Chàng Rể Ma Giới

Chương 22: Sai thì sai! Hiểu lầm mỹ lệ!




Lam Tầm trong mắt toát lên một tia khổ sở. "Ta không biết Như Ý nói với ngươi cái gì, nhưng tình cảm của ta với Như ý tuyệt đối là thật, ai, Như Ý cái gì cũng tốt, chỉ có điều quá quật cường."

Niệm Băng tiếp tục hỏi: "Vậy lúc đầu nếu nguơi ở cùng một chỗ tại sao lại đối đãi đặc biệt ân cần với nữ nhân khác?"

Lam Tầm cau mày nói: "Ân cần với nữ nhân khác? Xem ra Như Ý tới bây giờ cũng không tin tưởng ta. Không sai, trước kia ta thích Thần tiểu thư, nhưng sau đó trong lúc ta đang thất ý, Như Ý đi vào thế giới của ta, là nàng quan tâm tỷ mỷ tới ta, khiến ta từ trong cơn thất luyến khôi phục lại. Khi đó ta mới phát hiện, nguyên lai nàng mới là người phụ nữ thích hợp nhất của ta, cho nên chúng ta mới ở cùng một chỗ, ta yêu nàng thật lòng, đồng thời ta cũng tự nhận ra vị trí của mình, ta với Thần tiểu thư không nói tới địa vị, chỉ là nhân phẩm, tướng mạo của nàng ta cũng không xứng cho nên ta sớm đã buông tha cho tình cảm trước kia. Sau đó Thần tiểu thư từ chỗ sư phụ trở lại phủ, ta đã có thể coi nàng như muội muội, công tước đại nhân từ nhỏ nuôi dưỡng mấy cô nhi chúng ta, làm thị vệ của ngài, ta quan tâm tới sinh hoạt của tiểu thư, an bài tốt mọi chuyện cho tiểu thư có gì sai? Trước kia chuyện này cũng đều do một tay ta hoàn thành, nhưng Như Ý không chịu nghe ta giải thích, nàng một mực cho rằng ta vẫn còn tình cảm với tiểu thư, còn có ý với tiểu thư. Cho dù ta giải thích thế nào nàng cũng không nghe, mỗi ngày đều quấn lấy ta, cãi nhau vì chuyện này. Ta là một nam nhân, ta còn rất nhiều chuyện phải làm, có một hôm, ta thật sự bị nàng dây dưa, tức giận không thể chịu nổi mới nói vài câu thương tổn tới nàng. Kết quả là ngay hôm sau nàng hướng công tước đại nhân tỉnh cầu ra ngoài, không chịu để ý tới ta nữa. Ai, lúc đó ta cũng là quá xúc động, Như Ý mặc dù là một nữ hài tử, nhưng nàng quá cố chấp, ta vẫn nghĩ biện pháp tới gần nàng, nhưng nàng thủy chung vẫn lạnh nhạt như một khối băng sơn."

Niệm Băng trợn tròn mắt nhìn Lam Tầm, bản thân sẽ không xui xẻo tới mức đó chứ, vậy mà lại thành vật hy sinh của một chuyện hiểu lầm. "Lam huynh, lúc đó ngươi làm thương tổn Như Ý cô nương, có phải ngươi nói rằng, ngươi đối với nàng hữu dục mà vô tình, Như Ý cô nương chỉ là vật thay thế cho Thần tiểu thư mà thôi, ngươi chỉ yêu mình Thần tiểu thư. Có đúng không?"

Lam Tầm cũng trợn tròn hai mắt. "Không thể nào, chuyện này mà ngươi cũng biết. Nói, ngươi và Như Ý quan hệ như thế nào?"

Nhìn Lam Tầm vẻ mặt bất thiện, Niệm Băng chặn lại nói: "Ta không có quan hệ gì với Như Ý cô nương, mọi chuyện đều là Lan Mộng cô nương nói cho ta biết. Lam huynh, sao lúc đó ngươi lại nói như vậy? Ngươi chẳng nhẽ không biết một câu nói đó sẽ làm tổn thương nữ nhân tới múc nào à?"

