Chàng Rể Ma Giới

Chương 31: Tử vong cạnh kỹ! Âm mưu của hổ mặt cười!




Lam Vũ đứng dậy cười ha ha: "Được, được! Niệm Băng, sau này nơi này chính là nhà của con".

Ngọc Như Yên đưa mắt nhìn Niệm Băng, Niệm Băng vốn chỉ muốn nhận Ngọc Như Yên làm mẹ nuôi, nhưng không muốn làm mất mặt nàng, liền đành phải dày mặt, có chút xấu hổ hô: "Nghĩa phụ"

Ngọc Như Yên liếc mắt nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư, lại hỏi Niệm Băng: "Các người phải đi luôn hôm nay sao? Là có chuyện gì quan trọng? Hay là ở lại trong phủ vài ngày đi hả?"

Niệm Băng nhìn về phía Gia Lạp Mạn Địch Tư, ánh mắt có ý hỏi, Gia Lạp Mạn Địch Tư lười biếng thoải mái duỗi lưng nói: "Không phải nhìn ta, ta chẳng có vấn đề gì, chỉ cần có nhiều đồ ăn ngon là được."

Ngọc Như Yên mỉm cười nói: "Thành Áo Lan là thủ đô của đế quốc Áo Lan, đồ ăn cũng có chút danh tiếng hay là thưởng thức một chút, đánh giá một chút, các ngươi trước tiên cứ ở lại đây. Tầm Nhi, ngươi lo sắp xếp vài căn phòng cho Niệm Băng."

Gia Lạp Mạn Địch Tư ngáp một cái nói: "Ăn no rồi sao lại thấy có chút mệt nhọc, Niệm Băng ta đi ngủ, khi nào ăn cơm lại gọi ta là được rồi."

Niệm Băng thầm nghĩ, ăn no rồi đi ngủ, đó không phải là lợn sao? Bất quá hắn bây giờ đang hy vọng Gia Lạp Mạn Địch Tư đi khỏi, trong lòng hắn còn vô số chuyện chưa rõ muốn hỏi Ngọc Như Yên. Gia Lạp Mạn Địch Tư vừa đi khỏi tầm mắt, tỷ muội Như Ý, Như Mộng cũng mừng rỡ cáo lui, lúc này sớm đã không còn lạnh lùng, trên mặt thậm chí còn phảng phất nét ngượng ngùng. Nguồn: http://truyenfull.vn

Ngọc Như Yên đón Niệm Băng, cùng Lam Vũ đưa hắn trở lại thư phòng. Sau khi đóng cửa liền kéo Niệm Băng ngồi xuống: "Con à, chúng ta chỉ là lần thứ hai gặp mặt, có thể nói hết chuyện của con cho mẹ nghe không?"

Có lẽ bởi sự hiền lành, âm thanh ôn nhu của Ngọc Như Yên mà tâm tính Niệm Băng yếu ớt hơn bình thường, mắt đỏ lên, hắn chậm rãi gật đầu nói: "Mẹ nuôi, ta vốn là người của Hoa Dung đế quốc"

Ngọc Như Yên cũng không tỏ ra kinh ngạc, vuốt mái tóc dài màu vàng của Niệm Băng an ủi: "Tóc vàng đúng là biểu tượng của nước Hoa Dung, nhưng người Hoa Dung mắt chủ yếu màu nâu đồng, điểm này con lại không giống"

Niệm Băng gật đầu nói: "Con là lạm hỗn huyết nhi (= con lai, mang hai dòng máu_ kenlida), mẫu thân là người của Băng Nguyệt đế quốc, cha là người Hoa Dung. Vì một nguyên nhân nào đó mà bọn họ chia lìa hai nơi. Cha con vì muốn cứu mẹ mà khổ luyện ma pháp. Nhưng khi con theo cha cùng đi cứu mẹ mới phát hiện sự chênh lệch với cừu nhân quá lớn. Chẳng những không cứu được mẹ mà cha còn bị cừu nhân tóm được, chỉ có con lợi dụng sự chuẩn bị tốt của quyển trục ma pháp của cha mới có thể đào thoát ra ngoài, khi đó con mới mười tuổi, bị địch nhân truy đuổi phải nhảy xuống dòng sông chảy xiết. May mà con vận khí tốt mới ôm được một khúc gỗ, mắc vào lưới đánh cá của một vị sư phụ mới có thể sống sót. Ma pháp của con chính là lúc bé được cha truyền thụ. Sau này không hiểu vì sao ngoài Hoả hệ ma pháp còn xuất hiện thêm Băng hệ ma phấp. Con cũng chỉ mò mẫm tu luyện. Cho đến sau này khi gặp Gia Lạp Mạn Địch Tư rốt cuộc mới tìm được một ít manh mối, chính thức tiến vào cảnh giới Băng Hoả đồng nguyên."

