Chàng Rể Quyền Thế

Chương 41: Hái sao trời cho em




Nhìn bóng lưng chàng lướt đi, đột nhiên Phùng Uyển rất muốn nói gì đó.

Nàng bò dậy từ trên mặt đất, lảo đảo đuổi theo. Mắt thấy xiêm y của chàng không ngay ngắn, đầu tóc rối bời đi ra rừng cây, Phùng Uyển kêu lên: “Xiêm y chàng rối loạn.”

Bước chân của chàng thiếu niên cứng đờ.

Chàng đứng tại chỗ không nhúc nhích một lúc lâu, rồi kiên quyết quay người, bước đến trước mặt Phùng Uyển.

Giơ hai tay ra về phía nàng, chàng ra lệnh: “Chỉnh lại cho ta.”

Mệnh lệnh của chàng cứng rắn mạnh mẽ, nhưng khi ánh mắt chàng chuyển dời đến trên mặt Phùng Uyển, nhìn vào tóc mai rối tung, mặt nàng đỏ ửng, ánh mắt chàng lại chuyển đi, nghiêm túc nghiêng đầu nhìn về phía bầu trời bên trái.

Phùng Uyển nhìn chàng chằm chằm.

Nàng cắn cắn môi, cuối cùng vẫn nén giận, tiến lên chỉnh thường phục của chàng, lại rút ra trâm ngọc bới tóc, xõa tóc chàng xuống.

Trâm ngọc vừa kéo ra, mái tóc đen như nước, rũ xuống mặt Phùng Uyển.

…………. Gió lướt đến, tóc đưa hương, vạt áo dài bay phấp phới.

Bất tri bất giác, hơi thở của nàng lại hòa quyện vào hơi thở của chàng lần nữa.

Phùng Uyển rũ mắt, dùng ngón tay chải mái tóc đen của chàng.

Lúc ngón tay nàng chải đến bả vai chàng, thiếu niên đột ngột đưa tay giữ lấy cổ tay nàng.

Chàng không quay đầu lại, chỉ nắm chặt lấy cổ tay nàng.

Phùng Uyển ngẩng đầu, đương lúc muốn mở miệng, chàng đột ngột hất tay nàng ra, cứ để tóc xõa như vậy vội vàng đi ra phía ngoài.

Phùng Uyển há miệng muốn kêu, nhưng thấy bóng lưng chàng chạy đi quá mau, thì lại im miệng… Bỗng chốc cơn giận của nàng cũng mất đi.

Một hồi lâu sau, Phùng Uyển phục hồi lại tinh thần, nàng tìm được một con suối ngay khe núi, rửa sơ mặt mày, rồi đi về phía xe ngựa.

Lúc này đã sau giờ ngọ, chúng tỳ thiếp Triệu phủ đã tụ tập ở cửa, đã sớm chờ mất kiên nhẫn.

Nhìn thấy Phùng Uyển đi đến, Mi nương vội nói: “Mau gọi bọn họ về, nói phu nhân đã trở lại.”

Phất nhi và đám người Vũ nương thì vội vàng xông đến, các nàng kinh ngạc đánh giá thường phục dính bùn của Phùng Uyển, tóc đã chải qua lần nữa và góc váy có nếp nhăn, ánh mắt chớp động nhưng không ai nói gì.

Phùng Uyển phối hợp đi về phía xe ngựa, khẽ nói: “Ta đã ra từ sớm, đụng phải người khác ở trên đường núi nên bị ném vào khe núi.”

Chúng nữ đồng thời hô lên kinh sợ, lúc ánh mắt lướt đến Phùng Uyển, tiếng hô kinh sợ kia nhỏ đi một chút.

Vũ nương hỏi: “Phu nhân, phu nhân, không biết người đó là ai?”

Phùng Uyển lắc đầu, nói: “Không nhìn thấy rõ, đoán rằng lúc vô tình đụng phải.”

Lời nói này của nàng vừa thốt lên, chúng nữ nhìn lẫn nhau một cái, nghĩ thầm: Chùa này cũng không phải là phố xá sầm uất, nào có chuyện trong lúc vô tình đụng phải người chứ? Xem ra phu nhân vừa đắc tội chính là đại công chúa thích gây thù, sao có thể dễ dàng buông tha như vậy được?

