Chàng Rể Quyền Thế

Chương 4: Sự dịu dàng của anh




Diệp Trừng nghe quy định thứ nhất của nhóm mà hoảng hốt sau đó thì yếu ớt hỏi: “Còn điều thứ hai thì sao?”

Lần này Hạnh Tâm còn chưa kịp nói, đã có tác giả khác thay anh trả lời.

Vân Khinh: Quy định nhóm điều thứ hai, trong cuộc đấu trốn bài người thua sẽ phải biểu diễn ‘Uy phong đường đường’.

Diệp Trừng: “…”

Thi đấu trốn bài? Uy phong đường đường?

Biên Biên, thế giới của những đại thần tôi chẳng hiểu gì cả. QAQ

Hạnh Tâm: Quy định nhóm điều thứ ba, những quy tắc trên đều không có hiệu lực với nhóm trưởng.

Vân Khinh: … Anh có thể đừng vô sỉ như thế được không? Nhắc lại mới nhớ anh còn nợ chúng tôi một lần ‘Uy phong đường đường’ đấy nhé.

Mộc Bạch: Ơ kìa, có người sắp bị cấm nói rồi.

Vân Khinh: →_→

Vân Khinh: Trời Xanh Mây Trắng, xem như cậu là tiểu sư đệ, nếu như cậu thua thì chỉ cần hát khúc nhạc dạo đoạn tám chữ a a a ~~ là được.

Trời Xanh Mây Trắng: ……

Mười Chín Tai: Tôi đoán cậu ta chưa trụ được mấy ngày, đã bị cô doạ bỏ chạy mất rồi.

Mộc Bạch: Nữ thanh niên lớn tuổi FA đáng sợ như vậy đấy ╮(╯_╰)╭

Trời Xanh Mây Trắng: ^_^

Những lúc như thế này tốt nhất cậu không nên nói gì, lẳng lặng mà mỉm cười một cái là được rồi.

Cùng lúc đó, Lan Ninh hừng hực khí thế chạy tới nhà Ngôn Nho Ngữ, khi ấy anh còn đang làm cơm tối. Nhìn người đang mặc chiếc tạp dề màu đen, nhàn nhã gọt khoai tây, trong phút chốc Lan Ninh không biết phải phát tiết đống lửa giận trong lòng thế nào.

“Sao vậy, xem ra tâm trạng cô không tốt lắm?” Ngôn Nho Ngữ tranh thủ ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi lại tiếp tục gọt khoai tây trên tay. Lan Ninh trên vai còn khoác túi xách, cô đi về anh một bước, hung dữ mà nhìn anh: “Thầy, anh kéo Trời Xanh Mây Trắng vào nhóm tác giả của mình phải không?”

“Đúng vậy.”

“Tại sao!”

“Bởi vì tôi đọc tiểu thuyết của cậu ta, cảm thấy cũng không tệ lắm.” Ngôn Nho Ngữ hơi nhếch cằm về phòng khách ra hiệu cho cô, trên bàn còn đặt tờ tạp chí số mới nhất của Miste Castle anh vừa mua về, “Hình như cậu ta cũng rất vui mà.”

Lan Ninh: “…”

Cậu ta vẫn còn là trẻ con, anh không thể tha cho người ta à?!

“Thầy, anh thích thì tự mình trốn bài đi, tại sao nhất định phải lôi kéo người khác xuống nước với mình!” Lan Ninh quả thực không nghĩ ra, tên này rốt cục có sở thích kỳ quái gì!

Ngôn Nho Ngữ khẽ nói: “Vui một mình không bằng mọi người đều vui, hơn nữa cô đừng quên, tôi đã nộp bản thảo cho cô rồi.”

Lan Ninh: “…”

Đó là vì cô dùng sức mạnh còn kiên cường gấp mấy lần nàng Tinh Vệ dời núi lấp biển Ngu Công trong truyền thuyết mới đòi được bản thảo.

“Tôi cảm thấy cô hiểu nhầm nhóm tác giả của chúng tôi rồi, chúng tôi liên kết với nhau không phải vì trốn bài, mà vì giao lưu chút chuyện trong nghề, thỉnh thoảng bình luận cách ghép từ của nhau rồi cũng sẽ góp ý cho nhau một chút.”

