Chàng Rể Ma Giới

Chương 36: Alan bi thảm




Phượng Nữ chấn động toàn thân, "Trưởng lão, mẹ ta? Mẹ ta làm sao vậy? Không phải ngài nói người vì sự an nguy của tộc nhân mà hiến thân sao? Ngài…"

Phượng Hư vừa định giải thích, thì tiếng bước chân nặng nề vang lên, trong lúc nhíu mày hắn quay người lại nhìn kỹ, trên người đã bốc lên hỏa diễm đỏ rực.

"Đại ca. Là ta." Âm thanh suy yếu kèm theo tiếng bước chân nặng nề truyền đến.

Phượng Hư trong lòng cả kinh, nhận ra đây đúng là âm thanh của Phượng Không. Lắc người một cái vọt đi, vừa vặn nhìn thấy Phượng Không toàn thân cháy đen đang tập tễnh bước đi ôm theo Phượng Hương trở về.

"Không đệ, ngươi làm sao lại ra vậy?" Vẻ kinh hãi thất sắc, Phượng Hư tận tình đón lấy Phượng Hương trên tay Phượng Không. Phượng Nữ lắc người một cái đi tới bên người Phượng Không trưởng lão đỡ lấy thân thể lão, đồng thời đem đấu khí thuần hậu của mình đưa vào cơ thể Phượng Không.

Được Phượng Nữ trợ giúp, Phượng Không tinh thần phấn chấn hơn, lắc lắc đầu, nói: "Yên tâm ta không có việc gì đâu, vẫn chưa chết được. Phượng Hương chỉ là hôn mê bất tỉnh, không có việc gì đáng ngại cả."

Phượng Hư trong mắt lóe lên một tia lãnh quang, "Là Tiểu Yên?" Hắn cho rằng, có thể làm Phượng Hương bị thương thành ra như vậy, cũng chỉ có Ngọc Như Yên thôi.

Phượng Không lắc đầu nói: "Không phải Tiểu Yên, đại ca chẳng lẽ ngươi không phát hiện ra, kỳ thật Tiểu Yên đối với chúng ta không có địch ý. Nếu không, như con hỏa long kia nói, nếu Tiểu Yên đạt đến đệ lục biến, vậy thì chúng ta cho dù liên thủ cũng không phải đối thủ của nàng. Thực lực của nàng đã tiếp cận thần sư. Ngoại trừ Phượng Nữ ra, ta còn chưa từng thấy qua ai có tư chất tốt hơn so với nàng cả."

Phượng Hư kinh ngạc nhìn Phượng Không "Vậy là ai? Còn ai có thể có thực lực mạnh như vậy?"

Phượng Không có chút do dự nhìn thoáng qua Phượng Nữ rồi thở dài một tiếng, nói: "Là.. tiểu tử kia".

Phượng Hư chấn động toàn thân, "Không có khả năng, ta không tin hắn còn trẻ như vậy mà có thể đạt đến cảnh giới vũ thánh."

Phượng Không cười khổ nói: "Đại ca, hắn không phải là đấu sĩ mà là một gã ma pháp sư. Có thể nói là thiên tài ma pháp sư. Hắn không ngờ có thể sử dụng bốn loại ma pháp nguyên tố. thực lực bản thân hắn mặc dù không cách nào cùng ta đối kháng, nhưng ma pháp dung hợp hắn sử dụng lại phi thường cường đại."

Nghe xong lời Phượng Không, Phương Hư không khỏi thất thần, "Chẳng lẽ, chẳng lẽ chuyện năm đó lại tái diễn sao?"

Phương không lắc đầu nói: "Sẽ không tái diễn nữa, mặc dù hắn có thực lực ngoài dự đoán của chúng ta. Nhưng dù sao ta cũng giết hắn rồi. So với ma pháp của hắn, thân thể ma pháp sư yếu ớt còn không bằng người thường, trúng Phượng Hoàng hỏa diễm ta dùng Phượng huyễn ma thân phát ra, hắn không thể có khả năng sống sót."

"Cái gì?" "Vậy thì quá tốt rồi."