Vốn là nếu như Phùng Uyển cứ nói chắc chắn là đại công chúa làm, không chừng các nàng sẽ hoài nghi dáng vẻ hiện tại của nàng là có chuyện khác. Nhưng bây giờ nàng nói là trong lúc vô tình đụng phải, vậy tất nhiên là bị người ta báo thù rồi.

Phùng Uyển như không biết chúng tỳ thiếp đang tụ tập bên nhau bàn luận, nàng ngồi lên xe ngựa, kéo màn xe xuống.

Chỉ chốc lát, xe ngựa chạy đi.

Ngồi trong xe ngựa, hai mắt Phùng Uyển vẫn sáng kinh người như cũ, nàng nhìn phía trước chằm chằm, vẻ mặt hơi hốt hoảng.

Triệu Tuấn không có ở trong phủ, sau khi Phùng Uyển tắm rửa thay quần áo, xõa mái tóc dài ẩm ướt ngồi trong phòng ngủ. Ánh nắng xế chiều chiếu xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, chiếu vào người ngồi quỳ trên sập, Phùng Uyển tự mình châm trà ình, trên người nàng có cảm giác yên tĩnh khó tả.

Lúc này tiếng nói yếu ớt của Phất nhi truyền đến, “Phu nhân, đốt hương không?”

Tiếng nói này thật yếu ớt, giống như chứa đầu ưu thương và đau khổ… Đúng rồi, hôm qua cha của ả đã đến, xem ra mẫu thân ả lại bệnh nặng rồi.

Phùng Uyển hờ hững “ừ” một tiếng, nói: “Đàn hương đi.”

Tiếng sột soạt vang lên.

Chỉ là chút hương mà thôi, tiếng động kia vang lên một trận xong, lại là tiếng bước chân đi tới đi lui không ngớt bên tai.

Cũng không biết qua bao lâu, trong lúc bất chợt, một tiếng “phịch” vang lên, có người nặng nề quỳ trên mặt đất.

Chỉ thấy Phất nhi quỳ gối trước mặt Phùng Uyển, sau khi quỳ gối đi hai bước, ả dập đầu rầm rầm rồi ngẩng lên.

Phùng Uyển vờ như bị hành động kịch liệt của nàng dọa sợ nhảy dựng, đầu mày chau lại, Phùng Uyển hỏi: “Sao vậy?” Trong giọng nói ẩn chứa sự mất kiên nhẫn.

Phất nhi nghe ra nàng mất kiên nhẫn.

Ả cắn chặt môi, rung giọng nói: “Phu nhân, người cứu mẫu thân nô tỳ đi. Phu nhân, người là một người từ thiện, chỉ có người mới có thể cứu mẫu thân nô tỳ thôi.”

Phùng Uyển nhìn về phía Phất nhi dập đầu đến bầm tím, từ từ nhấp một miếng trà.

Nàng muốn nhìn xem thử đầu của Phất nhi có thể dập được đến khi nào.

Trong âm thanh rầm rầm nặng nề, Phất nhi nghẹn ngào, khóc lóc van xin: “Xin phu nhân, xin phu nhân.”

Mãi đến khi thấy trán ả cũng rỉ máu, trong phòng yên lặng, tiếng nói của Phùng Uyển mới dịu dàng thốt lên: “Phất nhi.”

“Vâng, vâng.”

“Tình trạng trong phủ ngươi biết rõ ràng nhất. Chỗ của ta đâu có tiền.”

Nàng rủ mắt nhìn chăm chú về phía Phất nhim thấy môi ả run run không lên tiếng, tất nhiên là biết Phất nhi muốn hỏi: Lần trước người cũng nói không có tiền, nhưng lúc mưa to không phải người cũng lấy ra một tấm vàng lá sao?

Dĩ nhiên Phất nhi không hỏi câu này ra miệng.

Phùng Uyển lẳng lặng nhìn Phất nhi, nàng vờ như suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra hướng giải quyết: “Phất nhi, người nhà của ta phái ngươi đến, khế ước bán thân còn trong tay ta. Nếu như ngươi muốn, ta đưa khế ước kia cho ngươi, ngượi tự mình đi ra chợ người…”

Câu sau nàng còn chưa nói hết.

Nhưng Phất nhi không phải kẻ ngu, ả hiểu rõ ràng: Đây là phu nhân muốn ả đi tìm một gia đình khác, lấy tiền bán mình xem bệnh ẫu thân.

Nhưng tiền ả bán mình thì có được bao nhiêu?

