giọng nói bình tĩnh mang theo một chút mỏng lạnh: "Nhiều hơn một dây, em vừa lúc có thể dùng để thắt cổ.

Đỗ Tĩnh Đường: "......"

Bên ngoài, Cao Dật bao bọc Tiểu Vũ Điểm ở trong áo, Tiểu Vũ Điểm được an tĩnh ấm áp, còn có thể chơi búp bê, bé thật ngoan không nói lời nào.

Về tới nhà ấm áp hơn, trên tóc Cao Dật đều phủ một tầng sương, nhưng khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm trắng trẻo mềm mại một chút cũng không bị rét lạnh.

Cao Dật thật đúng là một người ba biết chăm sóc con, cho con uống nước rồi rửa tay cho con, để con đi xem phim hoạt hình, hai người cũng đã ăn nên không cảm thấy đói.

Thời điểm buổi tối, cuối cùng Hạ Nhược Tâm cũng đã về, cô mới vào cửa chân đã bị người ta ôm lấy, không phải nhóc con nhà mình thì là ai.

"Mẹ về rồi, mẹ có mệt không?"

Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, đặt hai tay lên mặt của con, khuôn mặt nhỏ hồng hào, đáng yêu tươi cười ngây thơ, cô đã lâu không thấy con cười vui vẻ như vậy.

"Hôm nay làm gì vậy?" Hạ Nhược Tâm hỏi con gái, lại sờ tóc con, sắp dài đến lỗ tai rồi, chờ đến Tết rồi bé sẽ là một cô nhóc xinh đẹp.

Tiểu Vũ Điểm chỉ tay.

"Bố đưa Tiểu Vũ Điểm ra ngoài chơi, còn mua cho Tiểu Vũ Điểm quần áo xinh đẹp, nhưng bố bảo Tiểu Vũ Điểm ăn ít một bữa cơm là có thể mua quần áo, mẹ ơi!" Tiểu Vũ Điểm bổ nhào vào trong lồng ngực Hạ Nhược Tâm: "Vậy nên Tiểu Vũ Điểm buổi tối không ăn cơm bởi vì muốn bố còn có tiền."

Hạ Nhược Tâm thật sự dở khóc dở cười, hừm, không ăn cơm, trong đó còn có vài món đồ ăn vặt. Nhưng lấy cớ như vậy cũng chỉ có Cao Dật mới nghĩ ra được.

"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm buồn ngủ." Tiểu Vũ Điểm dụi đôi mắt, hôm nay chơi cả một ngày trời bé đã sớm mệt mỏi, nhưng vì muốn chờ mẹ trở về nên bé mới cố gắng chờ, mí mắt cũng sắp xụp xuống.

Lúc này có một bàn tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của bé

"Con vẫn luôn đợi em, rất cứng đầu, điểm này không giống em." Cao Dật để Tiểu Vũ Điểm dựa lên trên vai, vươn tay hướng Hạ Nhược Tâm: "Đứng lên đi, em cũng mệt mỏi rồi, con ngủ rất ngoan, em cũng có thể nghỉ ngơi tốt một chút."

Hạ Nhược Tâm nắm tay anh đứng lên, toàn thân mệt mỏi, có thể thấy đã vội vã trở về.

Cô nắm tay con gái: "Cảm ơn anh, Cao Dật."

Có lẽ một câu cảm ơn cũng không đủ để biểu đạt được cái gì, cô muốn nói cảm ơn quá nhiều, nói cảm ơn ba ngày ba đêm vẫn không đủ, nhưng hiện tại cô cũng chỉ có thể nói cảm ơn để biểu đạt.

"Lời nói ngốc nghếch." Cao Dật ôm cô, muốn nhận hết cực khổ của hai mẹ con.

"Đã nói rồi, em không cần nói cảm ơn với anh, phải là anh cảm ơn em, nếu không gặp được em, anh cũng không biết sinh mệnh anh còn tồn tại bao nhiêu chỗ trống, hay là cuộc sống u ám nữa." Đến đây, ánh mắt anh nhẹ nhàng tối mờ.

Đã trải qua cuộc sống gần ba mươi năm, gặp được hai mẹ con này, là ngoài dự kiến của anh, cũng là may mắn của anh, anh không quan tâm cô đã kết hôn hay chưa, cũng không để ý cô có con hay không, thích chính là thích, không có lý do gì.

Hạ Nhược Tâm dựa đầu trên vai anh, tầm mắt bắt đầu mông lung mơ hồ nhẹ nhàng.

"Cám ơn anh, Cao Dật."

"Em không cần cảm ơn anh, anh chính là muốn nói tình cảm của em anh sẽ nhớ cả đời, cả đời thực ngắn, kì thật cả đời cũng rất dài, anh sẽ không nói những lời ngọt ngào, cũng sẽ không nói những lời thân mật, anh chỉ muốn nói, nếu em không đuổi anh, anh sẽ không bỏ em. Trừ phi, có một ngày, anh buông tay của anh ra."

Cô nhắm mắt lại, kì thật cùn không muốn mở mắt ra, nhưng vẫn phải sốc lại tinh thần, tiếp nhận con từ trong lòng Cao Dật, phải tắm rửa, thay quần áo cho bé.

Chuyện như vậy cô đã làm ba năm, từ khi con còn đỏ hỏn rồi tới hiện tại, vẫn là bố dạng nhỏ nhắn, cô có nhiều khi nghĩ nếu bé không lớn lên thì tốt rồi, vĩnh viễn sẽ như này, là Tiểu Vũ Điểm của cô, cũng vĩnh viễn sẽ không rời xa người mẹ này.

Chỉ là một ngày nào đó, Tiểu Vũ Điểm sẽ trưởng thành, aex rời xa người mẹ là cô, mà khi nghĩ đến ngày này, sao cô lại cảm thấy khổ sở, cô và con sống nương tựa nhau nhiều năm như vậy mà.

Cô đặt con lên trên giường, tìm được búp bê rồi đặt vào trong chăn, Tiểu Vũ Điểm tự động ôm lấy, miệng nho nhỏ không biết gọi cái gì, là mẹ, hay là búp bê, Hạ Nhược Tâm thật sự nghe không hiểu.

Cầm quần áo con lên, cô muốn giúp bé giặt sạch, kết quả lại sờ được bên trong túi của Tiểu Vũ Điểm hình như có cái gì đó, cô sờ sờ, từ trong túi lấy ra một cây kẹo được dùng giấy gói kẹo bao bọc.

Cô đặt cây kẹo lên trên mặt bàn, chỉ là trong lúc nhất thời nhìn cây kẹo kia đến phát ngốc, khi đó cô và Tiểu Vũ Điểm sống quá vất vả, một tháng cô kiếm được chỉ đủ sinh hoạt phí của hai mẹ con, thường xuyên mua thuốc cho Tiểu Vũ Điểm, cô không mua cho con đồ ngọt gì, vậy nên cho tới bây giờ Tiểu Vũ Điểm cũng không thích ăn.

Cô ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ của con, về sau sẽ tốt hơn, cô đảm bảo, cô sẽ làm việc, nỗ lực kiếm tiền cho con cuộc sống tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.