Chàng Rể Đại Gia

Chương 9




Trở về Triệu Trăn đặc biệt vì hẹn riêng Trương Hoàn mà dọn dẹp nhà nhỏ, Triệu Trăn hỏi Trương Hoàn, “Ở trong nhà hàng, không thấy cậu ăn bao nhiêu, có phải không hợp khẩu vị không? Tôi bảo người chuẩn bị điểm tâm, một hồi ăn chút bữa khuya, được không?”

Triệu Trăn chiếu cố người khác luôn luôn tỉ mỉ chu đáo, Trương Hoàn thường xuyên nghĩ, ông một đại nam nhân sự nghiệp thành công như thế, tại sao có thể có tâm tư tỉ mỉ cẩn thận săn sóc người khác như thế.

Ở bên ngoài có thể uy nghiêm, thâm trầm mà lại cơ trí, thế nhưng, khi trước mặt cậu, vừa da mặt dày vừa vô lại, thô bỉ háo sắc… Còn ôn nhu lại chu đáo như vậy, thậm chí lải nhải dài dòng, thế nhưng, thật sự khiến cậu phi thường cảm động.

Trương Hoàn không cách nào từ chối ý tốt của Triệu Trăn, gật đầu, nói, “Có thể.”

Triệu Trăn phân phó nữ đầu bếp nấu cháo và làm ít món nhẹ, vô cùng cao hứng mang theo Trương Hoàn lên lầu.

Ông chuẩn bị cho Trương Hoàn một chiếc máy tính cao cấp* trong thư phòng, như hiến vật quý mang Trương Hoàn đi xem, còn nói, “Cậu là người chuyên về lĩnh vực này, tôi liền không múa rìu qua mắt thợ trước mặt cậu, cậu xem một chút, có thoả mãn không? Cái này là tôi nhờ cao tài sinh (hs/sv có năng lực) ngành máy tính ráp…”

(*chỗ này không tui rất phân vân, vì có 1 từ tui không hiểu lắm, chỗ đánh dấu * trong bản raw là từ ‘配’ tra từ điển vẫn thấy nó kì thế nào ấy, nên thay bằng từ ‘cao cấp’ theo cách hiểu của tui)

Sau đó lại lải nhải nói một tràng, nói là người khác khoe khoang với ông các loại tính năng cao của chiếc máy tính này.

Trương Hoàn mở máy, do Triệu Trăn nói một đống lời hiến vật quý, cậu liền kiểm tra một vòng các loại cấu hình máy tính, lại nhìn một chút tờ bảng cấu hình của máy tính trên bàn, sau đó ngồi đối diện Triệu Trăn đả kích, “Ngài bị người làm thịt rồi, cái này đáng giá 3 vạn? Tôi thấy 1 vạn 2 là có thể vào tiệm máy tính trong thành mua được.”

Triệu Trăn bị cậu nói cho sửng sốt, sau đó hoài nghi, “Thật sự 1 vạn 2?”

Trương Hoàn nói, “Tôi lừa ngài làm gì? Nước miếng của tôi rất đáng giá.”

Triệu Trăn nghe cậu nói thế, trên mặt liền hiện ra nụ cười hứng thú, nhìn chằm chằm Trương Hoàn, Trương Hoàn bị ông nhìn trong lòng sợ hãi một hồi, nói, “Ngài bị người làm thịt, cao hứng?… Ngài nhìn cái gì?”

Triệu Trăn cười một tiếng, hỏi, “Cậu nói nước miếng cậu rất quý giá? Rốt cuộc đáng giá đến mức nào?”

Ai cũng biết câu kia ý là khi nói chuyện một chữ ngàn vàng giữ chữ tín không nói dối, thế nhưng Triệu Trăn, lại ở chỗ này cố ý xuyên tạc ý cậu, Trương Hoàn hoàn toàn rõ ràng trong lòng tên sắc quỷ này đang suy nghĩ cái gì, vì vậy liền cố ý nhìn ông chằm chằm, nói, “Đáng giá đến mức ngài mua không nổi!”

Triệu Trăn vẫn cười, nói, “Chỉ biết cậu sẽ nói như vậy, nhưng mà, tôi muốn nói cho cậu biết, nước miếng của tôi vĩnh viễn đắt hơn cậu. Cho nên… hừm?”

Ông ôm chầm lấy Trương Hoàn, liền hôn lên, ở bên môi cậu nhẹ giọng nói, “Tôi dùng nước miếng của tôi đổi lấy của cậu, như vậy, cậu không chịu thiệt rồi!”