Lam Tầm lặng người, nói: "Ngươi tưởng ta muốn nói như vậy hay sao? Nhưng Như Ý từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, nàng quá tự ti, chuyện gì cũng đều chỉ nghĩ tới mặt xấu, nàng mỗi ngày đều hỏi ta có phải bởi vì nàng đã lên giường với ta nên ta mới ở cùng với nàng, có phải vẫn còn yêu Thần tiểu thư. Ngươi nghĩ xem, ta mỗi ngày đều có rất nhiều việc, nàng hôm nào cũng dây dưa như vậy, ta có thể chịu được sao? Hôm đó ta nhất thời phẫn nộ, không suy nghĩ, cứ theo ý tứ của nàng mà nói."

Cuối cùng Niệm Băng cũng hiểu rõ, nguyên lai mọi chuyện cũng không hoàn toàn do lỗi của Lam Tầm, vấn đề chính thức đều do Như Ý, vỗ vỗ bả vai Lam Tầm nói: "Vậy ngươi có còn thích Như Ý không?"

Lam Tầm khổ sở nói: "Nếu ta không thích nàng, sao lại thống khổ như vậy? Nhất nhật phu thê bách nhật ân, chúng ta đã làm chuyện phu thê, ta thực sư yêu nàng, sao lại không lo lắng được?"

Niệm Băng gật đầu nói: "Nếu ngươi thực sự yêu nàng thì nên dũng cảm lên, cái đó gọi là yêu càng đậm, hận càng sâu. Như Ý đối xử với ngươi như vậy chứng tỏ nàng căn bản là không quên được ngươi. Đã như vậy, ngươi có rất nhiều cơ hội, chỉ còn xem bản thân ngươi có thể nắm chắc được không thôi. Nàng từ nhỏ đã tự ti, ngươi phải kiên nhẫn khuyên giải mới có thể dần dần chuyển biến. Ta nghĩ trước kia các ngươi nhất định trao đổi quá ít nên mới xuất hiện nguy cơ không tín nhiệm nhau như vậy. Ngươi là nam nhân, nên chủ động mới đúng."

Lam Tầm gật đầu, mỉm cười nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, lần này vất vả lắm Như Ý mới trở lại, ta sớm đã quyết định, bất luận ra sao lần này cũng phải giữ nàng lại. Huynh đệ, chúng ta mặc dù lần đầu gặp mặt, nhưng đã tâm đầu ý hợp, cám ơn ngươi đã khuyên bảo. Ai, chỉ là bây giờ ta cũng không biết lúc nào tới gần nàng là tốt nhất."

Niệm Băng mỉm cười lắc đầu nói: "Lam huynh không cần khách khí. Kỳ thật thời cơ không khó tìm, muốn cho Như Ý hồi tâm chuyển ý, việc đầu tiên ngươi phải làm chính là có được sự ủng hộ của công tước và công tước phu nhân. Ta thấy bọn họ là người Như ý cô nương tôn kinh nhất. Nếu ngươi đã quyết định ở cùng một nơi với Như Ý, tại sao không nói với công tước và công tước phu nhân."

Nghe Niệm Băng nói những lời này, Lam Tầm đôi mắt sáng lên, vỗ mạnh lên đùi nói: "Đúng vậy! Ta sao lại không nghĩ tới chứ. Niệm Băng, ngươi thật sự đã nói một lời làm người trong mộng bừng tỉnh. Được, ta cũng nên đi đề thân với công tước đại nhân. Chỉ cần công tước đại nhân đồng ý hôn sự của chúng ta, hết thảy đều sẽ đơn giản hơn nhiều." Nói xong hắn xoay người muốn đi.

"Ngươi gấp cái gì?" Niệm Băng kéo tay Lam Tầm lại. "Công tước và công tước phu nhân lập tức sẽ tới đây nếm thử mỹ thực do ta làm, ngươi muốn đề thân với Như Ý cô nương không phải rất tiện sao? Cũng càng biểu hiện thành ý của ngươi. Ân, ngươi xem, bọn họ tới rồi."

Lúc này, Lam Vũ công tước, Ngọc Như Yên cùng với Như Mộng ba người đồng thời từ hậu viện đi tới diễn võ trường. Lam Vũ và Ngọc Như Yên sắc mặt đều dị thường âm trầm, mà Như Mộng lại cúi đầu, bộ dáng tâm sự ngổn ngang.

