Chàng Rể Quyền Thế

Chương 42: Anh lại có thể đối xử như thế với tôi




Triệu Tuấn vung tay, thiếu niên khẽ nhếch khóe miệng, tỏ vẻ như hài lòng, thậm chí còn mang vẻ giễu cợt.

Liếc nhìn Phùng Uyển với vẻ cảnh cáo, chàng thu hồi ánh mắt, giục xe ngựa đi thẳng về phía trước.

Nhìn thiếu niên rời đi, Triệu Tuấn phỉ nhổ một tiếng, sắc mặt rất khó coi.

Chuyện này xảy ra khiến Triệu Tuấn không còn tâm tư thân cận với Phùng Uyển nữa. Thấy xe ngựa đi khá xa, y tức giận quát lên: “Còn đứng ngây đó làm gì? Đi mau.”

“Vâng, vâng.”

Xe ngựa lại lên đường.

Nơi tổ chức lễ sinh thần của bệ hạ là khoảng sân bên ngoài Hoa Anh cung. Lúc Triệu Tuấn đến, nơi này đã bày sập la liệt, bếp lửa đã được nhóm, từng con bò từng còn dê đều được lột da gác trên đống lửa. Thịt nướng vàng óng ánh thỉnh thoảng nhỏ một giọt dầu, rơi trên ngọn lửa.

Nhìn biển người trước mặt, Triệu Tuấn tập trung chú ý một hồi, cuối cùng cũng thấy Ngũ điện hạ. Bao quanh Ngũ điện hạ là mấy chục đại thần. Trong số những đại thần này có Vệ Tử Dương mặc thường phục, đầu đội đấu lạp, khoanh tay, uể oải đứng phía sau. Rõ ràng ngay cả chiếc cằm cũng không thấy rõ, nhưng vẫn không thể giấu được vẻ tuyệt thế tao nhã, vô hình trung vẫn lôi cuốn rất nhiều ánh mắt, lấn át cả Ngũ điện hạ.

Triệu Tuấn trừng mắt nhìn Vệ Tử Dương, đúng lúc đó Vệ Tử Dương cũng liếc về phía này. Triệu Tuấn vội vàng thu hồi ánh mắt, nhưng Vệ Tử Dương cũng chẳng thèm nhìn y, chàng chỉ đưa mắt nhìn ra sau y, rồi thờ ơ thu hồi ánh mắt.

Triệu Tuấn khẽ hừ một tiếng, nói với Phùng Uyển: “Đi nhanh lên.”

Y chen chúc vào đám người.

Dĩ nhiên Phùng Uyển phải nhắm mắt theo đuôi.

Triệu Tuấn hao công tổn sức len được vài bước, thế nhưng những kẻ vây quanh Ngũ điện hạ bắt chuyện rất nhiều, y chen đến mức mướt mồ hôi mà vẫn bị gạt ra ngoài.

Lúc này, y nghĩ tới Phùng Uyển.

Vội vàng quay đầu lại, đưa tay dắt Phùng Uyển, Triệu Tuấn lại tiếp tục chen lấn.

Quả nhiên, lần này đã dễ dàng hơn chút.

Được năm sáu bước, Triệu Tuấn không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn Phùng Uyển.

Dưới ngọn đèn dầu, thê tử của y nhan sắc tầm thường, làn da trắng ngần như sứ được ngọn lửa nhuộm đỏ ửng. Trong bóng đêm, tròng mắt nàng sáng ngời như thế, tác phong nhẹ nhàng thướt tha, ung dung tự tại khiến người ta không dám khinh thị. Nàng đi đến đâu cũng làm cho người ta theo bản năng mà cho rằng nàng là nhân vật nào đó, bất giác nhường đường.

Thấy vậy, Triệu Tuấn nắm chặt tay nàng.

Y nắm quá chặt, khiến Phùng Uyển hơi đau. Lập tức, đôi mắt mỹ lệ sáng ngời của nàng hờ hững liếc nhìn y, nhưng không nói một lời, điềm tĩnh bình thản.

Bị nhìn như vậy, Triệu Tuấn buông tay theo bản năng, nhưng y liền dùng móng tay gãi lòng bàn tay nàng, cười nói: “Uyển nương, chúng ta đến bên cạnh Ngũ điện hạ đi. Nếu may mắn được gặp bệ hạ, nhớ biểu hiện thật tốt nhé.”

Biểu hiện thật tốt sao?

Phùng Uyển rũ mắt, dịu dàng đáp: “Dạ.”

Hai người tới bên cạnh Ngũ điện hạ.