Ngọc Như Yên than nhẹ một tiếng nói: "Con à, con còn lời khó nói nào? Sao không nói ra cừu nhân của con, ta đã nhận con là con thì cừu hận của con tự nhiên cũng sẽ là của ta."

Niệm Băng chậm rãi lắc đầu, giọng nói đầy kiên định: "Không được mẹ nuôi à, con không thể liên luỵ người. Kẻ thù quá mạnh nhưng kẻ thù vẫn chưa động đến con, đó là động lực con thúc đẩy Chuẩn Phát Đồ. Nếu nhờ ngoại lực mà thành mục đích, con sẽ hổ thẹn khi làm con của người. Con muốn tự thân mình làm được hết thảy. Mẹ nuôi người yên tâm, trước khi chưa có đủ thực lực con tuyệt đối sẽ không đi đối mặt với cừu nhân đâu."

Ngọc Như Yên nhận ra trong lòng Niệm Băng còn có tâm sự rất lớn, cũng không muốn miễn cướng hắn, thân tình cười nói: "Ta chỉ muốn con biết, bất luận là khi nào, chỉ cần con cần ta trợ giúp ta sẽ luôn ở bên con. Ta tin rằng sẽ có một ngày con nói ra sự thật, không đúng sao?"

Niệm Băng gật đầu nói: "Mẹ nuôi, người cùng Phượng tộc Trưởng lão nói chuyện con đã nghe cả, mâu thuẫn của các người cũng đã trăm năm. Phượng tộc thật sự không cho phép có quan hệ luyến ái với người ngoài sao?"

Ngọc Như Yên trong mắt buồn bã, "Nếu có thể có một tia hy vọng thông hoà sẽ không xuất hiện bi kịch sau này. Ngươi đã là con ta, nói cho ngươi biết cũng không sao. Ta năm nay năm mươi mốt tuổi, nghĩa phụ ngươi năm mươi ba. Ta vốn tên là Phượng Yên, hơn ba mươi năm trước khi ta mười bảy tuổi từng là người xuất sắc nhất trong đám người thanh niên, có được thiên phú, lại thêm tự thân khắc sâu Cửu ly đấu khí. Ngày ta cử hành lễ thừa nhận năm mười tám tuổi, lại mang thêm hy vọng của Phượng tộc trên người. Phượng tộc và Long Nhân tộc giống nhau, đều do các vị trưởng lão quản hạt. Phượng tộc vốn có năm vị trưởng lão. Bọn họ chẳng những đều là cao thủ, còn có huyết mạch vương tộc. Năm đó cha ta từng là Đại trưởng lão đứng đầu năm vị Trưởng lão Phượng tộc. Người với Phượng hoàng biến cũng đã đạt đến đệ tứ biến. Đúng vào ngày hoàn thành đệ tứ biến, vì ông tu luyện vô cùng cấp bách, tẩu hoả nhập ma mà chết. Cha ta trước khi chết đem ta phó thác cho bốn vị trưởng lão. Cũng vì cha ta đã chết nên Phượng tộc cần một vị Trưởng lão mới thay thế vị trí Đại trưởng lão. Vị tân trưởng lão này lựa chọn trong toàn bộ huyết mạch Phượng tộc. Phải chọn ai có thiên phú, có thể trở thành hy vọng của Phượng Tộc, chính là người sẽ kế thừa vị trí Tộc trưởng Phượng tộc. Hy vọng người đó sau khi 40 tuổi sẽ trở thành Tộc trưởng. Còn ta đang là hy vọng một đời của Phượng Tộc, đáng tiếc cuối cùng không thể trở thành Trưởng lão của Phượng tộc."

"Đó đều là bởi vì ta? Như Yên kỳ thật ta cũng có hối hận, lúc trước chúng ta gặp gỡ chính là một sai lầm, nếu ta không xuất hiện nàng cũng không phải khó xử như vậy, cũng sẽ chẳng xuất hiện biết bao khó khăn sau này. Nói không chừng nếu nàng lãnh đạo Phượng Tộc, Phượng tộc đã sớm phát dương quang đại rồi" Lam Vũ công tước nói có chút ảm đạm nhưng ánh mắt nhìn Ngọc Như Yên lại tràn ngập thân tình.

Ngọc Như Yên mỉm cười nói: "Vũ ca, chúng ta gặp nhau đúng là do trời cao an bài, không thể có ai thay đổi được. Dẫu chúng ta đã trải qua rất nhiều khó khăn nhưng mà cho đến hôm nay tình cảm của chúng ta không hề suy suyển. Thiếp cho đến bây giờ vẫn chưa từng hối hận, nếu cho thiếp lựa chọn lại một lần nữa, thiếp vẫn nguyện cùng chàng rời khỏi Phượng tộc."