Niệm Băng cũng không biết hiểu lầm của mình đã được xóa sạch, vừa nhìn vẻ mặt của bọn họ, trong lòng nhất thời trầm xuống, huých Lam Tầm bên cạnh nói: "Ngươi còn không mau đi đi."

Lam Tầm trong lòng lúc này chỉ có Như Ý, cũng không chú ý tới vẻ mặt vợ chồng Lam Vũ công tước. Niệm Băng đẩy nhẹ hắn một cái, hắn mới nhanh chóng bước lên, đi tới trước mặt vợ chồng Lam Vũ công tước. Ngọc Như Yên đang mang một bụng tức khí mà không có chỗ bùng phát, cảm giác có người tới gần, định thần nhìn lại, chính là Lam Tầm mà mình đang muốn tìm, nhất thời khí vãng thượng tràng, vừa muốn mở miệng đã thấy Lam Tầm phác một tiếng, quỳ xuống trên mặt đất.

"Công tước đại nhân, công tước phu nhân, Lam Tầm có việc bẩm báo."

Lam Vũ giơ tay ngăn Ngọc Như Yên phát tác, lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì, ngươi nói đi."

Lam Tầm nuốt nước bọt, liếc mắt nhìn Như Ý khuôn mặt lạnh lùng đứng cách đó không xa, lúc này mới nói: "Công tước đại nhân, Lam Tầm nhờ sự chỉ đạy của người và phu nhân mới có ngày hôm nay. Mặc dù Lam Tầm biết bản thân không xứng nhưng trong lòng vẫn coi người như phụ thân. Có chuyện ta vẫn chưa từng nói với người và phu nhân, kỳ thật ba nă, trước ta và Như Ý đã giao hảo, hy vọng công tước đại nhân và phu thê có thể cho phép ta cười nàng. Ta đối với Như Ý tuyệt đối là chân tâm."Nói xong, cung kính cúi đầu vái vợ chồng công tước ba cái.

Lam Vũ và Ngọc Như Yên đôi mắt vốn ẩn hàm tức giận trong nháy mắt đầy vẻ kinh ngạc, mà Như Mộng đang cúi đầu cũng ngẩng lên nhìn Lam Tầm, khuôn mặt ngạc nhiên. Bọn họ ai cũng không nghĩ tới ngay lúc này đây Lam Tầm lại nói ra những lời như vậy mà Như Ý đứng cách đó không xa toàn thân cứng ngắc, ánh mắt trong nháy mắt trở nên ngốc trệ. Vẫn là Lam Vũ tâm tính vững vàng nhất, bình tính nói: "Ngươi muốn kết hôn với Như Ý?"

Lam Tầm kiên định gật đầu nói: "Xin công tước đại nhân hoàn thành."

Lam Vũ nhíu mày nói: "Theo ta được biết, quan hệ của ngươi và Như Ý cũng không chỉ đơn giản trong hai chữ giao hảo. Như Ý, lại đây."

Như Ý từ trong cơn ngây ngốc bừng tỉnh, đôi mắt đẹp toát ra thần sắc phức tạp, liếc mắt nhìn Lam Tầm, bước nhanh tới trước mặt Lam Vũ công tước, cung kính nói: "Công tước đại nhân, bàn làm bếp đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc nào cũng có thể sử dụng."

Mặc dù ngoài miệng nàng vẫn nói tới nhiệm vụ được Lam Vũ công tước phân phó, nhưng thanh âm lại không chịu sự khống chế, có chút run rẩy. Lam Vũ gật đầu, ánh mắt chuyển hướng nhìn Niệm Băng đang đứng một bên, mỉm cười nói: "Tiểu huynh đệ, phiền ngươi chờ ta một chút, ta xử lý một chút chuyện riêng trong phủ đã."

Niệm Băng vuốt cằm nói: "Công tước đại nhân không cần khách khí, các ngươi cứ nói chuyện, ta bắt đầu làm bếp đây."

