Chàng Rể Quyền Thế

Chương 22: Xong rồi, không có mặt mũi để nhìn người nữa




Xe ngựa đi đến một góc phố, Phùng Uyển nhẹ giọng nói: “Dừng một lát.”

Ngự phu lên tiếng cho xe dừng lại, quay đầu nhìn Phùng Uyển.

Vậy mà Phùng Uyển lại ngẩn người.

Nàng nhìn phủ đệ của Vệ Tử Dương cách đó hai trăm bước, không khỏi đưa tay sờ mặt mình. Dấu răng trên mặt vừa nhạt đi, nàng lại phải đi tìm chàng, không biết phải nói sao. Dĩ nhiên, nàng không thể nói được, nàng làm sao có thể mở miệng nói với chàng. Chẳng lẽ nàng lại nói, chàng sắp phải xuất chinh rồi, đây là trận chiến đầu tiên của chàng, sẽ hơi nguy hiểm, chàng có thể bị thương?

Hay là nói, chàng phải đề phòng có người đâm sau lưng chàng?

Nàng không thể làm vậy.

Trầm tư một lúc, Phùng Uyển nói, “Rẽ sang ngõ bên trái đi.”

“Dạ.”

Ngõ bên trái khá sâu, đây là nơi người người ở trước khi Đô Thành được thành lập. Ngõ ngách nhỏ hẹp, đường đá nhấp nhô. Còn có mấy ngôi nhà gỗ thấp bé, bẩn thỉu, khắp nơi đều là rác, nên hiếm có quý nhân lui tới nơi này.

Xe ngựa chao đảo lắc lư, ngự phu đánh xe khó khăn, nói: “Phu nhân, chúng ta đi đâu vậy?”

“Cứ đi thẳng đi.”

“Dạ.”

Xe ngựa đi nhanh hơn một chút.

Một lát sau, đường càng vào sâu càng hẹp, ngõ hẻm mà xe ngựa không thể đi được xuất hiện trước mắt Phùng Uyển. Bảo ngự phu dừng xe, Phùng Uyển đi xuống.

Từ góc độ của nàng, có thể thấy đến cuối ngõ hẻm, ở phía bên phải có một gốc cây dâu tằm nho nhỏ, còn có một cái sập gỗ tồi tàn.

Phùng Uyển nói với ngự phu: “Đi theo sau ta, không cần quá gần.”

“Dạ.”

Nàng chậm rãi đi về phía cây dâu tằm kia.

Ở nơi cũ kĩ ảm đảm như thế này, một phụ nhân nhà quan quần áo tinh tươm như Phùng Uyển xuất hiện, quả thật rất hiếm thấy. Thỉnh thoảng có mấy đứa trẻ thò lò mũi xanh vươn đầu ra nhìn, ai ai cũng xanh xao vàng vọt, nhìn Phùng Uyển đến ngây người.

Một lão nhân gầy gò đang ngồi trên chiếc sập gỗ sau cây dâu tằm, Phùng Uyển đến gần, không hề để ý tới xiêm y cũ kĩ rách rưới, vẻ dơ bẩn của lão nhân, nàng cúi người hành lễ với lão, khẽ nói: “Nghe đồn nhà lão trượng có kinh thư quý báu, tiểu phụ nhân muốn xin được mua vài quyển.”

Nàng dịu dàng lễ độ khiến lão nhân hết hồn, lão từ từ quay đầu, trợn đôi mắt mờ nhìn Phùng Uyển. Nhìn nàng bằng ánh mắt đờ đẫn, lão nhân nói bằng chất giọng khó nghe đậm chất phương Nam: “Trên đời này vẫn còn người Hán? Còn có người biết đến Hán học?”

Giọng nói mang vẻ tuyệt vọng nồng đậm.

Phùng Uyển vẫn cúi người không ngẩng lên, nàng khép mắt, cúi đầu nói: “Còn. Còn huyết mạch, còn người Hán, còn con cháu, còn Hán học.”

Lúc này, nàng nói với giọng của người phương Nam mà nàng đã học được từ gia gia hồi mới còn là nữ lang.

Cuối cùng lão nhân cũng nghiêm túc mà nhìn chòng chọc vào nàng.

Nhìn nàng chằm chằm một lúc, lão run rẩy đứng lên, đi về phía nhà gỗ rách nát.

Sau một lúc lão lom khom bước ra, lấy ra một cuộn giấy da trâu từ trong ngực, cung kính mà thận trọng đặt lên bànrồi mới khàn giọng nói: “Cầm đi đi, năm tấm vàng lá.”

Ngẩng đầu nhìn Phùng Uyểnbằng ánh mắt trống rỗng, lão cười toe toét để lộ hàm răng vàng, nói lời úp mở: “Gia cảnh khó khăn, nếu phụ nhân như ngươi không đến, gặp phải man di cũng đành phải đưa.”

Điều này Phùng Uyển biết. Hơn nữa nàng biết, cái giá này cao hơn cái giá mà lão đòi người Hồ ở kiếp trước rất nhiều.

Nàng bước lên, đưa tay cầm lấy cuộn giấy, mở ra nhìn thoáng qua rồi đặt vào ngực. Sau đó, nàng lấy năm tấm vàng lá từ trong tay áorồi khẽ nói: “Lão trượng bảo trọng.”

Nói rồi, nàng xoay người đi.

