Chàng Rể Quyền Thế

Chương 33: Yêu em có thể từ bỏ hết thảy




Trơ mắt nhìn Phùng Uyển lên xe ngựa Vệ phủ, trơ mắt nhìn chiếc xe ngựa kia chạy ra khỏi phủ, Triệu Tuấn cảm thấy ngực như bị vật nặng đè lên.

Y quay đầu lại, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ của đám người Mi nương Vũ nương, không khỏi giận dữ. Hung hăng lườm đám thị thiếp một cái, Triệu Tuấn quát lên như sấm: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Cút! Cút hết cho ta!”

Sau khi chúng nữ sợ đến mức bỏ chạy tứ tán, y vẫn khó tiêu cơn giận, đưa tay vỗ mạnh vài cái, Triệu Tuấn nghiến răng nghiến lợi khẽ quát: “Tiểu tử họ Vệ, tất có một ngày người sẽ khóc lóc quỳ lạy trước mặt ta!”

Trước kia Phùng Uyển lén lút đến Vệ phủ, y có thể hiểu rõ. Phùng Uyển mang mấy dấu răng trên mặt từ Vệ phủ trở về, y cũng nhịn. Nhưng bây giờ họ Vệ lại phái người trực tiếp đến phủ đón người. Đón người thì thôi đi, nhưng thái độ kia, giọng điệu kia, dáng vẻ bề trên nhìn xuống kia, quả thật còn ngang ngược kiêu ngạo hơn cả người của hoàng cung phái đến! Đây là phủ đệ của y, là Triệu phủ mà, bọn họ làm vậy có nghĩ đến mặt mũi của mình không? Có nghĩ đến người trong phủ sẽ đối đãi với một lang chủ như y thế nào không?

Lúc Triệu Tuấn tức hận rối rắm, Phùng Uyển ngồi trong xe ngựa lại yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng.

Xe ngực đi rất nhanh, nó chạy thẳng một mạch vào Vệ phủ.

Vệ Tử Dương còn bị thương nặng chưa khỏi, sau khi Phùng Uyển được người đưa thẳng đến tẩm phòng (1) của y thì mọi người đều lui xuống, để lại một mình nàng đứng ngoài cửa.

(1) Tẩm phòng: Phòng ngủ.

Thầm than một tiếng, Phùng Uyển nhẹ đẩy cửa ra, bước vào.

Tẩm phòng hơi tối.

Phùng Uyển nhìn lướt qua giường, ơ, không có ai à?

Lại chuyển mắt, nàng nhìn thấy được chàng thiếu niên nằm nghiêng trên sập dưới bệ cửa sổ.

Rõ ràng bị thương, rõ ràng là nằm trên sập không dậy nổi, vậy mà chàng vẫn cong gối nằm nghiêng… Cong gối nằm nghiêng cũng thôi đi, mái tóc chàng lại còn xõa ra, tóc đen buông trên lưng lóng lánh như muôn vàn ánh sao dưới ánh mặt trời chiếu rọi.

Vì động tác cong gối kia nên bắp đùi hiện rõ sự rắng chắc, còn lớp áo tơ tím mỏng manh khiến đường nét tấm lưng như ẩn như hiện, không một nơi nào không vẽ lên nét quyến rũ.

Phùng Uyển cười khổ, bước nhẹ đến sau chàng. Sau khi ngồi quỳ xuống bên sập, nàng cời cho lò lư hương đốt lên mùi đàn hương khiến lòng người yên bình.

Sau đó, nàng còn rót ình một chén rượu, Phùng Uyển nhấp nhẹ một miếng, khẽ giọng nói oán trách: “Sao ban ngày lại phái quản sự đến gọi ta? Lại còn thái độ đó nữa?”

Chàng thiếu niên cũng không quay đầu lại, chẳng qua trong tiếng nói lười biếng mang theo sự phóng túng: “Phu chủ đó của nàng thật sự có khí phách thì từ chối đi. Y không dám từ chối thì sao ta lại không dám đón nàng?”

Phùng Uyển rũ mắt, nàng nói dịu dàng: “Chàng như vậy sẽ làm y căm tức ta, dù cho những tỳ thiếp kia cũng sẽ có lời ra tiếng vào.” Mà đám tỳ thiếp rảnh rỗi tán gẫu không chừng lúc nào đó sẽ truyền vào trong cung….

Chàng thiếu niên từ từ quay người.

Chàng vừa cử động thì Phùng Uyển lại nhìn chằm chằm vào ngực chàng đang quấn chặt gấm trắng, nàng khẽ nói: “Nhẹ chút, chậm chút.”

Chàng thiếu niên không để ý đến.

Chàng nghiêng người ngước mặt lên đối mặt với Phùng Uyển, tiếp tục cong gối, lấy khuỷa tay chống cằm.

Chàng quay người lại thế này, mái tóc đen để xõa rũ xuống vạt áo trước nới lỏng, hình dáng lồng ngực xinh đẹp hoàn mỹ theo ánh nắng lưu ly và gió mát lướt đến, rõ ràng hiện ra trước mắt Phùng Uyển. Chủ nhân của nó vẫn cứ không hề có cảm giác, đôi mắt phượng dài hơi xếch quyến rũ còn di chuyển liếc nhìn Phùng Uyển.

Cảm giác được trái tim như giếng cổ của mình đập nhanh thêm vài nhịp, Phùng Uyển nghiêng đầu đi.

Bắt gặp nàng nghiêng đầu, tiếng cười nói khàn khàn cuốn hút của chàng vang lên: “Sao lại quay đầu đi rồi hả?”

Dĩ nhiên Phùng Uyển không đáp.