Vừa nói hắn vừa đi tới bên bàn làm bếp. Ngọc Như Yên muốn nói gì đó nhưng nhìn Lam Tầm và Như Ý trước mặt đành cố nhịn, đánh mắt cho trượng phu, ý bảo hắn trực tiếp đi vào chủ đề.

Lam Vũ thanh âm hơi trầm xuống, nói: "Lam Tầm, ta muốn nghe ngươi giải thích một chút quan hệ của mình và Như Ý."

Như Ý trừng mắt nhìn muội muội, cướp lời nói: "Công tước đại nhân, không cần giải thích cái gì, ta và Lam Tầm không có bất cứ quan hệ gì, ta cũng tuyệt không gả cho gã. Như Ý nguyện dùng cả đời này phụng sự cho công tước đại nhân và phu nhân, vĩnh viễn không lấy chồng. Xin công tước đại nhân hoàn hành."

Ngữ khí của nàng cực kỳ kiên quyết, thanh âm lạnh như băng tựa hồ có thể đông kết không khí xung quanh. Lam Tầm trong lòng đau đớn, hắn mặc dù biết Như Ý rất cố chấp, nhưng không nghĩ tới hai năm không gặp, tính cố chấp của nàng tựa hồ so với trước kia càng khó có thể thuyết phục hơn. Lam Vũ mỉm cười, thanh âm trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. "Nha đầu ngốc, ngươi và Lam Tầm đều được ta nuôi dưỡng từ nhỏ tới lớn, Lam Tầm nói không sai, ta vẫn coi các ngươi là con cái của mình. Đối với ta mà nói, các ngươi không phải thuộc hạ mà là người trong nhà của ta, đứa nhỏ, ngươi nghĩ một người cha sẽ nguyện ý nhìn nữ nhi của mình cả đời không lấy chồng sao? Không, đương nhiên là không, nếu như vậy, người làm cha này sẽ vô cùng thống khổ. Cho dù ngươi không muốn lấy Lam Tầm, cũng không cần quyết liệt như vậy, sau này ta sẽ tìm cho ngươi một đám tốt."

Nghe Lam Vũ nói xong, đôi mắt Như Ý đã chuyển hồng, nghẹn ngào nói: "Cám ơn công tước đại nhân. Ta… "

Lam Vũ ngăn Như Ý lại, không cho nàng nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn Lam Tầm, thanh âm lạnh lùng nói: "Bây giờ ngươi không cần giải thích, ta muốn nghe ngươi kể lại chuyện của ngươi và Như Ý. Nói đi, ta tin ngươi sẽ không gạt ta."

Lam Tầm vẫn quỳ ở đó, không có lệnh của Lam Vũ, hắn tuyệt đối sẽ không đứng lên, cung kính nói: "Công tước đại nhân, ta và Như Ý ba năm trước đã bắt đầu giao hảo. Không sợ người chê cười, vốn ta thích chính là Thần Thần tiểu thư, mặc dù biết bản thân không xứng, nhưng trong tiềm thức của ta thủy chung vẫn hy vọng mình có một cơ hội, cho nên ta vẫn luôn cố gằng."

Lam Vũ gật đầu nói: "Ngươi luôn quan tâm tỷ mỷ tới Thần Thần, chúng ta đềubiết, không có gì là không xứng, nếu Thần Thần thực sự thích ngươi, ta tuyệt đối không ngăn cản. Nhưng tình huống của Thần Thần ngươi cũng biết đó, bây giờ ngay cả ta và Như Yên cũng đang rất lo lắng cho chuyện chung thân của nàng. Tương lai ra sao, bây giờ cũng không thể nói trước được."

Nói tới đây, trên mặt công tước toát lên vẻ buồn bã mà Ngọc Như Yên bất đắc dĩ lắc đầu, vừa nghĩ tới nữ nhi, trong lòng nàng có chút hối hận, nếu lúc đầu không bởi những người đó truy đuổi quá nhanh, bản thân cũng không phải xuất ra hạ sách cho nữ nhi trở thành đồ đệ của người đó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lam Vũ công tước tiếp tục nói: "Nhưng ngươi hẳn cũng cảm giác được, Thần Thần vẫn coi ngươi như huynh trưởng, mặc dù bình thường lạnh lùng, nhưng trong nhà trừ ta và Như Yên ra, nàng đối tốt với ngươi nhất."