Phượng Hư rất hưng phấn hô một tiếng, mà Phượng Nữ thì cả người chấn động, tựa như cả bầu trời sụp xuống, Nhiệt huyết xông thẳng lên đại não, mọi thứ trước mắt là hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu. Nàng rất rõ ràng, Phượng Không trưởng lão sẽ không nói dối, nếu lão nói Niệm Băng đã chết thì hắn chắc chắn đã chết rồi. Nhưng Phượng Nữ làm sao cam lòng tin tưởng chuyện này là sự thật đây?

"Không, không.Điều này không phải là sự thật, nhất định không phải là sự thật. Niệm Băng sẽ không chết, hắn cùng con rồng kia ở cùng một chỗ!"

Phượng Không thở dài một tiếng nói: "Nha đầu, ngươi tỉnh táo lại một chút. Tiểu tử kia bị Phượng Hương giả dạng thành hình dáng của ngươi dẫn vào rừng cây, không có bất cứ kẻ nào đi cùng hắn. Kỳ thật nhân phẩm của hắn cũng rất tốt, hắn vốn có cơ hội giết chết Hương nhi nhưng hắn lại buông tha. Nếu không phải ma pháp tối hậu của hắn thực sự quá cường đại, có lẽ, ta còn có thể tha cho hắn một con đường sống. Nhưng dưới tình hình lúc ấy, nếu ta có một chút buông lỏng, chỉ sợ người chết chính là ta. Nha đầu, tên đó đã chết rồi, đừng nghĩ nhiều nữa."

Vì sao, vì sao, bầu trời, tại đây trong nháy mắt dường như sụp đổ. Thân thể mềm mại của Phượng Nữ không ngừng run rẩy, đôi mắt vốn sáng ngời đã bị che phủ bởi một lớp tro tàn tối tăm mờ mịt. Đến giờ phút này nàng mới có thể xác định Niệm Băng ở trong lòng mình đã khắc sâu thành một hình tượng không thể phai mờ. Nàng không biết đây có phải tình yêu hay không, nhưng rất rõ ràng, mất đi Niệm Băng khiến nàng rất đau khổ. Nếu như Niệm Băng không chết, Phượng Nữ nhất định sẽ không làm trái ý định của các trưởng lão, đi theo bọn họ trở về Phượng tộc. Song lúc này Niệm Băng chết rồi, các ý niêm trong đầu vốn bị Phượng Nữ dồn nén không ngừng thoát ra. Nàng hiện tại chỉ có thể nghĩ đến những chuyện về Niệm Băng. Từ lần đầu tiên khi gặp mặt, Niệm Băng đã làm cho nàng một bữa thịt chim bồ câu. Mãi cho đến lúc cuối cùng Niệm Băng ở trong hỏa long động vì cứu mọi người mà vứt bỏ sự tự do của mình, thậm chí là sinh mệnh.

Từng màn từng màn đó như hiện rõ ở trước mắt. Gió nhẹ nhàng thổi, cơn gió xuân vốn phải ấm áp, nhưng trái tim Phượng Nữ lại lạnh như băng.

Phượng Nữ ngây ngốc đứng đó mà hồn nhiên không phát giác ra, trên người mình đã dần dần bốc cháy lên ngọn lửa màu đỏ, sự chuyển biến màu sắc ngọn lửa đều theo tâm của nàng mà phát sinh ra những biến hóa quái dị. Quang mang màu đỏ dần dần chuyển sang màu đỏ sậm, lại theo màu đỏ sậm từng bước trở trên càng mờ mịt thêm, đôi mắt xanh như ngọc bích chuyển sang màu tro tàn, một đôi cánh cực lớn màu đỏ sậm từ sau lưng bồng bềnh hiện ra.