Triệu Tuấn vừa định lùi ra sau, Ngũ điện hạ đã nhìn thấy Phùng Uyển. Ánh mắt của y chuyển hướng về phía Triệu Tuấn đứng trước Phùng Uyển, gật đầu.

Lúc này, một thái giám đi tới bên cạnh Ngũ điện hạ, nói nhỏ một câu với y.

Ngũ điện hạ ừm một tiếng rồi quay sang cười với Triệu Tuấn: “Phu nhân của Triệu khanh thật nổi bật. Vừa mới tới đã có người cho gọi.”

Y khoát tay, nói: “Cùng đi thôi.”

Y cất bước đi thẳng về phía trước.

Triệu Tuấn vội vàng nắm chặt tay Phùng Uyển, đuổi theo sau.

Bây giờ vẫn là tiết thu, ban đêm mát mẻ mà không lạnh, trên sân điện, bếp lửa được đặt khắp nơi, không ít người nhỏ mồ hôi hột nơi đầu mũi.

Triệu Tuấn cũng vậy, không chỉ ứa mồ hôi trên chóp mũi, lòng bàn tay cũng ẩm ướt. Bị bàn tay thấm đẫm mồ hôi đó nắm chặt, không hiểu vì sao Phùng Uyển rất muốn giật tay ra.

Theo sát phía sau Ngũ điện hạ, đoàn người đi tới lầu các ở phía bắc sân điện. Giờ phút này, tầng một căn lầu treo lớp lớp màn tơ. Gió thổi qua, màn tơ tím tím hồng hồng phất phơ theo cơn gió, như đắm chìm trong sương khói dưới ánh trăng.

Ngũ điện hạ vén hai lớp màn tơ, đi vào. Phùng Uyển vừa tiến vào đã phát hiện có mấy chục cung phi trang điểm diễm lệ.

Thấy mọi người đi vào, đám cung phi đều đưa mắt nhìn sang. Họ đồng thời chú ý tới Phùng Uyển theo sát phía sau Triệu Tuấn.

Ngũ điện hạ vẫn đi thẳng về phía trước.

Phùng Uyển theo sau, đi vài bước, nàng liền thấy Phùng Vân ngồi ở vị trí bắt mắt dưới chủ vị. Mái tóc mây của Phùng Vân vấn cao, để lộ cái gáy thon dài. Cách ăn vận trang điểm tôn lên khí chất này đã che giấu vẻ khắc nghiệt của ả, vẻ xinh đẹp ngút ngàn này cũng hơi động lòng người.

Dĩ nhiên, những cung phi ngồi đây đều xinh đẹp động lòng người.

Phùng Vân cũng nhìn thấy Phùng Uyển, ả ngẩng đầu, mắt hạnh lạnh tanh, dáng vẻ đắc ý.

Lúc này, Ngũ điện hạ đi trước đã dừng lại.

Y thi lễ, cười nói: “Nhi thần bái kiến Thái hậu nương nương, Ngu Thái phi nương nương, bái kiến mẫu hậu.”

Vậy mà lại là Thái hậu nương nương và Hoàng hậu? Trái tim Triệu Tuấn đập thình thịch.

Y cúi đầu, vừa mới đứng lại, không nhịn được lại liếc nhìn Phùng Uyển. Thấy vẻ mặt của nàng, y bình tĩnh trở lại.

Giờ phút này, người chú ý đến Phùng Uyển chú ý không chỉ có Triệu Tuấn và Phùng Vân, mà mấy vị công chúa đứng sau Hoàng hậu cũng đồng thời nhìn sang. Họ liếc nhìn Phùng Uyển, rồi quay sang phía Đại công chúa, sau đó lấy tay áo che miệng, dường như cười trộm.

Lúc này, một quý phụ trung niên ngồi dưới Hoàng hậu chợt ôn hòa cất tiếng: “Phùng thị A Uyển, lại đây một chút.”

Gọi nàng rồi.

Phùng Uyển đáp một tiếng, đi lên hai bước, cung kính thi lễ với các quý nhân.

Mấy chục ánh mắt đều hướng về phía nàng.

Quý phụ trung niên hiền từ quan sát Phùng Uyển, mím môi cười nói: “Các ngươi xem con bé này, có thấy cử chỉ ung dung, phong tư xuất chúng không?” Thấy ánh mắt kinh ngạc của Phùng Uyển khi nhận ra bà, quý phụ trung niên cười một tiếng, nói với Thái hậu và Thái phi: “Con bé này, nàng tin Phật, là người tụng từng câu kinh Phật đó.”

Bà vừa dứt lời, Hoàng hậu ở bên cười nói: “Đúng vậy, mấy vị công chúa thua xa nàng.”