Lam Tầm nói: "Công tước đại nhân, sau này ta mới hiểu rõ chuyện này, ngày đó Thần Thần tiểu thư cũng đã nói với ta, nàng chỉ coi ta như huynh trưởng mà thôi, lại có nguyên nhân đặc thù mà không thể dễ dàng kết hợp với nam nhân, thanh âm của nàng mặc dù lạnh như băng, nhưng ta cảm giác trong nội tâm có một cỗ chân khí. Khí đó ta cảm thấy cảm tình của mình như được giải thoát từ trong trói buộc, cũng từ lúc đó, ta chính thức ngừng theo đuổi Thần Thần tiểu thư. Thần Thần tiểu thư rời khỏi, chỗ dựa trong lòng bao nhiêu năm biến mất, trong lòng ta mặc dù thư thái, nhưng vẫn vô thức tràn ngập mất mác. Mà lúc này Như Ý tiến vào thế giới của ta, nàng quan tâm tới ta, làm bạn với ta, yên lặng theo ta ngồi một đêm, đêm hôm đó mặc dù chúng ta cứ lẳng lặng ngồi, mặc dù nàng không nói gì, nhưng ta cảm giác được tình cảm trong lòng nàng. Ta lúc đó mới phát hiện, người thích hợp nhất với ta vẫn ở ngay bên cạnh, lòng ta động, cảm tình đối với Thần Thần tiểu thư chính thức trở thành tình huynh muội, mà cảnh giác đối với Như Ý lại trở thành theo đuổi. Công tước đại nhân, Như Ý không thể gả cho ai khác, bởi vì, bởi vì ta và nàng trong lúc đó đã xảy ra chuyện vợ chồng."

Niệm Băng vốn đã tới bên bàn làm bếp chuẩn bị bắt đầu, nhưng nghe Lam Tầm tự thuật, không khỏi đình chỉ động tác, nghe hắn giải thích với công tước, hắn nhìn ra Lam Vũ công tước, Ngọc Như Yên tựa hồ đã biết cái gì đó, mà Như Mộng thần thái có chút dị thường, rất có thể là đã đem chuyện của mình lúc đó nói cho bọn họ, về phần bây giờ bọn họ tức giận càng rõ ràng là vì Lam Tầm, xem ra bọn họ từ Như Mộng đã biết việc của Lam Tầm và Như Ý.

Lam Tầm gã gia hỏa này vận khí cũng không tồi, ngay lúc Lam Vũ công tước chuẩn bị lôi hắn ra hỏi tội thì hắn lại đề thân, sự tình có lẽ có chuyển biến, mấu chốt bây giờ là trên người Như Ý, bất quá xem bộ dáng nàng lạnh như băng, sợ rằng không dễ dàng cảm hóa. Lam Tầm, phải xem bản lãnh của ngươi thôi.

Lam Tầm nói đến câu cùng Như Ý đã có chuyện vợ chồng, mặc dù Lam Vũ và Ngọc Như Yến đều đã biết trước nhưng cũng sắc mặt cũng kông khỏi trở nên xám tro. Lam Tầm liếc mắt nhìn Như Ý, phát hiện vẻ mặt nàng cũng không vì lời của mình mà phát sinh biến hóa, vẫn lạnh lùng nhìn quanh, phảng phất như không nghe thấy lời của mình, kế tiếp, hắn đem chuyện đã nói với Niệm Băng kể lại một lần, trong đó thêm vào nhiều chi tiêt, trong lúc tự thuật, cảm tình từ từ thay đổi theo ngôn ngữ, khi hắn nói đến hiểu lầm của mình và Như Ý, tâm tình Như Ý vốn sắc mặt lạnh như băng rốt cục xảy ra biến hóa, băng sơn trong nháy mắt biến thành núi lửa bộc phát, vẻ mặt trở nên vô cùng kích động.

"Ngươi nói bậy, khi đó rõ ràng ngươi nói vẫn coi ta như vật thay thế, bây giờ lại nói như vậy, rõ ràng là muốn hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt công tước đại nhân và phu nhân. Ngươi cút đi, ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa, lại càng không gả cho ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.