Môi Phất nhi run rẩy, tuyệt vọng lắc đầu, càng không ngừng lắc đầu.

Không muốn sao?

Phùng Uyển nhìn ả, nhíu mày thở dài: “Điều này cũng không được à?”

Phất nhi nói nức nở: “Phu nhân, tiền đó không đủ.”

Phùng Uyển nhìn ả, nàng thở dài một tiếng, nói hơi ngượng: “Chợ người có vài chỗ… thôi, ngươi không muốn thì thôi.”

Chợ người có vài chỗ!

Phu nhân dám nói, chợ người có vài chỗ!

Sắc mặt Phất nhi tái nhợt nhìn Phùng Uyển, thật sự không tin vào lỗ tai của mình: Lẽ nào phu nhân sẵn lòng để ả đi bán thân làm kỹ nữ, cũng sẽ không đưa tay giúp đỡ sao? Không đúng, phu nhân không phải người như thế, xem ra là người thật sự không có tiền.

Ả cắn chặt môi trên, cho đến khi môi thấm ra máu, Phùng Uyển mới thẩn thờ đứng lên, cứng nhắc đi ra ngoài.

Câu nói cuối cùng của phu nhân rất nhẹ nhưng lực lại rất nặng… Ả là nữ nhi, cũng có chuyện không muốn làm, tại sao phải gây khó dễ cho người khác chứ? Hơn nữa người này còn là chủ tử của nàng.

Một hồi lâu sau, một tiếng khóc bị đè nén loáng thoáng vang lên, thật lâu thật lâu cũng không dứt.

Lúc chạng vạng, Triệu Tuân lao thẳng đến phòng Phùng Uyển.

Y nhìn chằm chằm Phùng Uyển đang cầm lấy cuốn sách tụng niệm thật khẽ, y bước đến gần, trầm giọng hỏi: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”

Phùng Uyển quay đầu lại, nhìn vào gương mặt khẩn trương phiền não của Triệu Tuấn, nàng gật đầu nói: “Đại công chúa phái người tìm thiếp hai lần…”

Không đợi nàng nói xong, Triệu Tuấn phất tay cắt ngang, “Vậy sao nàng không nhận lời? Nàng phải nhận lời, ta nhận được tin tức ở trong cung, đại công chúa bị người ta khiển trách một trận, nàng ta tìm nàng chỉ muốn làm hòa thôi!”

Làm hòa sao?

Tất nhiên nàng biết, lần này Trần Nhã tìm nàng chỉ là muốn làm hòa.

Nhưng có ý đến làm hòa cũng kiêu căng ương ngạnh như vậy, huống chi là đến địa bàn của nàng? Với sự hiểu biết của mình với Trần Nhã, trước khi nữ nhân này ban ân một câu tha thứ thì sỉ nhục và tát tai là không thể thiếu.

Huống chi, nàng không cần phải làm hòa với Trần Nhã.

Triệu Tuấn thấy Phùng Uyển rũ mắt không nói, thở dài một tiếng rồi nói: “Thù này càng kết càng sâu rồi.” Y đi tới đi lui trong phòng, lại hỏi: “Nghe nói có một phu nhân trung niên khiển trách đại công chúa một trận, dáng vẻ bà ta trông thế nào?

“Ba bốn mươi tuổi, mặt dài, bên trái mi tâm có nốt ruồi đen, da thịt rất trắng, có điều không giống là người Hồ.”

“Biết rồi,” Triệu Tuấn phất tay ngắt lời nàng, nói: “Đó là muội muội của hoàng hậu, thê tử của Lý tướng quốc.”

Đang trầm ngâm, Triệu Tuấn lại hạ giọng nói: “Vị phu nhân này làm việc chu đáo tỉ mỉ lại công chính, nói chuyện rất có sức ảnh hưởng. Nếu bà mở miệng nói muốn thượng bẩm, còn nói muốn quản giáo đại công chúa thì chắc là thật.”

Quay đầu, y nhìn Phùng Uyển chằm chằm, thở dài một tiếng, “Quản giáo rồi thì thế nào, cuối cùng nàng cũng đã đắc tội nặng với Đại công chúa.”

Lại liếc Phùng Uyển một cái, Triệu Tuấn nhăn mặt nói tức tối: “Một người hai người không ai bớt việc. Hứ, Vũ nương ngu phụ kia cũng thôi, rõ ràng nàng là người chu đáo, chuyện này làm lớn vậy thật là ẩu tả!”