"Như Yên!" âm thanh của Lam Vũ có chút run rẩy, đứng lên đi thẳng đến bên cạnh Ngọc Như Yên, mở rộng cánh tay ôm cả Như Yên và Niệm Băng vào trong lòng mình. Lúc này Niệm Băng rõ ràng cảm nhận được sự ấm áp đánh mất đã lâu. Trước mắt như nhoà đi, "Cha! Mẹ! Nếu các người còn sống thì thật tốt, các người có thấy không Niệm Băng bây giờ rất vui."

Lúc lâu sau Lam Vũ mới buông tay, nhìn thấy vành mắt đỏ bừng của Niệm Băng nói: "Khi ta còn nhỏ cũng chỉ là một bình dân, ta cũng không phải là người kế thừa tước vị. Ở đây bình dân muốn thành quý tộc chỉ có cách tham gia quân đội lập công. Ta và con có chút giống nhau, ta từ bé đã không còn cha mẹ, là sư phụ nuôi ta lớn. Nhưng năm ta mười ba tuổi, sư phụ vì bệnh nặng mà qua đời. Người trước khi chết nói với ta bảo ta tham gia quân đội võ kỹ mạnh mẽ nhất phải đi lên từ từ chiến trường tràn ngập thiết huyết mới cảm nhận được. Vì vậy ta tòng quân, ta từ bé đã cao lớn, mười ba tuổi mà trông như lũ trẻ mười bốn, lại thêm luyện võ từ nhỏ nên thân thể khang kiện, rất thuận lợi vào quân đội của đế quốc Áo Lan. Bằng sự cố gắng của chính mình trong mười năm, suốt mười năm đó ta từ một tiểu binh bình thường đánh lên tới tham tướng có thể thống xuất năm ngàn người. Khi đó võ kỹ của ta đã đạt đến cảnh giới Võ Đấu Gia, là Võ Đấu Gia trẻ tuổi nhất của đế quốc Áo Lan. Lại qua mười năm nữa đã lên đến chức Thiên Tướng, vì dốc lòng tu luyện nên võ học của ta trong đế quốc Áo Lan đã có chút danh tiếng. Khi đó ta bắt đầu tổ chức tiền thân của tổ chức Ngân Vũ Kỵ Sỹ. Trong một lần hành động, ta dẫn quân đoàn trở kích thành công kho lương của địch nhân, trảm địch hàng vạn người. Khi trở về đội ngũ năm ngàn người không còn đến năm trăm. Sự hy sinh của chúng ta khiến cho cục diện chiến trường thay đổi, khiến cho địch nhân chịu bại mà bỏ chạy. Ta được thăng lên tướng quân, cũng được ban thưởng danh hiệu Tử Tước, chính thức tiến vào sĩ đồ." Nói tới đây ông dừng lại, trong mắt toát ra một vẻ mênh mang, phảng phất như nhớ tới kiếp sống trên lưng ngựa ngày đó, ấn tượng trên chiến trường máu lửa vĩnh viễn không thể bị ma diệt. ( = phai mờ)