"A---------"

Một âm thanh lảnh lót mà thê lương vang lên, một âm thanh phát ra từ nội tâm thống khổ, rúng động kinh hoàng, lá cây trong rừng cây xung quanh tựa như những giọt nước mắt tới tấp rơi xuống. Nàng đột nhiên ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn Phượng Hư và Phượng Không "Vì sao, vì sao, các người không thể buông tha cho chàng. Niệm Băng đã làm sai chuyện gì? Không có chàng, chỉ sợ ta sớm đã chết rồi. Các ngươi vì sao nhất định phải giết chàng, vì sao nhất định phải bức ta đến đường cùng, vì sao các ngươi lại không tin sự giải thích của ta chứ? Ta hiện tại cuối cùng cũng đã hiểu, nguyên nhân lúc trước Phượng Yên tiền bối lựa chọn cùng nhân loại kia kết hợp, bởi vì các ngươi căn bản ngay cả một cơ hội giải thích cũng không đáp ứng nàng. Niệm Băng vô tội, chàng đã bị ta liên lụy. Chàng chết rồi, chàng chết rồi, ta, ta…." Trong khi tinh thần mất đi phương hướng, Ly Thiên Kiếm lập tức rời vỏ. Phượng Hư và Phượng Không giật mình phát hiện, ngọn lửa mầu đỏ sậm bao quanh thân thể Phượng Nữ bạo phát ra không ngờ so với Phượng Hoàng hỏa diễm màu vàng còn phải nóng hơn vài phần. Đó tựa hồ là phẫn nộ cùng bi thương thiêu đốt lên, Ly Thiên Kiếm tuôn trào hận ý vô cùng mãnh liệt.

Hai tay cầm kiếm, Phượng Nữ đối mặt với hai vị trưởng lão, thân thể nàng phát ra khí thế mãnh liệt, khiến trong lòng Phượng Hư trưởng lão cảm thấy chột dạ. Cảm giác khó chịu đó hoàn toàn bị cừu hận khóa chặt. Lão đột nhiên phát hiện, sự sợ hãi lại lần nữa xuất hiện trong lòng mình.

"Không, ta không thể giết các ngươi, không thể động thủ cùng các ngươi. Là các ngươi nuôi ta lớn lên. Sát!-------" Thân thể Phượng Nữ đột nhiên bồng bềnh cách mặt đất, Ly Thiên Kiếm vốn hướng hai vị trưởng lão bỗng nhiên vung sang một bên. Quang mang màu đỏ sậm lan ra gần mười trượng, lướt qua theo đám cỏ cây. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Động tác của Phượng Hư rất nhanh. Trong nháy mắt khi Ly Thiên Kiếm của Phượng Nữ vung ra, đã uy hiếp đến trước trước người nàng, một chưởng chặt nhẹ lên chiếc cổ thon dài của nàng. Thân thể của Phượng Nữ tựa hồ như đã bị hút sạch cộng thêm một chưởng này, thân thể mềm mại của nàng chầm chậm ngã xuống đất. Trong nháy mắt khi thân thể của Phượng Nữ ngã xuống, Phượng Hư cùng Phượng Không đều rõ ràng nhìn thấy, hai giọt nước mắt màu đỏ nhạt trôi nổi chảy xuống.

Đúng vào khoảng khắc này, cây cối trong rừng đột nhiên phát ra âm thanh sàn sạt. những nơi lúc trước bị quang mang đỏ sậm lướt qua bất luận là bụi cây hay những cây đại thụ thẳng tắp hoàn toàn chuyển thành mầu xám, không, chính xác mà nói thì phải là tro tàn. Dưới làn gió nhẹ khẽ thổi qua, trong công phu chỉ vài lần chớp mắt ngắn ngủi, cây trong rừng đã xuất hiên một mảng lớn đất trống hình quạt.

Phượng Không lại hít một hơi lạnh. "Trời ạ! Đây là lực lượng gì vậy? Đại ca, ngươi có chắc có thể ngăn chặn được không?"

Phượng Hư lắc lắc đầu cười khổ nói: " Ta bây giờ cũng đang hoài nghi không biết quyết định của ta lúc trước có chính xác hay không. Phượng hoàng hỏa diễm của Phượng Nữ hình như đã phát sinh dị biến gì đó, một kích vừa rồi dường như đã rút sạch tất cả đấu khí của nó. Nhưng, một kích này ngay cả ta cũng không nắm chắc ngăn cản được. Giết tiểu tử kia rốt cuộc là đúng hay là sai? Nha đầu lại phản ứng lớn như vậy, xem ra nó thực sự động tâm với tiểu tử kia rồi."

