Chàng Rể Quyền Thế

Chương 44: Rất thất vọng về Nghiêm Dịch Trạch




Edit: Alex

Beta: Loyal Pang

Vệ Tử Dương trở về.

Chàng trở về khiến người cả Đô thành mong đợi quá lâu. Chiến dịch này cũng chẳng hề thuận lợi, bất kể là số lượng quân địch tăng ngoài dự kiến hay lương thực, khí giới thiếu hụt cũng khiến triều Trần lâm vào hoàn cảnh tuyệt đối khốn cùng.

Nhưng mà bởi vì có Vệ Tử Dương nên tất cả mọi thứ liền có thể thay đổi. Vệ Tử Dương, người này hoàn toàn khác biệt với những danh tướng đương thời.Chàngra trận vô cùng dũng cảm, hơn nữa luôn thay đổi liên tục như thể thiên binh hành mã.

Phía địch tuy rằng chuẩn bị đầy đủ nhưng không nghĩ đến gặp phải một đối thủ như Vệ Tử Dương vậy.

Khi Vệ Tử Dương tấn côngxuất quỷ nhập thần, bố cục của quân địch lần lượt bị xáo trộn, rõ ràng đã bố trí tốt cạm bẫy nhưng bao giờ cũng bị phá hư bất ngờ.

Không tới ba tháng ngắn ngủi, Vệ Tử Dương đã làm rối loạn toàn bộ mưu toan của

quân địch khiến bọn chúng phải từng bước rút lui về sau. Cho đến hôm nay, thế lực hai bên ngang bằng nhau, cuộc chiến tiến vào trạng thái cầm cự.

Cuộc chiếnđã cầm cự, tiền tuyến được lão tướng lão luyện trấn giữ mà Vệ Tử Dương, có lẽ sợ chàng lập quá nhiều công lao nên bệ hạ kiên quyết hạ lệnh triệu hồi chàng trở về.

Tuy là thế, Vệ Tử Dương bị thu hồi binh quyềncũng không còn giống chàng trước đây.

Thời đại này, không chỉ triều Tần mà gần như tất cả các quốc gia người Hồ dựng nên đều chú trọng đến quy tắc quân đội. Nói cách khác, một tướng lãnh độc lập về binh quyền, hắn có quyền nuôi riêng từ hai nghìn đến tám nghìn thân binh. Những thân binh này hoàn toàn thuộcdưới trướngvị tướng lãnh kia. Ngay cả Hoàng Đế cũng chỉ có thể đề nghị chứ không có quyền chỉ huy bọn họ.

Lần này Vệ Tử Dương đại thắng, nghe nói nguyên nhân quan trọng nhất là thu phục được một bộ lạc người Hồ. Bộ lạc này có sáu nghìn tinh binh, người người vô cùng dũng mãnh. Không biết Vệ Tử Dương dùng biện pháp gì mà tất cả bọn họ đều tôn Vệ Tử Dương làm chủ, đối với chàng một mực cung kính, thề trung thành tận tụy.

Sáu nghìn tinh vệ này cộng thêm Vệ Tử Dương trong cuộc đại chiến đã chọn ra hai nghìn thân binh, tổng cộng là tám nghìn người hợp thành một đội Thiết Quân sắc bén không gì cản nổi. Hiện tại, tám nghìn Thiết Quân đó chính là sức mạnh của Vệ Tử Dương.

Có điều lần này trở về Đô Thành, Vệ Tử Dương không đưa toàn bộ họ về theo. Bên cạnh chàng chỉ có không tới hai trăm thân vệ.

Dù là ở trong trạch viện, lúc Vệ Tử Dương tiến vào Đô Thành, một số tiếng hoan hô, reo hò cũng rõ ràng làm lòng nàng xao động.

Phùng Uyển không ra ngoài nghênh đón, nàng chỉ đứng ở trong sân viện, chú ý lắng nghe tiếng cổ vũ và ồn ào náo nhiệt bên ngoài.

Trong Triệu phủ, ai ai cũng biết nàng đang lắng tai nghe động tĩnh của Vệ Tử Dương, cũng không có một ai dám tiến lên nói với nàng một câu. Bất tri bất giác, đám tỳ thiếp nhìn về phía ánh mắt nàng, thậm chí có một chút kính nể việc Vệ Tử Dương từng bước lớn mạnh, phu nhân nàng cũng nở mày nở mặt rồi.