Đánh vần… Đếm xem ai viết được ít từ hơn à?! [1]

[1] Từ gốc là 拼字 đánh vần còn chữ ‘đếm’ kia là từ chữ ‘拼’ mà tra mãi vẫn chỉ ra đánh vần, đặt vào đọc thì ko hợp chị nào biết thì chỉ em với:”)

“Thầy, anh đừng nguỵ biện nữa, nhóm của anh không phải tên ‘Hôm nay cùng trốn bài nhé’ sao?! Hơn nữa lần trước tôi tình cờ vào nhóm, đã thấy đại sư Vân Khinh đang cùng người khác thi trốn bài, người thua còn phải hát Uy phong đường đường.” Cô nói đến đây thì đột nhiên dừng một chút, nhìn Ngôn Nho Ngữ nói “Anh đã từng phải hát lần nào chưa?”

Ngôn Nho Ngữ: “…”

“Cô muốn nghe đúng không?” Anh thả củ khoai tây trong tay xuống, hai tay chống xuống kệ bếp đưa mắt nhìn Lan Ninh.

Vành tai Lan Ninh bỗng chốc nổi lên màu hồng nhạt hiếm thấy, cô ho khan hai tiếng, lại làm ra vẻ đang nói chuyện rất nghiêm túc: “Đừng lảng sang chuyện khác, nói chung xin anh đừng dạy hư Diệp Trừng!”

Khóe mắt Ngôn Nho Ngữ giật giật, anh lên tiếng nói: “Nếu như cậu ta hư thật, vậy thì không phải do tôi dạy hư, mà là bản chất của cậu ta bị lộ rồi.”

Lan Ninh: “…”

Thôi đi, tốt nhất cô vẫn nên làm công tác tư tưởng cho Diệp Trừng còn nhanh hơn.

Cô lấy một tập giấy in trong túi xách ra, nhìn trang đầu tiên nói: “Vậy chúng ta bắt đầu phỏng vấn đi.”

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô ngạc nhiên nói: “Cơm còn chưa ăn thì sao có sức mà phỏng vấn?”

Lan Ninh: “…”

Cô đã tức no bụng rồi, còn cần gì phải ăn cơm nữa!

Nhưng sau khi Ngôn Nho Ngữ bê từng món lên bàn cơm, cô liền có cảm giác mình nhất định có thể thử thách mình thêm trận nữa.

Cô cầm bát cơm lên, nhìn tập giấy A4 đang đặt trước mặt: “Vậy chúng ta vừa ăn vừa phỏng vấn đi.”

Ngôn Nho Ngữ hơi chau mày, ngước mắt nhìn cô: “Cô rất bận sao?”

“Không, chẳng qua tôi cảm thấy nếu không tìm đề tài nói chuyện với anh thì vừa nhìn thấy mặt anh tôi chỉ muốn chửi nhau.”

Ngôn Nho Ngữ: “…”

“Ờ…” Lan Ninh nhanh chóng xem lướt qua một loạt những câu hỏi trên giấy, vừa nãy cô chưa đọc kĩ mấy câu hỏi này, bây giờ mới bắt đầu chọn ra để hỏi, “Thầy à vì lý do gì mà anh bắt đầu cuộc đời sáng tác của mình?”

Ngôn Nho Ngữ ngồi đối diện cười phì một tiếng: “Đây chính là mấy câu trong ‘buổi phỏng vấn thoải mái’ cô nói đấy à?”

Lan Ninh: “…”

Tuy rằng câu hỏi này khá là vô vị, nhưng dù gì cũng là câu hỏi mở đầu cuộc phỏng vấn thường gặp.

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô lại cong khóe môi, anh đặt đôi đũa trong tay xuống, đôi mắt đen bóng như ngọc thạch hấp dẫn ánh nhìn của cô: “Còn nhớ tôi đã từng hỏi một câu, có khoảnh khắc nào đó cô hận không thể giết chết một người không?”

Lan Ninh gật gật đầu nói: “Vừa nãy Diệp Trừng báo với tôi anh kéo cậu ta vào nhóm tác giả thì tôi mới thực sự được trải nghiệm cảm giác ấy một lần.”

Ngôn Nho Ngữ: “…”

Thấy anh cầm đũa lên định tiếp tục ăn cơm, Lan Ninh nhanh mồm nói: “Không không không, tôi đùa thôi, anh nói tiếp nói tiếp đi!”

Ngôn Nho Ngữ nhìn một chút cô, Lan Ninh đặc biệt thành khẩn nhìn anh nở nụ cười nịnh nọt.

Ngôn Nho Ngữ cũng nhìn cô mà cười: “Vừa nãy cô hỏi tôi câu gì?”