Đối mặt với tiếng quát lớn của y, tất nhiên Phùng Uyển sẽ không biện giải.

Triệu Tuấn quay một vòng lại hỏi: “Nghe nói nàng bị đẩy đến khe núi, qua một canh giờ mới leo ra sao?”

Phùng Uyển rũ mắt, khẽ đáp: “Dạ.”

Triệu Tuấn nhìn chằm chằm nàng đứng ở chỗ tối, thân hình mỏng manh yếu ớt, y bước đến một bước, đưa tay ôm lấy hông nàng.

Ôm Phùng Uyên yên lặng ngoan ngoãn vào ngực, Triệu Tuấn vỗ về lưng nào, nói dịu dàng: “Thật không thấy rõ ai ra tay sao?”

Phùng Uyển lắc đầu.

Triệu Tuấn thở dài một tiếng, nói: “Uyển nương, nàng cũng có sai biết không? Sáng nay công chúa phái người kêu nàng, nếu nàng đi theo cũng sẽ không có chuyện phía sau. Nhưng chẳng những nàng không đi theo, ta nghe Vũ nương nói lúc đó nàng còn rất ngang ngạnh.”

Phùng Uyển rũ mắt.

Không đợi nàng trả lời, Triệu Tuấn chỉ tiếp tục nói: “Nàng đó, chính là đọc nhiều sách nho quá, quá nặng cốt khí gì đó. Dù cho tỳ nữ kia nói chuyện khó nghe, nàng nhún nhường một chút, không phải là sẽ không có chuyện gì sao?”

Y cúi đầu nhìn nàng, tuy lời nặng như lại nói nhẹ: “Uyển nương, đó là vì ta, nang cũng nên nhún nhường. Dù sao nàng là phụ nhân, cần nhiều sĩ diện vậy làm gì?”

Triệu Tuấn nói đến đây, thấy Phùng Uyển vẫn yên tĩnh, không chịu nhận lỗi. Y không khỏi nhăn mày, đẩy nàng ra.

Y nhìn nàng chằm chằm, tiếng nói chậm dần, nói từng câu từng chữ: “Chuyện đại công chúa, ta sẽ tìm một cơ hội nói vun vào cho tốt. Uyển nương, vi phu nói thế này với nàng, nếu đại công chúa chịu tha thứ nàng, nàng không thể náo loạn thế này nữa! Vi phu biết, nàng để ý đến chuyện vân bội lam nguyệt. Sự việc đó ta đã từng nghĩ, dù cho quý nhân đó thật sự muốn trách móc, cũng chỉ là phát đánh nàng một trận nhỏ thôi, nàng không cần phải để ý.”

Bị phạt là nàng, bị đánh cũng là nàng, tất nhiên y không phải để ý. Dù cho trong cơn tức giận quý nhân kia ra lệnh bắt buộc hưu thê, y cũng không phải để ý.

Triệu Tuấn nói đến đây, nhìn Phùng Uyển chằm chằm, hỏi không kiên nhẫn: “Nghe rõ chưa?”

“Dạ.”

Nghe thấy Phùng Uyển lên tiếng, Triệu Tuấn hài lòng gật đầu. Y vung tay áo đi ra ngoài, vừa đến cửa, anh lại dừng lại, quay đầu về phía Phùng Uyển ra lệnh: “Ngày mai nàng đi đến chỗ Vệ Tử Dương xem.”

Y như hạ quyết tâm làm gì đó, vẻ mặt vô cùng kiên định. Cũng đúng, vua và dân đều nói, y dựa vào kẻ luyến đồng Vệ Tử Dương này mà lên, nếu y không cách nào tự tách thì không bằng dứt khoát làm đến cùng.

Triệu Tuấn tiếp tục ra lệnh: “Mấy ngày nay nàng có thể đi thường. Nếu như nghe được tin tứ gì, trở về nói ngay với vi phu.”

Dứt lời, y lại vung ống tay áo, sải bước bỏ đi.

Sinh nhật bệ hạ đã đến.

Được Ngũ điện hạ ra lệnh: Thiên tử ân đức, mặc kệ là quan nhỏ quan lớn, cũng có thể dẫn theo người nha tham dự thịnh yến này.