"Ta nên cảm tạ chiến dịch lần đó, sau khi chiến dịch chấm dứt, quân bộ cho ta nghỉ phép, để ta từ từ nghỉ ngơi hồi phục. Ta nghĩ mình chỉ một mình lại không có người thân, cho ta nghỉ ngơi ta bèn đi du lịch, địa điểm chính là đế quốc Lang Mộc gần với Áo Lan. Chính lần du lịch này khiến ta gặp được Như Yên trong rừng. Ôi nói ra thật xấu hổ, ta tự nhận võ kỹ siêu quần (=võ nghệ siêu quần_kenlida), nhưng kể từ khi biết Như Yên đến giờ ta trước sau vẫn không bằng nàng. Lần đầu tiên gặp Như Yên xem ta là kẻ xâm lấn, bằng vào thực lực tiếp cận Vũ Thánh cảnh giới nàng bắt ta về Phượng tộc. Phượng tộc thật ra là một dân tộc yêu mến hoà bình, bọn họ không giết ta, sau khi hỏi rõ biết ta đến du lịch bèn thả ta đi. Nhưng khi đó ta phát hiện thứ tình cảm suốt ba mươi ba năm chưa hề có, không kiềm chế được đã yêu cô gái bắt ta về. Như Yên lúc đó đã là thành viên trung tâm của Phượng tộc. Đã qua ba mươi tuổi mà vô cùng thuần khiết xinh đẹp, nhìn chỉ như cô gái đôi mươi. Vẻ đẹp ấy hình như hai mươi năm qua không hề thay đổi. Đối với ta hấp dẫn nhất chính là mái tóc dài xanh biếc và đôi mắt chưa hề bị vấy bẩn kia. Ta đã không rời đi. Ta từng học quân sự tại học viện, cũng có chút lý luận quân sự nên ta ở lại Phượng tộc đem tri thức quân sự đã tự mình học hỏi truyền cho bọn họ. Chỉ vì có thể ở lại, có thêm nhiều cơ hội tiếp xúc cùng Như Yên. Theo thời gian ta và Như Yên nảy sinh tình cảm thuần khiết, ta thỉnh cầu trưởng lão Phượng tộc, hy vọng bọn họ cho phép Như Yên gả cho ta. Nhưng khi đó ta nào biết quy củ trong Phượng tộc, vừa nhắc tới yêu cầu này lập tức bị cự tuyệt, hơn nữa còn đánh ta trọng thương, đuổi ra khỏi Phượng tộc. Ta không có rời đi, bởi trong lòng đã thật sự yêu, dù là vì Như Yên buông trôi cả tước vị vừa có được ta cũng không hối hận. Ta đợi, ta tin rằng Như Yên cũng yêu ta, sự chờ đợi của ta không uổng phí, ba ngày sau Như Yên rốt cục cũng tìm được cơ hội chạy khỏi Phượng tộc. Tuổi trẻ nên dễ dàng xúc động, lại thêm tác động của tình yêu nên chúng ta bỏ trốn chạy về Áo Lan đế quốc."

Ngọc Như Yên tiếp lời: "Về đến Áo Lan, ta cùng Vũ ca cử hành hôn lễ, một năm sau chúng ta có đứa con gái đầu lòng. Lúc đó chúng ta thật sự hạnh phúc, cùng nhau mơ ước một tương lai tốt đẹp. Ta còn khờ dại nghĩ rằng dù sao ta và Vũ ca cũng đã có một đứa con, cho dù là trở về các trưởng lão cũng sẽ không trách tội chúng ta nữa. Nhưng khi đứa nhỏ được nửa năm tuổi, chúng ta căn bản không nghĩ đến nguy nan. Các trưởng lão trong tộc tìm được nơi chúng ta ở, Ta và Vũ ca mặc dù thực lực không kém nhưng không thể là đối thủ của mấy vị trưởng lão. Binh lính bình thường đối với thành viên trong Phượng tộc mà nói không hề có uy hiếp gì, chúng ta chỉ còn cách chạy, dắt đứa nhỏ chạy như điên cuồng. Các trưởng lão đuổi sát không tha. Lúc đó Phượng Hoàng biến của ta ở đệ tam biến. Cuối cùng không còn biện pháp, chạy đến một sơn địa cách Băng Nguyệt đế quốc không xa chúng ta bị các trưởng lão vây kín. Tứ vị trưởng lão toàn lực phát động công kích, chỉ giao thủ chốc lát, con của ta đã bị các trưởng lão đoạt mất. Phượng Hư trưởng lão, là Phượng Hư trưởng lão người đã trông thấy ta lớn lên dùng Cửu Thiên Ly Hoả thiêu chết đứa con của ta thành tro tàn. Lúc ấy ta và Vũ ca đều choáng váng,điên rồi,đó là kết tinh tình yêu của chúng ta. Lúc đó chúng ta đã không còn đố kỵ gì nữa, trong đầu trống rỗng, phảng phất muốn thiêu đốt tất cả theo sinh mạng nhỏ bé kia. Vũ ca vì quá thương tâm, bộc phát toàn bộ tiền năng xuất ra Lôi Long trong cơ thể, hoàn toàn dung hợp cùng Thiên Lôi, đạt tới cảnh giới mới. Sau đó bọn ta ngất đi, ta chỉ nhớ bốn vị trưởng lão cũng bị thương khác nhau. Có lẽ bọn họ tưởng chúng ta trọng thương đã chết nên không mang "thi thể" của ta và Vũ ca đi. Khi chúng ta tỉnh lại đã là ba ngày sau. Dưỡng thương một tháng chúng ta mới hoàn toàn khang phục, nhưng vết thương trong lòng không thể đền bù nổi. Đứa con gái đầu tiên của ta đã chết, con có biết nó đáng yêu cỡ nào không? Bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ cặp mắt to màu lam của nó, ta tin rằng nếu còn sống đến bây giờ nó nhất định còn xinh đẹp hơn ta nhiều. Nhưng mà nó đã chết như thế, chết một cách thê thảm trong lửa" Nói tới đây, Ngọc Như Yên hai tay nắm chặt sớm đã khóc không thành tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.