Trương Hoàn cảm giác chính mình hoàn toàn đánh giá thấp trình độ lưu manh của người này, bất quá, lúc bị ông thật sự hôn, cậu không có phản kháng cũng không tách ra.

Thế là, Triệu Trăn cứ như vậy mạnh mẽ hôn, ngậm mút hai cái, còn nhẹ giọng hỏi, “Thật sự hôn, cậu không tức giận?”

Trương Hoàn dùng một đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn ông chằm chằm, “Trước đây loại thời điểm này ngài còn không dài dòng, hiện tại vào thời điểm này cũng bắt đầu dài dòng rồi.”

Triệu Trăn ôm mặt cậu nói, “Cậu đây là ghét bỏ tôi chỉ biết nói không thèm làm phải không? Đừng lo lắng, giờ sẽ làm.”

Hung hăng hôn, còn dùng đầu lưỡi mở khớp hàm cậu, Trương Hoàn mới đầu vẫn mở mắt nhìn ông, chống lại một đôi con ngươi tối tăm thâm tình của Triệu Trăn, không khỏi tâm giống như bị đầu độc, chỉ phải nhanh chóng nhắm chặt hai mắt, mở miệng cùng Triệu Trăn hôn sâu.

Hai người rất triền miên hôn một hồi, khi Triệu Trăn buông Trương Hoàn ra, Trương Hoàn vội vàng quay mặt sang chỗ khác thở dốc, Triệu Trăn lại thân mật hôn lên gò má cậu vài cái, nói, “Cậu bây giờ so với trước, tiến bộ rất nhiều. Tôi trước đây còn lo lắng sẽ bị cậu cắn đầu lưỡi, bây giờ lại sợ bị cậu quấn lấy đầu lưỡi không tha…”

Nói đến đây, đã bị Trương Hoàn đẩy ra, Trương Hoàn hừ một tiếng, nói, “Lần sau tôi sẽ chuyên tâm cắn ngài, ngài có muốn thử một chút không?”

Triệu Trăn nhanh nhẹn cười, “Nói giỡn nói giỡn! … Bất quá, kỳ thật là tôi khen cậu thôi, tưởng là cậu sẽ vui vẻ mới đúng…”

Gương mặt tuấn tú của Trương Hoàn đỏ bừng, triệt để không nhìn Triệu Trăn, bắt đầu sử dụng máy tính, kỳ thật trong lòng đang âm thầm lẩm bẩm, dựa theo cách Triệu Trăn nói, kỹ thuật hôn của mình tốt hơn, hay là không tốt hơn đây?

Thế nhưng khẳng định không có cách nào hỏi, nếu không lại bị Triệu Trăn trêu chọc.

Cậu cho rằng Triệu Trăn dây dưa hôn môi, chỉ là muốn cố ý nói sang chuyện khác lấp liếm chuyện ông bị người làm thịt, dù sao, loại chuyện này rất mất mặt a, Trương Hoàn cảm thấy Triệu Trăn đối với những việc bên ngoài rất sĩ diện, chẳng qua là trên phương diện tình cảm và tình sự với cậu mới da mặt dày hoặc có thể nói là không mặt không da mà thôi.

Bất quá, Triệu Trăn tự mình xuống lầu bưng một đĩa trái cây lên cho cậu, rồi lại mặt dày mày dạn hỏi, “Mới vừa nói máy tính này 1 vạn 2 là thật sao, được, tôi muốn gọi điện thoại cho người đưa tôi máy tính mắng một trận, dám kiếm tiền ngay trên đầu tôi, thật sự là không muốn sống!”

Nói xong, ông thật sự cầm điện thoại muốn gọi.

Trương Hoàn không nói gì nhìn ông, nói, “Ngài làm gì thế, không phải là một cái máy tính sao, ngài bình thường không tiêu tiền nhiều hơn à, quan tâm chút tiền ấy?”

Triệu Trăn nghiêm trang nói, “Ai, không phải có câu ‘Vạt áo rộng không tiếc, vì nó biến mất sẽ làm người ta khốn khổ’, mấy ngày gần đây cậu không thèm nhìn tôi, lưng quần tôi lỏng đi rất nhiều, không có gì tích góp, sao có thể không tiết kiệm?”

(đoạn này bó tay)

Trương Hoàn bởi vì câu cười nhạt này mà lăng lăng nhìn ông, sau đó liền vung tay cho ông một quyền, nói, “Ngài muốn nói tôi mấy ngày nay làm cho ngài không dễ qua, cứ việc nói thẳng, quanh co lòng vòng!”