Lan Ninh hắng giọng hỏi lại lần nữa: “Là vì nguyên nhân gì khiến anh bước vào con đường sáng tác truyện trinh thám?”

Ngôn Nho Ngữ nói: “Bởi vì tôi muốn giết người.”

Lan Ninh: “……”

Vẻ mặt ngơ ngác ngốc nghếch kia dường như đã làm vừa lòng Ngôn Nho Ngữ, anh không lên tiếng cười mỉm một cái rồi lại nói tiếp: “Khi cô có suy nghĩ muốn giết chết đối phương, cô sẽ làm thế nào? Thật sự sẽ giết người đó sao?”

“… Đương nhiên là không.”

“Đại đa số mọi người đều sẽ không làm vậy, bởi vì bọn họ còn phải chịu ràng buộc bởi pháp luật và lý trí. Nhưng vào lúc đó, phải làm thế nào để an ủi tâm trạng của mình đây?”

“Có thể tới phòng thể hình đám cát… Không thì tới siêu thị ngồi ké ghế matxa cũng được.”

Ngôn Nho Ngữ hơi cong khóe miệng: “Mỗi người đều có sự lựa chọn khác nhau, sự lựa chọn của tôi là, để bọn họ chết dưới ngòi bút của mình.” Anh nói tới đây, đôi đũa đang cầm trên tay bỗng hóa thành chiếc bút, bên khóe miệng còn mang theo ý cười sâu sa, “Tôi cảm thấy rất dễ chịu khi thấy bọn họ chết dưới ngòi bút của mình.”

Lan Ninh: “……”

Cô cảm thấy ba mình nói thật đúng, mấy người làm trong lĩnh vực nghệ thuật, không cẩn thận sẽ thành kẻ biến thái.

Ngôn Nho Ngữ nhìn vẻ mặt dại ra vì sợ của cô mà khẽ nở nụ cười: “Tôi đùa thôi.”

“… … Không, mấy lời anh vừa nói là thật lòng, tôi biết mà…”

Ngôn Nho Ngữ hơi chớp mắt nói: “Tôi bắt đầu sáng tác, là vì chịu ảnh hưởng từ nhỏ từ ba mình, như cô cũng biết đấy, tôi xuất thân từ gia đình có truyền thống thư hương.”

Lan Ninh: “…”

Động tác cầm bút có chút hơi cứng, cô viết lại đáp án ngay phía dưới câu hỏi: “Thầy Hạnh Tâm sinh ra trong gia đình có truyền thống thư hương, từ nhỏ đã được truyền cảm hứng từ ba mình, nên vô cùng hứng thú với văn chương.”

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô loạt xoạt viết xong câu trả lời, liền bưng bát lên đưa đũa và một miếng cơm: “Câu hỏi khác đi.”

“Ừm, câu dưới là…” Lan Ninh còn có chưa kịp lấy lại tinh thần sau cơn sóng thần vừa ập tới, ngơ ngơ ngác ngác quét xuống câu hỏi ngay sau đó, liền đọc lên, “Kích cỡ của thầy là…”

Chờ chút, đây là câu hỏi quái dị gì vậy?!

Ngôn Nho Ngữ quả nhiên dừng đũa lại, rất hứng thú mà nhìn cô: “Kích cỡ cái gì cơ?”

Lan Ninh: “…”

“Hừm, chắc là cỡ giày đi…” Lan Ninh gương mặt đỏ ửng, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

“44.”

“Ờm…” Lan Ninh cẩn thận từng li từng tí một đọc câu kế tiếp, “Bình thường khi thầy không có hứng sáng tác, thì thích làm công việc gì?”

“Trốn bài.”

“…”

Sau khi kết thúc cuộc phỏng vấn chấn động lòng người, Lan Ninh xin thề sau này sẽ không làm phỏng vấn kiểu này nữa. Sau khi ăn cơm tối cô giúp Ngôn Nho Ngữ rửa sạch bát đũa, rồi xoa xoa tay đi ra: “Thầy, có thể tới phòng làm việc của anh chụp vài kiểu không? Không ít độc giả rất muốn nhìn phòng sáng tác của các tác giả lớn thế nào.”

“Ừm, bình thường tôi sáng tác trong thư phòng.” Ngôn Nho Ngữ dẫn Lan Ninh tới cửa thư phòng, bật công tắc điện lên, “Có điều tôi vừa chuyển đến đây chưa được bao lâu, nên sách cũng không nhiều lắm.”