Câu này vừa thốt ra, lòng Triệu Tuấn lập tức chùng xuống: Chết tiệt, chắc hẳn Uyển nương đắc tội với Đại công chúa, khiến Hoàng hậu không vui rồi.

Một câu nói đã khiến Phùng Uyển đắc tội với các công chúa, công lực của Hoàng hậu thật thâm hậu.

Phùng Uyển rũ mắt, khóe miệng vẫn e ấp nụ cười dịu dàng xấu hổ: Nơi này không chỉ có Hoàng hậu làm chủ. Tiếng cười hiền lành ẩn chứa vẻ uy nghiêm vang lên, “Con à, lại đây.”

Là giọng của Thái phi.

Phùng Uyển khẽ đáp một tiếng, chậm rãi bước đến gần.

“Con bé ngốc, lại gần hơn chút, để ta nhìn xem.”

Phùng Uyển hơi ngạc nhiên, trái tim đập loạn nhịp. Nàng nhìn thẳng vào Thái phi, nhìn thẳng vào đôi mắt hiền lành mang vẻ yêu thích của bà, bất tri bất giác, Phùng Uyển xấu hổ cười một tiếng.

Nàng tiến lên trước hai bước, sau đó dịu dàng nhún người, ngẩng đầu lên nũng nịu nhìn Thái phi, rồi nhanh chóng cúi đầu.

Dưới ngọn lừa, Phùng Uyển trầm tĩnh mà thanh tao, không hề bị ảnh hưởng bởi lời nói của Hoàng hậu. Thái phi cười cong cả mắt, từ từ vươn tay ra.

Bàn tay xương xương lộ vẻ già nua nhẹ nhàng xoa đầu Phùng Uyển, vuốt mái tóc của nàng, Thái phi nhẹ giọng hỏi: “Con à, năm nay bao tuổi rồi?”

Phùng Uyển rũ mắt, xấu hổ mà hiền hòa đáp: “Thiếp mười chín rồi ạ.”

“Mười chín rồi à? Vậy không còn nhỏ nữa rồi.” Thái phi làm như nghĩ tới điều gì đó, hơi bùi ngùi.

Lại ngắm nhìn Phùng Uyển, dường như bà càng nhìn càng thích. Cởi chiếc vòng ngọc trên cổ tay trái, Thái phi nắm tay Phùng Uyển đeo lên.

Đeo xong, Thái phi lại vỗ về cổ tay mềm mại của Phùng Uyển, khen: “Đứa bé ngoan, không chỉ có phong tư xuất chúng, da cũng đẹp nữa, vừa nhìn đã biết là người có phúc.”

Dứt lời, bà chỉ tháp kỷ sau mình, nói: “Con à, ngồi kia đi.”

“Dạ.” Phùng Uyển đi về phía tháp kỷ đó, nhưng nàng không ngồi xuống. Bây giờ, các công chúa vẫn đang đứng.

Bên này, Thái phi chú ý tới Triệu Tuấn, quan sát y một hồi rồi cười nói: “Ngươi là Triệu Tuấn à? Yên tâm, thê tử ngươi đã có ta chiếu cố, không thiếu một sợi tóc đâu.”

Triệu Tuấn nghe thấy giọng trêu đùa của Thái phi, mặt đỏ lên, vội nói: “Thái phi nương nương nói đùa, nói đùa rồi.” Nói xong, một giọt mồ hôi trong suốt lăn xuống theo trán y.

Thái phi chú ý tới điều này, chân mày khẽ chau lại, thầm nghĩ: Trượng phu này là kẻ nhát gan, kém xa thê tử.

Bà hỏi với giọng ấm áp: “Các ngươi thành hôn mấy năm rồi?”

Triệu Tuấn cung kính trả lời: “Gần hai năm rồi ạ.”

“Có con chưa?”

Triệu Tuấn ngẩn ra, nói: “Chưa có ạ.”

Ngay khi y dứt lời, mặt Thái phi trầm xuống, bà không vui nói: “Trong nhà quá nhiều thiếp thất, không có tinh lực bận tâm đến thê tử hả?”

“Không, không phải ạ.” Triệu Tuấn nhận ra vẻ không vui trong giọng Thái phi, vội vàng giải thích: “Thực ra Uyển nương chưa từng mang thai.”

Mấy chứ chưa từng mang thai này vừa thốt ra, tiếng thầm thì to nhỏ chợt dấy lên, loáng thoáng trong đó có tiếng cười chê.