Chàng thiếu niên cười thật khẽ, rồi nói: “Không dám nhìn ta?” Tiếng cười khẽ khàng này lay động như tơ, khiến cho lòng người ngứa ngáy khó chịu, hơn nữa nó còn gần như thế, giống như đang hòa với tiếng tim đập lọt vào trong lỗ tai.

Tuy Phùng Uyển là phụ nhân, nhưng vẫn còn trẻ. Vả lại gặp phải báu vật như vậy thì dù là thần tiên cũng không chịu được. Khuôn mặt trắng noãn của nàng không khỏi ửng đỏ, quay đầu, nói tức giận: “Quay người sang chỗ khác!”

“Vì sao?”

Trong tiếng cười nhẹ của chàng thiếu niên mang theo chút đắc ý.

Phùng Uyển mặc kệ chàng, dứt khoát đứng lên.

Nàng đi đến một bên sập, tra xét các lọ thuốc bôi đặt bày ở trên đó khắp một lượt, rồi hỏi: “Hôm nay có thay thuốc chưa?”

Tiếng cười khẩy của chàng thiếu niên vang lên: “Chưa có.”

Phùng Uyển liếc nhìn về phía chàng, chân mày cau lại: “Tại sao? Vết thương của chàng rất sâu, nếu như thay thuốc trễ sẽ có hậu hoạn.”

Chàng thiếu niên nói không kiên nhẫn: “Mấy ánh mắt si mê của những tỳ phụ kia khiến người ta buồn nôn!”

Hóa ra là nguyên nhân này.

Phùng Uyển bật cười, nàng không hỏi chàng vì sao không để nam nhân thay thuốc.

Mang thuốc và vải vóc đã chuẩn bị xong, Phùng Uyển bưng lấy chén thuốc đã nguội một bên, đi đến ngồi quỳ xuống bên cạnh Vệ Tử Dương, đưa chén thuốc qua, rồi nói: “Uống đi.”

Vệ Tử Dương liếc nàng một cái, nhíu mày, nhận lấy chén thuốc uống cạn sạch.

Phùng Uyển lại đặt chén thuốc xuống, đưa tay cởi xiêm y của chàng.

Chân mày Vệ Tử Dương nhướng lên lần nữa, chàng cười xòa nhìn tay Phùng Uyển đưa đến vạt áo mình.

Quả nhiên lúc tay Phùng Uyển đưa đến trước ngực chàng thì cứng lại.

Nàng cúi đầu, sắc mặt hơi đỏ, giọng nói quát khẽ hơi tức giận: “Đừng nhìn ta!”

Vệ Tử Dương phì cười một tiếng, ác ý thổi một hơi lên mặt nàng, chàng nói: “Phụ nhân, nàng đỏ mặt rồi.”

Đương nhiên Phùng Uyển biết mình đỏ mặt. Lông mi thật dài của nàng chớp chớp, trả lời khô khốc: “Bị chàng nhìn như thế rất hiếm người không đỏ mặt.”

Dứt lời, nàng khẽ cắn môi, đưa tay đến bên hông, trực tiếp rút ra đai ngọc của chàng.

Đai ngọc vừa rơi xuống, xiêm y trên người chàng cũng bay nhẹ xuống đất. Đường nét tinh tráng mà duyên dáng của cơ thể thiếu niên lõa lồ trước mắt Phùng Uyển.

Cảm giác bên trên truyền đến hơi thở nóng bỏng, Phùng Uyển kiên trì không nhìn mặt chàng, đưa tay tháo xuống băng gấm bẩn đang quấn ngực chàng, phủi rơi bã thuốc còn thừa, giọng nói Phùng Uyển nhẹ nhàng như nước, “Vết thương vẫn còn hơi rạn. Hình như là do hành động đột ngột trở mình mới vừa rồi, sau này không được vậy.”

Một lần nữa đắp bã thuốc lên, Phùng Uyển cầm lấy băng gấm quấn chặt lại, lúc băng gấm trắng vòng qua ngực chàng, tiếng nàng ấm áp như gió xuân phất phơ bên tai Vệ Tử Dương, “Ta đã hỏi đại phu, lúc vết thương sắp lành sẽ bị ngứa, khi đó không được gãi.”

Nàng lại nói: “Lần này chàng đại thắng, tuy rất nhiều kẻ đố kỵ, nhưng những quan viên xuất thân thứ dân và những tướng lãnh bình thường trong quân cũng sùng bái chàng. Chỉ cần chàng thắng một trận nữa thì những người đó có thể nghe chàng sai khiến.”

Lúc nàng nói chuyện thở ra hơi nóng ấm áp, mang theo mùi ôn hương, phất phơ trên mặt và cổ Vệ Tử Dương.

Động tác nàng quấn băng cũng giống như gió xuân, nhẹ nhàng vừa chạm vào rồi liền rời đi.

Vệ Tử Dương nhìn nàng kinh ngạc.

Lúc này chàng nghe thấy Phùng Uyển hỏi: “Hôm nay gọi ta đến là có chuyện gì vậy?”

Vệ Tử Dương nghe vậy từ từ cười một cái rồi nói: “Không có gì. Chẳng qua là ta cũng bị thương, sao nàng có thể ở bên ngoài vui sướng như không có việc gì chứ?”

Trong ánh mắt Phùng Uyển lẳng lặng liếc đến, chàng thu hồi nụ cười, ngửa đầu nhìn chằm chằm xà ngang, ra lệnh hơi mất kiên nhẫn, cũng hơi lạnh lùng: “Hôm nay nàng ở đây, ăn xong buổi tối rồi lại đi về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.