Lan Ninh vừa nhìn thì trố mắt ngoác mồm, trên chiếc bàn dài trải đầy sách, chỉ có một chút khoảng trống nhỏ ở giữa là chỗ đặt laptop, trên mặt bàn còn dán không ít giấy ghi chú, hẳn là một vài, trên giá sách lớn bên trái cũng chật ních sách.

… Đây gọi là không có nhiều sách sao? Ngồi trong căn phòng này thôi cũng quả thực có cảm giác như bị sách đè chết.

“Gần đây tôi đang chuẩn bị cuốn tiểu thuyết mới, chứ bình thường cũng không lộn xộn thế này đâu.” Ngôn Nho Ngữ nhìn bàn làm việc của mình, chắc hẳn là cảm thấy sách vứt lung tung mọi chỗ, nên anh hơi chau mày.

Lan Ninh lấy điện thoại di động ra, hướng về phía bàn chụp vài cái: “Không sao, điều họ muốn chính là trạng thái chân thật nhất này. Cô chụp xong thì cất điện thoại vào trong túi, quay lại cúi chào Ngôn Nho Ngữ một cái, “Hôm nay đã quấy rầy thầy rồi, tôi về trước.”

“Ừm.”

Lan Ninh đi mấy bước rồi lại quay đầu cảnh cáo anh: “Không được tiếp xúc nhiều với Trời Xanh Mây Trắng!”

Ngôn Nho Ngữ chau lông mi: “Nhưng hình như cậu ta rất thích tôi thì phải.”

… Đó là do cậu ta bị mờ mắt!

Lan Ninh giận đùng đùng rời khỏi nhà Ngôn Nho Ngữ.

Buổi tối trước khi cô đi ngủ, liền nhận được một tin nhắn thông báo có người vừa chuyển khoản cho cô. Cô mở ra liếc mắt nhìn, là của Vu Mộ Viễn – người lâu lắm rồi chưa xuất hiện.

Lần trước khi bọn họ chia tay, cô đã đưa mọi phương thức liên lạc của Vu Mộ Viễn vào danh sách đen, vậy mà quên mất không xóa mã tài khoản của anh ta, không ngờ tên này vẫn có chỗ trống để chui vào.

Hắn ta chuyển khoản cho cô một ngàn tệ, còn nhắn thêm một câu: “Anh quyết định sang công ty bên nước ngoài, chúng ta hãy kết thúc như vậy đi.”

Lan Ninh: “…”

Hắn nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ bọn họ không phải đã kết thúc từ ba năm trước rồi sao? Hơn nữa hắn ta còn gửi cho cô một ngàn tệ, là phí chia tay sao?

Lan Ninh quả thực cảm thấy tên này bệnh cũng không nhẹ.

Cô gửi lại một ngàn tệ cho Vu Mộ Viễn, cũng nhắn lại cho hắn một tin: “Vu tiên sinh, ba năm trước chúng ta đã kết thúc rồi, sau này tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh nữa.”

Cô vừa mới nhắn lại, Vu Mộ Viễn đã lại nhắn tin sang cho cô, cô lại gửi lại cho hắn lần nữa, Vu Mộ Viễn lại chuyển lại cho cô… Lan Ninh rốt cục cũng nổi giận, chuyển thẳng cho hắn 1005 tệ: “Cho anh thêm 5 tệ, cút!”

Lần này Vu Mộ Viễn rốt cục cũng dừng lại, Lan Ninh mau chóng bôi đen số của hắn.

Nằm trên giường yên tĩnh được một lúc, cô lại nhắn tin cho Ngôn Nho Ngữ qua Wechat: “Thầy, Vu Mộ Viễn nói hắn muốn về công ty bên kia, sau này anh đi xung quanh khu nhà cũng không thấy mặt hắn ta nữa đâu.”

Ngôn Nho Ngữ: Cô vẫn liên lạc với anh ta?

Lan Ninh: Số tài khoản của hắn tôi quên chưa xóa, vừa rồi hắn còn chuyển cho tôi một ngàn tệ, nói với tôi hắn phải đi:”)

Lan Ninh: Anh là người viết tiểu thuyết trinh thám, anh nói xem hắn ta gửi một ngàn tệ cho tôi là có ý gì? Ý là tình cảm trước đây của tôi chỉ đáng giá một ngàn tệ thôi sao?:”)

Ngôn Nho Ngữ: Tôi có thể sửa lại bản thảo lần nữa không?

Lan Ninh: ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.