Vì vậy Triệu Tuấn và Phùng Uyển lập tức ngồi xe ngựa chạy về phía hoàng cung.

Ngũ điện hạ chưa từng quy định mang theo mấy người nhà, Triệu Tuấn cũng có thể mang theo mấy người Vũ nương Mi nương. Nhưng Vũ nương vốn xuất thân từ phủ ngũ điện hạ, hiện tại lại đắc tội ngũ điện ha, không phải người lựa chọn thích hợp. Mi nương xuất thân hồng lâu, cũng không thích hợp, nghĩ tới nghĩ lui, Triệu Tuấn chỉ có thể đưa theo một mình Phùng Uyển.

Lúc xe ngựa chạy đến trước cửa cung, nơi này đã ngựa xe như nước. Hai bên đường lớn treo đèn lồng đỏ, hộ vệ trong cung mặc khôi giáp mới tinh, khắp nơi có thể thấy được quý tộc thượng quan, khiến Triệu Tuấn tinh thần phấn chân càng thêm rất nhiều áp lực, lưng của y hơi khòm xuống.

Căn dặn xe ngực đứng hầu một bên, chở ấy chiếc xe ngựa của quý tộc và thượng quan đi trước. Triệu Tuấn càng đợi càng ỉu xìu.

Y quay đầu nhìn về phía Phùng Uyển.

Phùng Uyển đoan chính ngồi trong xe, sau khi gió đêm thổi lên màn xe, nàng mang khăn che mặt, đôi mắt sáng ngời như sao, dù tay đang cầm chén trà, cũng rất vững vàng. Vẻ ung dung này càng không che được vẻ tự tại, khiến người ta cảm giác rằng nàng mới là tiểu thư cao quý lá ngọc cành vàng.

Nhìn Phùng Uyển như vậy, tinh thần Triệu Tuấn trấn định, vốn có chút khó chịu chột dạ thoái chí, lúc này cũng đã biến mất.

Đây là phu nhân của y, phu nhân của Triệu Tuấn y. Có phu nhân như vậy, cả đời y làm sao mà là tôm bé cá nhỏ được chứ?

Trong lúc kích động, Triệu Tuấn đột ngột đưa tay, nắm chặt cổ tay Phùng Uyển.

Đón lấy ánh mắt hỏi dò của Phùng Uyển, Triệu Tuấn nói nghiêm túc, giống như thề với nàng: “Uyển nương, ta.” Y ra sức nói: “Dù ta làm được tướng quốc, nàng cũng là tướng quốc phu nhân! Uyển nương, ta tất sẽ không phụ nàng!”

Y nói vô cùng thật tình.

Phùng Uyển lẳng lặng nhìn y, khóe môi nhoẻn lên, lại cười nói: “Phu chủ làm sao vậy?”

Được nàng nhắc nhở, Triệu Tuấn mới phát hiện mình thất thường, y cười nói: “Thấy Uyển Nương dáng vẻ trời sinh nên yêu quý trong lòng.”

Y thấy xe ngựa dừng ở chỗ khá kín, nên lặng lẽ giơ tay Phùng Uyển lên, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay nàng, nhìn thẳng vào mắt Phùng Uyển, nói chứa chan tình cảm: “Vi phu nói như vậy, lẽ nào Uyển nương không vui sướng sao?” Khóe miệng y nhoẻn lên vui mừng, tiếng nói thì thầm khe khẽ, “Uyển nương, tối nay vi phu sẽ hậu hạ nàng chu đáo… Cũng hai năm rồi, còn chưa có hài nhi, người khác sẽ chê cười Uyển nương.”

Nói xong, y chớp mắt vài cái với Phùng Uyển.

Đương lúc vui mừng, bất chợt Triệu Tuấn cảm giác xe ngựa tối sầm lại, giống như bị ai đó che đi ánh sáng.

Y quay đầu lại. Vừa quay đầu, y nhìn thấy Vệ Tử Dương đầu đội đấu lạp, ngồi một chiếc xe ngựa vô cùng bình thường. Lần này, hai mắt thiếu niên nhìn chằm chằm vào tay của y không chớp mắt.

Theo ánh mắt chàng, Triệu Tuấn cúi đầu xuống nhìn tay mình đang nắm tay Phùng Uyển.

Vừa cúi đầu xuống, Triệu Tuấn cảm giác được ánh mắt kia càng bức người. Theo bản năng, y hất tay Phùng Uyển ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.