Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 58: 58: Rời Nhà




Sáng ngày hôm sau, khi cô tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Trong lòng cô vẫn ôm khung ảnh. Cả người cô mềm nhũn, đầu đau như búa bổ, cô không còn sức xuống giường. Cũng may hôm nay là ngày cuối tuần, cô có thể nghỉ ngơi.

Bác Lâm thấy cô mãi vẫn không xuống, dậy muộn không phải tác phong của cô. Hơn thế nữa, bây giờ đã là 9 giờ rồi, bác không muốn lo lắng cũng không được.

Đã vậy, sáng nay Hàn Lãnh Hải còn ra khỏi nhà từ sớm, cũng không hỏi về cô, ngày cuối tuần thì công ty đâu có việc gì. Hành động như vậy khiến bác Lâm có thể thấy nghi ngờ, nhưng chốt lại, bác cũng chỉ là quản gia, không thể quản được chuyện của chủ.

Bác Lâm lên phòng cô, gõ cửa, nhưng không có tiếng trả lời, bác lại đi xuống. Nhưng nghĩ thế nào, bác cũng cảm thấy kỳ lạ, Hàn Tiểu Tịch có dậy trễ cũng không có trễ như vậy. Chẳng nhẽ, cô có chuyện gì sao…Nghĩ đến đây, bác liền đi tìm chìa khóa phòng, sau đó mở cửa phòng cô ra.

Cô nằm trên giường, trên mặt toàn mồ hôi, vài lọn tóc dính lên mặt cô. Hai má cô đỏ bừng, bác Lâm đưa tay lên sờ trán cô, thì bị lượng nhiệt từ trán truyền đến lòng bàn tay khiến ông cảm thấy cực kỳ nóng.

Bác vội chạy xuống nhà, gọi dì Lâm, vợ bác lên cặp nhiệt độ và lau người giúp cô. Sau đó, lại có bác sỹ tư nhân đến giúp cô truyện giảm nhiệt. Cô sốt 40 độ, thêm chút nữa thôi, có lẽ cô đã bị co giật và có thể ảnh hưởng đến não bộ rồi.

Cô được truyền nước và uống thuốc, đến tận chiều mới tỉnh dậy. Nhiệt độ đã giảm, không còn sốt cao nữa, nhưng đầu vẫn hơi âm ấm. Đầu đau, bụng đói, đnag không biết phải làm gì thì dì Lâm bước vào.

“Tiểu Tịch, con tỉnh rồi sao? Đừng ngồi dậy, cứ nằm đó đi, con đói chưa, để dì lấy cháo cho con nhé?”

“Vâng ạ.”

Một lát sau, dì Lâm quay lại, trên tay còn cần theo một bát cháo, hương thơm lan tỏa khiến người ta thèm ăn.

Cô được dì Lâm bón từng thìa cháo một, không phải vì cô lười, tính tiểu thư. Mà bởi vì, cô không còn sức, cũng không thể tự ăn được.

Nhớ lại khi còn nhỏ, có lần khi cô ốm, mẹ cô cũng cẩn thận thổi nguội cháo, rồi bón cho cô ăn. Nhìn dì Lâm, cô lại nhớ tới mẹ mình, nước mắt không kìm được, rơi xuống.

Dì Lâm cũng hiểu được cô đang nhớ mẹ, dì cũng đã ở nhà cô từ khi mẹ cô mới về làm dâu. Cũng coi cô như con gái mình vì bà không có khả năng làm mẹ. Từ sau khi mẹ cô mất, bà luôn yêu thương cô, quan tâm cô, chăm sóc cô từng tí một.

Bà lặng lẽ ôm cô vào lòng, đứa bé này, thật tội nghiệp…

Sáng ngày thứ hai, cô đã hết sốt, cơ thể cũng có sức hơn, cô lại đến trường.

Thay vì vui vẻ, năng động, nụ cười luôn trên môi, hôm nay, khuôn mặt cô không một cảm xúc nào cả, cô như một cái xác không hồn, cứ di chuyển như một cái máy.

Cô vào lớp, Hạ Thiên Vũ đã đến, cô không nói gì, lẳng lặng ngồi xuống. Anh như nhận ra sự khác thường của cô, liền hỏi:

“Sao vậy?”

Cô vẫn không nói gì. Anh cũng không hỏi thêm, anh biết, dù có chuyện gì thì lúc này vẫn nên để cô yên tĩnh, lúc nào cô muốn nói, cô sẽ tự nói cho anh.

Như đúng những gì anh nghĩ, sau khi tan học, cô quay sang nói với anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:

“Mình có chuyện muốn nói với cậu.”

“Ừm.”

“Đến chỗ nào ít người đi.”

Anh không nói gì, đứng dậy cất bước đi, cô đi phía sau anh.

Ra sân sau, anh dừng lại, quay người, đứng đối diện với cô. Vì anh cao hơn cô, nên cô phải ngước lên. Cô kể lại mọi chuyện tối ngày sinh nhật cô, về cuộc điện thoại của ba cô cho anh nghe. Cô không biết tại sao mình lại tin tưởng anh mà nói hết cho anh nghe.

Anh nhìn cô, chú ý lắng nghe những gì cô nói, khi cô nhắc đến mẹ mình, nước mắt cô như sắp trào ra. Anh liền ôm cô vào lòng, an ủi:

“Đừng nghĩ nhiều nữa, cậu vẫn là cậu, không ai là không cần cậu cả, tôi rất cần cậu. Trước khi đi, mẹ cậu đã nói gì, nói cậu phải mạnh mẽ. Vì vậy, cậu phải đối mặt với sự thật, cậu không được trốn tránh, phải giữ được những thứ là của mình. Nhưng trước hết, điều quan trọng nhất, có lẽ là cái chết của mẹ cậu, nó có liên quan đến người phụ nữ tên Bạch Liên kia. Tuy vậy, bây giờ không phải là thời cơ thích hợp để điều tra, chúng ta còn quá nhỏ, mà có những việc, cần phải trưởng thành, cần phải có quyền lực và thế lực mới có thể giải quyết được.”

Cô vùi mặt vào ngực anh, nước mắt thấm ướt một khoảng áo trắng. Nghe anh nói, cô khẽ gật đầu, anh nói rất có lý. Cô cần phải trưởng thành, cần phải mạnh mẽ và kiên cường mới có thể đòi lại công bằng cho mẹ cô, phải khiến những người đã gây ra cái chết của mẹ cô trả cái giá thật đắt.

Cô nín khóc, nhưng vẫn ôm anh, giọng cô khàn khàn:

“Cậu sẽ giúp mình chứ?”

Anh không do dự, trả lời

“Ừm.”

“Cảm ơn.”

Nghe lời khẳng định của anh, cô bỗng thấy bình tĩnh hơn, chẳng biết sao, cô lại rất tin anh, tin anh sẽ giúp cô, tin anh sẽ lắng nghe chuyện của cô, cùng cô giải quyết mọi chuyện. Cô cảm thấy, cái ôm này của anh thật ấm áp, thật rắn chắc, thật khiến cô yên lòng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.