Phượng Không thở dài một tiếng nói: "Không thể không thừa nhận tiểu tử kia ma pháp rất mạnh hơn nữa lại anh tuấn hơn người, khó tránh khỏi nha đầu sẽ bị hắn hấp dẫn. Đại ca, ngươi không cần lo lắng quá. Ngươi không thấy Phượng Nữ thời khắc cuối cùng vẫn bảo trì một tia thanh tỉnh, không công kích chúng ta sao? Mang nó trở về sau đó chúng ta từ từ khuyên bảo đi. nó là một cô nương hiểu lý lẽ mà."

Phượng Hư không tỏ rõ ý kiến hít sâu nói: "Ít nhất, trong lòng nó đã có căn nguyên, cái này thế nào cũng không cách nào loại bỏ được. Nhưng Phượng tộc chúng ta cũng không thể chịu bất cứ tổn thất nào. Lúc trước khi Phượng Minh đại ca qua đời, đã đem Tiểu Yên giao cho chúng ta chiếu cố, nhưng nó lại lựa chọn cùng ngoại nhân kết hợp. Mà không thay thế tiếp nhận vị trí cửa Phượng Minh đại ca. Năm năm trước, Phượng Thiên cũng mất, Phượng tộc vốn có năm trưởng lão nay chỉ còn ba, nếu nói không thể có hai người bổ sung. Phượng Hoàng Phong Hỏa Tế Tự cứ năm mươi năm mới xuất hiện một lần lại làm thế nào cử hành đây? Ai, ta thật sự rất lo lắng a!"

Phượng Không trong mắt toát ra vẻ ảm đạm, "Ta cũng vì điều này mà hao tổn tâm trí đây. Đại ca, Tiểu Yên đạt tới đệ lục biến, so với chúng ta tưởng tượng còn cường đại hơn. Chúng ta đến lần này tới vốn là mời nó trở về, nếu không, chúng ta không cần yêu cầu nó giết tiểu tử tên Lam Vũ kia nữa. Bảo nó cùng chúng ta trở về chủ trì điển lễ đi, với năng lực đệ lục biến của nó, chỉ điểm thêm một chút, Phượng Nữ chắc chắn có thể sớm ngày hoàn thành đệ tam biến. Hơn nữa ba lão già chúng ta tập hợp đủ năm tên vương tộc ngoài tam biến, cũng đủ để tiến hành phượng hoàng phong hỏa điển, còn có Tiểu Yên đạt lục biến chủ trì, điển lễ sẽ tương đối dễ dàng hơn nhiều."

Phượng Hư lắc lắc đầu, lãnh đạm nói: "Cho dù chúng ta không cần nó giết Lam Vũ, ngươi nghĩ nó sẽ theo chúng ta trở về sao? Ngươi không nên quên, trong mắt Tiểu Yên, chúng ta là cừu nhân giết con gái của nó. Có lẽ, nó sẽ vì tình xưa mà bỏ qua cho chúng ta, nhưng nó tuyệt nhiên sẽ không thừa nhận mình là Phượng tộc vương tộc nữa."

Phượng Không vội la lên: "Nhưng, chính chúng ta lúc ấy cũng không giết nữ nhi của nó mà!"

Lãnh quang trong mắt Phượng Hư phóng to, nhìn thoáng qua Phượng Nữ đang bất tỉnh trên đất, nói: "Chẳng nhẽ ngươi bảo ta tới nói cho nó, Phượng Nữ chính là tiểu nữ hài hóa thành tro bụi trong hỏa diễm lúc ấy sao?"

Phượng Không mạnh miệng nói: "Sự thật là như thế, đại ca vào giờ khắc cuối cùng dùng đấu khí âm thầm bảo vệ thân thể Phượng Nữ, đem nó giữ lại, sự thật chứng minh lựa chọn của đại ca là chính xác. Phượng Nữ kế thừa hoàn mỹ gien di truyền của mẫu thân nó, phương diện ngộ tính so với mẫu thân nó không kém chút nào. Quyết định không kết hôn với ngoại tộc của chúng ta vốn là sai lầm."