Thấy nàng đi ra, ngự phu vội vàng lên đón. Y nhướng mày nhìn lão nhân mắt mờ, đang run rẩy quay người vào nhà, hỏi: “Phu nhân, sao lại chạy đến nơi này làm gì?”

Phùng Uyển nói thản nhiên: “Nghe nói lão bán sách, nên đến mua một quyển.”

Thời này, sách vô cùng quý giá, ngự phu nghe xong gật đầu, cũng không suy nghĩ nhiều.

Hai người một trước một sau lên ngựa, sau khi xe ngựa nhanh chóng rời đi, một đám hán tử mặt vàng vọt hóp hép, đôi mắt đục ngầu chui ra từ khắp mọi nơi. Bọn chúng nhìn chiếc xe ngựa tinh tươm, và cả Phùng Uyển bên trong với vẻ thèm thuồng.

Một thiếu niên xoa xoa hai tay, thấp giọng nói: “Xe ngựa này không tệ.”

Đại hán kia trừng mắt nhìn y, quát khẽ; “Không thấy ngự phu kia sao? Y cường tráng khỏe mạnh như thế, ta và ngươi làm sao đánh lại?”

Thiếu niên vội vàng rụt đầu lại, nhếch miệng cười, nói: “Nói vậy thôi, nói vậy thôi.”

Cuối cùng xe ngựa cũng chạy tới đường lớn, đi đến nơi ồn ào náo nhiệt, Phùng Uyển thở phào một hơi. Ngõ hẻm kia vừa cũ vừa thối, đúng là khiến người ta chịu không nổi.

Nàng đặt tay lên ngực, ở đó có một quyển sách hiếm có. Có lẽ trong mắt vài người, nó không đáng giá một đồng, nhưng đôi khi, ngàn vàn cũng khó có được.

Để tay như vậy một lúc, nàng vẫn không chờ được mà lấy sách ra, xem kỹ dưới ánh mặt trời.

Đọc được một lúc, xe ngựa dừng lại.

Đến rồi sao? Phùng Uyển ngẩng đầu nhìn.

Nhưng vừa nhìn, nàng lại ngẩn ngơ.

Sao lại đến ngoài phủ của Vệ Tử Dương rồi? Nhíu mày, Phùng Uyển nhét sách lại vào ngực, hỏi: “Có chuyện gì?”

“Để ta trả lời ngươi.”

Một giọng nói trong trẻo mềm mại vang lên.

Trong tiếng vó ngựa lộc cộc, một thiếu nữ mặc hoa phục xuất hiện trước mắt Phùng Uyển.

Cũng không chỉ có một người xuất hiện,cách đó không xa có ba chiếc xe ngựa, có người vươn đầu ra nhìn.

Không đợi Phùng Uyển quan sát kỹ lưỡng, thiếu nữ xinh đẹp mặc hoa phục kia đã đến bên cạnh xe ngựa của nàng, nghiêng đầu đánh giá nàng. Thiếu nữ hất cằm thon, quát hỏi: “Ngươi biết ta là ai không?”

Phùng Uyển hành lễ trong xe ngựa, cất tiếng: “Bái kiến Tứ công chúa.”

Thi lễ xong, nàng dịu dàng hỏi: “Không biết Tứ công chúa ngăn cản tiểu phụ nhân có gì dạy bảo?”

“Dạy bảo?” Tứ công chúa thở hắt ra một hơi, khinh thường nói: “Ta vốn chẳng có gì để nói với một phụ nhân như ngươi. Nhưng ngày đó, ngươi làm trò quái dị, còn dám dụ dỗ tiểu lang Vệ gia, ta muốn tính toán chuyện này với ngươi.”

Nàng ta giật roi từ bên hông xuống, quất lên xe ngựa của Phùng Uyển, ra lệnh: “Nói! Đã xảy ra chuyện gì ở Lưu Nguyên tự?”

Tứ công chúa vừa cất lời, Phùng Uyển tinh tường cảm nhận được, tiếng lao xao trong mấy chiếc xe ngựa đột ngột dừng lại.

Phùng Uyển cười, nàng dịu dàng nhìn Tứ công chúa, nhỏ nhẹ nói: “Thiếp mới cùng phu chủ đến Đô Thành được một tháng, lại chỉ là một phụ nhân, có thể gây ra chuyện gì ở Lưu Nguyên tự chứ?”

Nhìn công chúa, Phùng Uyển nói: “Tất cả chỉ là tình cờ. Thiếp trước giờ đều tin Phật, hôm đó đi dâng hương gặp mưa to, loáng thoáng thấy có người ra vào dưới bàn hương Bồ Tát nên để ý đến.”

Nàng nhìn Tứ công chúa, giọng nói chuyển sang vui mừng: “Bồ Tát từ bi, nhất định không dễ dàng tha thứ cho những chuyện vô sỉ dơ bẩn trước mắt người. Thiếp nghĩ vậy nên không thể yên lòng, lúc dâng hương, liều mình ấn bừa dưới bàn hương.”

Phùng Uyển hỏi Tứ công chúa: “Chẳng lẽ công chúa cảm thấy tiểu phụ nhân như thiếp không thể làm được chuyện này sao?”

Tứ công chúa nghẹn giọng, một phụ nhân trung niên từ chiếc xe ngựa đằng sau lên tiếng, “Vị phu nhân này cũng to gan thật, chẳng lẽ ngươi không sợ mình nhìn lầm sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.