Triệu Trăn cười, nói, “Thì sợ cậu muốn xuất chiêu băng sơn đại pháp, cho nên chỉ dám đi đường vòng.”

Trương Hoàn nhìn ông, đột nhiên cảm thấy hành vi lúc trước của mình quá phận, ngày đó cậu cứ như vậy đi, sau đó không thèm để ý Triệu Trăn, cậu chỉ biết mình khổ sở thương tâm, lại không nghĩ tới, Triệu Trăn vẫn là càng khó chịu thương tâm hơn cậu. Mũi cậu không khỏi lên men một chút, trong mắt mang theo thật sâu tình ý và áy náy, rướn thân trên hôn lên môi Triệu Trăn một cái, nói, “Xin lỗi, sàu này, tôi sẽ không nói lần này nữa.”

Triệu Trăn nhu hoà cười, đưa tay ôm cậu, “Kỳ thật, cậu có thể trở về bên cạnh tôi, tôi đã rất cảm kích.”

Trương Hoàn nghe ông nói vậy, đột nhiên phát hiện, trong đoạn tình cảm này, tựa hồ Triệu Trăn yêu tựa hồ còn tiện (ti tiện, hèn mọn) hơn so với cậu.

Cậu chợt nghĩ đến, Triệu Trăn luôn thích chơi xấu trước mặt cậu, có phải là bởi vì, kỳ thật, Triệu Trăn không có tự tin trong tình yêu không.

Nhưng cậu không cách nào hỏi Triệu Trăn như vậy, chỉ là ôm lấy ông, cậu lúc này, ở trong lòng nhẹ giọng với chính mình, “Sau này, so với Triệu Trăn yêu mình phải càng yêu ông nhiều hơn một chút, bởi vì, dù sao vẫn là người trẻ tuổi…”

Sau đó Trương Hoàn mở game 3D đã cài trong máy, các loại hiệu ứng toàn bộ mở ra, vẫn load như cũ nhanh chóng khiến người ta cảm thấy không thật, cậu lúc này mới cảm thán — quả nhiên máy tính chuyên chơi game vẫn là bất đồng.

Lại nói, Triệu Trăn không có một chút hứng thú với võng du, nhưng ông lại ngồi bên cạnh Trương Hoàn xem cậu chơi, Trương Hoàn bị ông nhìn chằm chằm, không tiện chơi một mình, liền hỏi Triệu Trăn, “Ngài có muốn thử một chút không? Tôi tuy rằng cấp không cao, nhưng, vẫn là có thể mang* ngài.”

(*kéo người cấp thấp thăng cấp, làm nhiệm vụ…)

Triệu Trăn nghe cậu nói vậy, tuy không có hứng thú, nhưng cũng lập tức cao hứng nói, “Cậu muốn mang tôi, vậy cần tôi bái cậu làm sư phụ không? Nếu như phải bái sư, tôi liền không cần, còn mà không bái, tôi sẽ để cậu mang. Dù sao phải gọi cậu là sư phụ, tôi sợ có thể không cứng nổi!”

Trương Hoàn liếc ông một cái, hung ác nói, “Ai muốn ngài bái sư.”

Lúc sau vẫn là tạo cho Triệu Trăn một tài khoản, Triệu Trăn thấy acc Trương Hoàn là một hoà thượng, chính mình liền vui vẻ nói, “Tôi chọn đạo sĩ là được rồi, hoà thượng và đạo sĩ vừa lúc một đôi, đạo sĩ áp hoà thượng, từ xưa đã vậy!”

Trương Hoàn quả thật bị tức đến cười lạnh hai tiếng, lừa gạt nói, “Không có đạo sĩ.” Sau đó thuận lợi chọn cho ông một acc nữ xinh xắn lanh lợi đáng yêu, Triệu Trăn thấy, liền chỉ vào, nói, “Cậu chọn cho tôi một tiểu mỹ nữ, xem, động cơ không thuần khiết nha!”

Trương Hoàn nói, “Chỉ sợ ngài mới động cơ không thuần khiết ấy, tôi vốn không thích con gái, ngài trước đây còn cùng phụ nữ làm loạn!”

Triệu Trăn cười nói, “Hắc, tôi không phải ý này. Tôi là nói cậu ở trong hiện thực bị tôi đè, liền muốn vùng lên trong game, cậu là một La Hán (chỉ hoà thượng ấy) lớn như vậy, muốn tôi làm một tiểu nha đầu nhỏ thế kia. Bất quá…, cậu thế nào mà nghĩ đến vấn đề này, có phải trong lòng vẫn không vừa lòng tôi trước đây ở chung với phụ nữ?”