Trời đã tối.

Phất Nhi chạy về phía Phùng Uyển nói: “Phu nhân, lang chủ nói không còn sớm nữa, người chuẩn bị thỏa đáng chưa?”

Phùng Uyển quay đầu lại, nói hờ hững: “Được rồi.”

Nàng quay người, đi đến chỗ đỗ xe ngựa. Khi nàng ngồi lên xe, Triệu Tuấn cũng bước đến. Y ngồi lên xe, nhìn sang Phùng Uyển, ra lệnh: “Đi thôi.”

“Vâng”

Xe ngựa chạy ra khỏi Triệu phủ.

Bóng đêm nhợt nhạt bao phủ lấy trời đất, ngước mắt trông đi, trong ngoài Đô Thành tựa như bao phủ một lớp sương khói. Đô Thành trong sương khói đều nhuốm vài phần cổ xưa sừng sững.

Xe ngựa không chạy về phía phủ đệ của Ngũ điện hạ, mà là chuyển qua đường tắt, đi vào một con đường lạ lẫm.

Thấy Phùng Uyển nhìn ra, Triệu Tuấn khẽ nói: “Bệ hạ mới ban thưởng một phủ đệ cho Vệ Tướng quân.”

Phùng Uyển ừ một tiếng.

Triệu Tuấn trầm mặc một hồi, nói: “Uyển Nương”

Phùng Uyển ngẩng đầu nhìn y.

Giữa hoàng hôn, Triệu Tuấn muốn nói lại thôi, một hồi lâu, y trầm giọng nói: “Vệ

tướng quân giờ đây cũng là Đại Tướng một phương, không thể tiếp tục hành động ngông cuồng như trước kia. Nếu có cơ hội, nàng hãy khuyên y đôi câu.”

Phùng Uyển hiểu ý của y, ymuốn ra vẻ trung thành trước mặt Vệ Tử Dương. Có điều là không xác định được tính tình của của Vệ Tử Dương nên muốn nàng chu toàn một hai.

Phùng Uyển rủ mắt, dịu dàng đáp: “Dạ”

Đến phủ đệ Vệ Tử Dương.

Hai chữ vàng Vệ Phủ khổng lồ trên cửa sắt cao lớn nguy nga, tỏa ra ánh sáng chói mắt trong bóng đêm. Ngoài cửa phủ dừng đầy xe ngựa, bởi vì xe quá nhiều nên gần như tắc nghẽn cả con đường.

Thấy Triệu Tuấn nhìn chằm chằm hai chữ Vệ phủ suy nghĩ xuất thần, Phùng Uyển ở bên cạnh gọi: “Phu chủ.”

Triệu Tuấn quay đầu lại.

Phùng Uyển nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Lúc này, trong Vệ phủ có rất nhiều quý nhân, phu chủ mừng tướng quân đại thắng là việc phải làm. Thiếp xuất hiện lúc này không thích hợp.” Phùng Uyển lại nói: “Không bằng, phu chủ cứ vào trước, ngày khác thiếp lại đến cầu kiến.”

Nói đến đây, Phùng Uyển trông thấy Triệu Tuấn hình như không vui, vội vàng giải thích: “Phu chủ, chàng xem xe ngựa xung quanh thì biết, các vị đại nhân đều không mang theo gia quyến.”

Nghe nàng nhắc nhở, Triệu Tuấn mới nhìn bốn phía. Quả nhiên, một chiếc xe ngựa dừng lại, người bước ra cũng là một trượng phu, đừng bảo là gia quyến, ngay cả tỳ nữ cũng không mang theo.

Triệu Tuấn nói: “Uyển Nương lo lắng rất đúng, vậy nàng trở về đi thôi.”

“Vâng.”

Sau khi Phùng Uyển hồi phủ, ngự phu vội vàng đến Vệ phủ lần nữa.

Đêm càng sâu thẳm.

Phùng Uyển ngồi trong phòng ngủ, ngơ ngác nhìn trăng sáng bên ngoài đến thơ thẩn.