...... Thân là phu chủ, lời này của Triệu Tuấn gần như mang vẻ chỉ trích thê tử. Nụ cười của Thái phi thu lại, bà đặt chén trà trong tay xuống.

Tiếng “cạch” giòn tan chứng tỏ sức lực không hề nhẹ.

Những người biết quan sát ở đây đều biết Thái phi lại càng không vui.

...... Lúc này, Hoàng hậu mỉm cười, nói: “Thằng bé này đúng là người nghĩ gì nói đấy.” Bà nhìn về phía Đại công chúa, thở dài nói: “Giống hệt Nhã nhi của ta. Haiz, hơi tí là gây chuyện.”

Mồ hôi trên trán Triệu Tuấn ứa ra càng nhiều, y hối hận cắn chặt răng. Vừa nãy khi thốt ra lời kia y đã thấy không đúng, chỉ đổ thừa xưa nay mình vẫn nghĩ như vậy, quên mất phải che giấu trước mặt quý nhân.

Nghe thấy Hoàng hậu nhắc tới Trần Nhã, Thái phi hờ hững nói: “Hoàng hậu quá lời rồi.”

Hoàng hậu mỉm cười, bà liếc nhìn Phùng Uyển, nói: “Phùng thị A Uyển, nghe nói ngươi là đại tỷ của Phùng mỹ nhân?”

“Dạ.”

“Bẩm Hoàng hậu, đúng vậy ạ.”

Phùng Uyển và Phùng Vân cùng đứng lên, cung kính trả lời.

“Ồ?” Hoàng hậu nhìn hai người chăm chú. Dưới ánh mắt của bà, Phùng Uyển cúi đầu đi ra, khom người nhận lấy ánh nhìn đánh giá của Hoàng hậu, “Nghe nói quan hệ của các ngươi không được tốt, có thể nói cho ta biết lý do không?”

Phùng Uyển rũ mắt, Phùng Vân cũng không mở lời.

Hoàng hậu nhìn Phùng Uyển, mỉm cười nói: “Đại tỷ nhà ngươi nói trước đi.”

Bà nhấn mạnh hai chữ đại tỷ, khiến cho câu nói này trời thành lời chỉ trích Phùng Uyển.

Phùng Uyển rũ mắt.

Một lúc sau, nàng khẽ khàng nói: “Đích mẫu chỉ có mình thiếp là nữ nhi, nhưng mẫu thân mất sớm...... A Vân khác thiếp, tính tình con bé hoạt bát vui vẻ. Thiếp, có lẽ là thiếp đố kỵ.”

Tuy miệng Phùng Uyển nói mình nói đố kỵ, nhưng cử chỉ của nàng tự nhiên phóng khoáng, tròng mắt sáng ngời mà thông minh, một cái ngẩng đầu, một câu nói, một cái phất tay áo đều mang vẻ ung dung tao nhã. Rõ ràng là danh sĩ mà người Tấn ca tụng, đâu giống một phụ nhân tính toán chi li?

Trái lại, Phùng mỹ nhân ở bên cạnh vừa nghe Phùng Uyển nhận tội, hai mắt đã sáng choang, chóp mũi sắc sảo nhếch cao, gương mặt xinh đẹp không thể che giấu vẻ khắc nghiệt và đắc ý.

Không hẹn mà mọi người đều nghĩ: Cô nhi mất đích mẫu, lại nhân hậu điềm tĩnh, tất nhiên dễ dàng bị kế muội được sủng ái ức hiếp. Hoàng hậu lại quay sang nhìn Phùng Vân, chầm chập lên tiếng: “Phùng mỹ nhân, cô nói thế nào?”

Phùng Vân nhún mình, cất giọng trong trẻo hoạt bát: “Bẩm hoàng hậu, đúng như lời A Uyển nói.”

Nếu đôn hậu thật, trước mặt nhiều người như vậy, thế nào cũng phải để chút mặt mũi cho đại tỷ mình. Nhưng ả vừa lên tiếng đã thừa nhận, còn gọi thẳng tên của đại tỷ, nào có chút nào cung kính khiêm nhường?

Phùng Vân vừa nói lời này, Hoàng hậu lập tức cau mày.

Lúc này, giọng nói ôn hòa của Thái phi vang lên, “Con à, còn đứng đấy làm gì? Ra sau ta ngồi đi.”

Giọng nói của bà tràn đầy thương yêu. Lòng yêu thương không hề che giấu này khiến Phùng Vân ngạc nhiên, ả trừng mắt nhìn Phùng Uyển.

Cái trừng mắt ấy khiến chân mày Thái phi cũng chau lại.