Trương Hoàn bị ông vạch trần tâm tư, nhưng chết không thừa nhận, nghiêm mặt nói, “Tôi nào có! Là ngài tự kỉ, cho rằng tôi sẽ vì chuyện chút xíu này mà ghen, ngài nghĩ thật hay, bất quá tôi không có!”

Triệu Trăn chỉ cười không nói, chính là biểu thị Trương Hoàn ghen tị.

Trương Hoàn hừ một tiếng không phản ứng ông.

Acc của Triệu Trăn được Triệu Trăn đặt tên là “Chậm rãi mà đến”, một thân trang phục xanh nhạt, đáng yêu cực kì.

Chính ông muốn thao tác, liền để Trương Hoàn ôm cái laptop khác đến chơi game, như vậy hai người có thể chơi với nhau.

Khi Trương Hoàn chơi game, phát hiện Triệu Trăn ngồi thẳng, mặt trầm như nước ngồi đó, không giống như đang chơi game, mà y như đối mặt thương lượng liên quan đến sinh tử, cậu trông thấy liền cười trong lòng, nghĩ thầm Triệu Trăn lúc này cũng có thể yêu sâu sắc mà*.

(*chỗ này là爱得紧呢, thấy kì kì, ai biết chỉ nhé)

Khi Trương Hoàn đi tới phía sau Triệu Trăn xem, phát hiện Triệu Trăn đi theo phía sau một acc nam, Triệu Trăn còn quay đầu lại nói với Trương Hoàn, “Xem, tôi vừa đến, liền có một anh bạn nhỏ đến gần, còn muốn mang tôi.”

Trương Hoàn trầm mặc một hồi, cắn răng nghiến lợi nói, “Ngài thế mà biết dụ dỗ người khác!”

Triệu Trăn nói, “Yên tâm đi, tôi đối với cậu sẽ không thay lòng. Chỉ là bạn nhỏ này nhất định muốn mang tôi, tôi xem trước một chút, được mang là bộ dạng gì.”

Trương Hoàn cướp con chuột của Triệu Trăn, nhấn núi rời tổ đội, còn đối với acc nam đến gần Trương Hoàn nói, “Đi tìm em gái chân chính đi, đây là một ông chú thô bỉ đang chơi, ông ta lừa gạt cậu.”

Đối phương mắng một câu, trong nháy mắt biến mất.

Triệu Trăn thấy, chỉ trích Trương Hoàn, “Cậu ăn dấm thành như vậy, nào được?”

Trương Hoàn đập con chuột một cái, Triệu Trăn liền im miệng.

Lúc sau hai người ngồi chơi game, Trương Hoàn thấy Triệu Trăn không nói đến vấn đề giá trị máy tính nữa, cậu cũng không biết Triệu Trăn mới rồi nói đến giá máy tính là đùa cậu, hay là thật, bất quá, lo lắng Triệu Trăn tuy vẻ mặt không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng lại vì bị làm thịt mà giận dỗi nội thương, thế là, lơ đãng nói với ông một câu, “Kỳ thật máy tính này, ráp một bộ cần gần 2 vạn, tôi mới nãy nói 1 vạn 2, chỉ là nói nói, ngài đừng lo lắng.”

Triệu Trăn lần đầu tiên chơi game, mọi thứ đều mới mẻ, đang nỗ lực tự mình chém gà, nghe Trương Hoàn nói vậy, liền nở nụ cười, lại gần sờ sờ tóc Trương Hoàn một phen, bị Trương Hoàn hất tay ra, ông mới nói, “Tôi vừa rồi cũng chỉ nói vậy thôi, đây là để kỹ thuật viên trong công ty ráp, cụ thể bao nhiêu tiền tôi cũng không biết, tôi chỉ là cố ý trêu chọc cậu một chút mà thôi. Bất quá, cậu nói vậy, là giữ thể diện cho tôi sao? Trương Hoàn, cậu kỳ thật trong lòng rất quan tâm tôi có đúng không?”

Trương Hoàn đẩy ông một phen, nói, “Chơi game, chơi game!” Không thèm nhắc lại, nghĩ thầm sau này còn vì giữ thể diện cho ông mà nói những lời này, cậu không mang họ Trương, theo Triệu Trăn mang họ Triệu, hừ!

—-

Tiểu Bảo: Theo Triệu Trăn mang họ Triệu, theo Triệu Trăn mang họ Triệu….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.