"Thúi lắm..." Phượng Hư giận tím mặt, "Vương tộc huyết mạch bắt buộc phải bảo trì chính gốc, vì giữ gìn tôn nghiêm của bổn tộc, vì giữ gìn quy củ của tộc, bí mật thân thể của Phượng Nữ nhất định không thể truyền ra ngoài, nếu không uy tín luật lệ của tộc sẽ ở đâu?"Phượng Không kích động nói: " Đại ca, uy tín thật sự quan trọng như vậy sao? Bây giờ chúng ta phải đối mặt trước tiên chính là điển lễ hai năm sau a! Bây giờ chẳng những Tiểu Yên thù hận chúng ta, cả Phượng Nữ nha đầu kia cũng đã lòng mang khúc mắc, loạn trong giặc ngoài, chúng ta làm thế nào ứng phó cục diện này đây?"

Phượng Hư xoay người ôm lấy Phượng Nữ, cầm một cái bình sứ ném cho Phượng Không nói: "Ngươi uống thuốc trước đi, chúng ta rời khỏi nơi này rồi nói sau, còn có hai năm thời gian, chung quy sẽ nghĩ được biện pháp. Tiểu tử ngươi giết kia cùng Tiểu Yên có chút quan hệ. Ta không muốn để cho nó biết là chúng ta động thủ. Nếu tới lúc cuối cùng vẫn không có bất cứ biện pháp nào, có lẽ ta sẽ lại tới tìm Tiểu Yên đem hết thảy nói rõ." Nói xong, lão đi đến một bên, cặp Phượng Hương ôm vào khủy tay, từng bước từng bước hướng phương xa mà đi.

Nhìn tình cảnh Phượng Hư, thở dài một tiếng, "Đại ca, ngươi sao lại tự mình làm khổ mình như vậy? Rõ ràng trong lòng nhớ thương Tiểu Yên nhất, nhưng hết lần này tới lần khác giả bộ đại nghĩa diệt thân, lúc trước chính là ngươi quyết định muốn buông tha cho Tiểu Yên và trượng phu của nó a!"

Ấm áp cùng mát mẻ, hai loại cảm giác bất đồng không ngừng làm dịu thân thể hắn. Tinh thần lực đang ngủ say được nghỉ ngơi đầy đủ. Lúc tinh thần lực dần dần thanh tỉnh là lúc Niệm Băng giữ lại ý niệm trong thân thể. Thấy được một màn cảnh tượng kỳ dị, đó là hồng lam lưỡng sắc quang đoàn, phía dưới là quang đoàn màu đỏ, sâu trong đan điền, mà phía trên là quang đoàn mầu lam, vị trí đọng lại là phía trên ngực ở gần yết hầu. Hồng, lam lưỡng sắc quang đoàn tản mác từng vòng sáng, trong cơ thể chính mình giao thoa lẫn nhau, kỳ dị chính là, lúc hai quang mang giao thoa lẫn nhau này tiếp túc, chẳng những không xung đột lẫn nhau mà ngược lại dễ dàng xuyên qua nhau. Lúc Niệm Băng dùng tinh thần lực cảm thụ hai quang mang tản mát ra thì kinh ngạc phát hiện, các quang đoàn trên dưới kia đều là băng hệ ma pháp lực cùng hỏa hệ ma pháp lực đang ngưng tụ cao độ. Song quang mang của chúng lại tản mác ra, không ngừng phát sinh biến hóa nhưng bất luận biến hóa như thế nào, lúc quầng sáng hỏa ma pháp lực tiếp xúc quầng sáng băng ma pháp lực thì đặc tính nóng nảy lại lập tức hoàn toàn biến mất, trở lên bình tĩnh dị thường, mà băng ma pháp lực thì lại trở lên sôi nổi rất nhiều. Mặc dù hai loại ma pháp có đặc tính bất đồng nhưng lại có xu thế không hề không dung nhau, ngược lại hỗ trợ lẫn nhau, mỗi lần tiếp xúc, lập tức sẽ từ bên ngoài cơ thể hấp thu ma pháp lực bổ, tăng cường thực lực ma pháp của Niệm Băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.