Một bên, Hoàng hậu không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ: Phùng mỹ nhân khi ở cùng trượng phu thì thân mật khăng khít, nhưng cuối cùng lại không phải là người nhanh nhẹn.

Thật ra người Hồ tính tình hảo sảng thẳng thắn rất nhiều, ngoại trừ mấy người ở trong cung đã lâu, cũng có mấy cung phi công chúa giống Phùng Vân, không thông hiểu mấy lời bóng gió của phụ nhân.

Hoàng hậu nhìn sang Phùng Vân, cũng lười bảo ả về sập, liền quay sang nói với Đại công chúa Trần Nhã: “A Nhã, lại đây.”

Đại công chúa cúi đầu đi ra.

Cho tới bây giờ, Đại công chúa vẫn tỏ vẻ bình thản, khi đến trước mặt Hoàng hậu thì lại ngoan ngoãn khoanh tay. Phùng Uyển thầm nghĩ: Xem ra Đại công chúa bị khiển trách thật rồi.

Hoàng hậu nhìn chằm chằm ả, ra lệnh: “Có phải con đã từng vô lễ với Triệu phu nhân ở Kim Hoằng tự không? Tới đây tạ tội với Triệu phu nhân đi.”

Bà vừa dứt lời, tiếng xì xào chợt nổi lên khắp nơi, Phùng Uyển ngẩng đầu: Đường đường là một công chúa, vậy mà phải tạ lỗi với phụ nhân của ngoại thần nho nhỏ là nàng đây? Như thế không phải là khiến hoàng thất mất mặt sao? Ngón này của Hoàng hậu cũng đủ ngoan độc.

Lúc này, tốt nhất Phùng Uyển nên xông ra, quỳ gối trước Hoàng hậu và Trần Nhã, tạ tội với họ, nói với họ rằng mình cũng sai.

Nhưng Phùng Uyển không muốn ra.

Nàng muốn thấy Trần Nhã cúi đầu trước mặt mình

Quan trọng hơn, Phùng Uyển thật sự hiểu rõ Trần Nhã.

Hoàng hậu vừa nói xong, Trần Nhã vừa được gọi lên lập tức tới trước mặt Phùng Uyển, hơi cúi người, lớn tiếng nói: “Triệu phu nhân, là ta không tốt, ta không nên vô lễ với cô.”

Vô lễ?

Đường đường là công chúa mà lại dùng hai chữ vô lễ với một phụ nhân của ngoại thần?

Bây giờ, sắc mặt của Thái phi đã trở nên hơi khó coi.

Mọi người lặng thinh.

Phùng Uyển tiến lên một bước, bóng dáng xuất hiện trong ánh lửa.

Phùng Uyển cúi đầu, nhìn về phía đại công chúa ngoại trừ vẫn ngẩng cao đầu, thì cử chỉ đã lộ rõ vẻ nhún nhường.

Giờ khắc này, Phùng Uyển đưa lưng về ánh sáng, ánh mắt thấp thoảng vẻ châm biếm và khinh thường mãnh liệt. Ngay khi vừa thấy ánh mắt này, Trần Nhã lập tức nổi cơn giận dữ, mặt ả đỏ bừng. Nhưng hiện giờ, Phùng Uyển chỉ còn ánh mắt dịu dàng đôn hậu, cất giọng lo âu, “Đại công chúa, không phải người nói A Uyển phải thừa nhận mình đã trộm vân bội khảm lam nguyệt của Phùng mỹ nhân trước mặt Thái hậu và Thái phi, mới bằng lòng cho A Uyển một cơ hội sao? Sao bây giờ người lại…..lại…..?”

Nàng không nói gì thêm nữa.

Nhưng Trần Nhã có thể nhận ra vẻ châm trọc trong lời nói của Phùng Uyển.

Ả chợt hiểu ra, thảo nào thời gian này Triệu Tuấn thấy mình đều trốn tránh ở đằng xa. Thảo nào lúc y đối mặt với mình lại không nói cười dịu dàng ân cần như trước nữa. Thì ra là phụ nhân này chọc ngoáy sau lưng, lại còn đứng đây mà châm biếm mình. Trần Nhã đã sớm tái mặt, định giơ tay lên tát theo phản xạ. Phùng Uyển thấy ả giận dữ thì hoảng hốt kêu lên, nhắm chặt hai mắt theo bản năng, không nhúc nhích mà chuẩn bị nhận lấy cái tát này.

Nhưng bàn tay giơ lên của Trần Nhã không vung tới. Con người tùy hứng như ả cũng biết nhìn quanh, đột nhiên hiểu hoàn cảnh hiện tại không thích hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.