Không biết tại sao mới vừa nãy ở trước cửa Vệ Phủ, nhìn Vệ phủ phồn vinh chưa từng có, nàng đột nhiên có một loại cô đơn không nói nên lời. Bất kể nàng nổ lực bao nhiêu, chờ đợi nàng vẫn là những tháng vắng lặng, những đêm tịch liêu.

Có lẽ, bất kể nụ cười của thiếu niên niên kia rực rỡ như thế nào, theo chàng từng bước huy hoàng, nàng cũng chỉ là một điểm yên lặng trong bóng tối.

Giơ bình rượu lên, Phùng Uyển tự rót ình một chén rượu, nâng hai tay, vừa nhấp nhẹ vừa nhìn ánh trăng ngày càng tròn đến xuất thần.

Đồng hồ cát không ngừng chảy xuống, bốn phía càng ngày càng im ắng.

Dần dần, âm thanh ồn ào náo nhiệt cũng đi xa, đám tỳ thiếp cũng an tĩnh.

Ngửa đầu uống cạn chén rượu thứ ba, Phùng Uyển cuối đầu, phát hiện đêm nay cô liêu đến mức khiến người ta hoảng sợ.

Lúc này, kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.

Phùng Uyển lắc đầu, giọng nói mang theo men say vang lên: “Phất Nhi à? Đi ra ngoài.”

Không có tiếng nói truyền đến.

Phùng Uyển gục lên bàn, có chút không nhẫn nại quát lên: “Bảo ngươi đi ra ngoài, có nghe hay không?” Bóng đêm tuyệt đẹp, thời khắc tịch liêu, nàng cũng không kiên nhẫn diễn trò với kẻ từng phản bội nàng.

Vẫn không có người trả lời.

Phùng Uyển chống mặt, từ từ ngồi thẳng.

Nàng đưa tay qua, giơ bình rượu lên, rót ình thêm một chén, có lẽ là men say bốc lên, tay nàng không ổn định, bình rượu trên tay không ngừng loạng choạng, khiến rượu đổ ra mấy phần.

Lúc này, một bàn tay lớn đón lấy.

Nó cầm lấy bình rượu, nhanh chóng rót vào chén rượu kia cho nàng. Đương lúc rót, không biết chủ nhân của bàn tay lớn đang suy nghĩ gì. Cuối cùng lại mặc rượu kia chảy tràn đầy đất.

Phùng Uyển quay đầu, nhẹ giọng trách cứ, “Ngươi làm sao vậy?”

Khi vừa quay đầu, nàng liền ngẩn ngơ.

Nàng ngạc nhiên, nhìn người trước mặt không dám tin, Phùng Uyển nuốt một ngụm nước bọt.

Sau đó, nàng đưa tay tự sờ trán mình, ừ, không sốt. Vì thế, nàng lại duỗi tay dụi hai mắt.

Lúc này, một tiếng nói khàn khàn quyến rũ truyền đến, “Không cần ngạc nhiên.” Nói xong bốn chữ này, hắn hừ nặng một tiếng, nói lạnh lùng cứng rắn như sắt: “Những người đó quá ồn, ta thật không nhịn được, lại nghĩ tới phụ nhân nàng thiếu ta một lời giải thích nên liền đến đây hỏi xem.”

Gần như vừa dứt lời, chàng đặt mạnh chén rượu xuống, sau đó chàng đưa tay phải, giữ chặt cằm của Phùng Uyển.

Năm ngón tay chàng giữ chặt, khiến Phùng Uyển phài ngửa mặt lên nhìn chàng, miệng há to thở dốc. Vệ Tử Dương nhìn nàng chằm chằm, hỏi lạnh lẽo: “Nghe nói nàng vừa sảy thai của Triệu Tuấn phải không? Không tệ, rất tốt. Lời ta đã nói chả là quái gì mà! Haha, cả đời Vệ Tử Dương ta, quả thật lần đầu tiên gặp phải một vị phu nhân như nàng vậy.”

Giọng nói chàng lạnh như băng, bàn tay giữ cằm nàng cũng lạnh như thế, chỉ có mắt phượng hơi xếch kia có một lớp ẩm ướt long lanh. Ánh trăng quá mờ, chàng đứng ngược sáng, lớp ẩm ướt kia chưa kịp để Phùng Uyển hiểu đã biến mất trước mắt nàng.

Vệ Tử Dương lạnh lùng cứng rắn, giọng nói âm u: “Nàng biết không, năm năm tuổi, ta đích thân giết cha nuôi ta, mười bốn tuổi, ta bóp chết người bạn gắn bó 2 năm cùng ta.”

Năm ngón tay chàng siết chặt, từ từ cúi đầu, khàn khàn nói: “Cha nuôi của ta từng nói, người đời đều đáng hận, người đời đều đáng giết! Ta từng tin tưởng sâu sắc. Sau khi gặp gỡ phụ nhân nàng, ta đã nghĩ có lẽ cha nuôi đã sai lầm.” Chàng khàn giọng cười nhẹ, tiếng nói vô cùng thê lương, “Nhưng đến nay ta đã hiểu, cha nuôi không sai, kẻ sai là ta. Thế gian này, không người nào mà không thể giết!”

Tiếng nói này lạnh đến thấu xương.

Đâylà một loại đau đớn vì bị tổn thương, nỗi uất hận do bị phản bội, nỗi đau khổ vì bị lãng quên.

Đây là một con sói cô độc trên thế gian, saukhi nó quen với việc cô độc và bị phản bội, gặp được một nơi khiến nó nhớ lại sự ấm áp, vậy mà đồng bọn cuối cùng phản bội, tấn công lại nó!

Tay của chàng vẫn còn siết chặt.

Phùng Uyển giật mình tỉnh lại, nàng nhanh chóng giữ tay chàng, vội vàng, nghiêm túc giải thích: “Không phải là như vậy, là ta giả vờ mang thai. Triệu Tuấn còn cho là ta mang thai con của chàng, còn giận đến muốn giết ta nữa kìa!”

Giọng nói của nàng tuy gấp rút, nhưng vẫn dịu dàng như cũ.

Động tác Vệ Tử Dương cứng đờ.

Chàng không hề chớp mắt nhìn Phùng Uyển, lạnh lùng hỏi: “Nàng nói gì?”

Phùng Uyển nhìn thẳng vào mắt chàng, dịu dàng nói nghiêm túc: “Ta nói, ta mang thai là giả, sanh non cũng là giả nốt. Triệu Tuấn còn tưởng ta đã có mang thai con của chàng kìa.”

“Triệu Tuấn còn tưởng rằng ta mang thai con của chàng kìa.” – Lời này nhẹ nhàng và dịu dàng như gió xuân thổi vào tai Vệ Tử Dương.

Chàng ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn về phía bụng nàng.

Hắn liền vươn tay sờ vào bụng nàng, vuốt ve, chàng vén váy nàng lên, muốn lấn thêm một bước.

Hai tay Phùng Uyển vội vàng giữ tay chàng lại.

Dưới ánh trăng, gương mặt trắn noãn của nàng trở nên đỏ bừng, đôi mắt đẹp đẽ như sao, vừa thẹn vừa giận nhìn chằm chằm Vệ Tử Dương. Phùng Uyển tức giận quát khẽ: “Ta với Triệu Tuấn nửa năm qua không hề chung đụng. Chàng…” Phùng Uyển vừa buồn vừa giận, rất muốn mắng chàng rằng: Chàng đã là gì của ta, quản nhiều quá rồi đó, nhưng cuối cùng nàng không dám.

Nàng cắn môi, chứa đựng nước mắt, tủi thân,nhưng vẫn nghiêm túc giải thích: “Đại Công chúa lấn át ta một cách quá đáng, ta sốt ruột muốn báo thù. Ta…” Trong lộn xộn, Phùng Uyển vẫn nói những kế hoạch và như những gì đã trải qua ngày hôm đó cho Vệ Tử Dương nghe.

Chỉ khi nàng nói xong, bàn tay Vệ Tử Dương đang siết trên cằm nàng mới hoàn toàn dời đi.

Chàng nhìn nàng chằm chằm, môi mấp máy, nhưng không thốt lên được lời nào.

Vệ Tử Dương nghiêng đầu, tai hơi ửng đỏ khả nghi. Hai tay thả lỏng sau lưng, nói lẩm bẩm: “Coi như nàng còn biết giữ phụ đạo!”

Ta giữ phụ đạo?

Phùng Uyển khóc không ra nước mắt, xem ra chàng đã nhận định, nàng cùng phu chủ của nàng thân mật, đó chính là không giữ phụ đạo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.