Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 42: 42: Mua Châm




Lương Minh nghe Lục Vĩ Thanh nói xong thì trái tim hắn kịch liệt co rút lại.

Lục Vĩ Thanh cũng chẳng để ý nhiều tới hắn cô nói xong liền dời gót đi ra bên ngoài, bỏ lại một mình Lương Minh đứng đó.

Nhìn theo bóng Lục Vĩ Thanh rời đi, Lương Minh như muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể mở lời, cuối cùng lại thốt lên một câu.

"Nếu cần tôi có thể trợ cấp cho hai mẹ con cô một khoản."

Lục Vĩ Thanh dừng bước lại, cũng không thèm xoay lại nhìn hắn, chỉ lạnh nhạt nói.

"Không cần... tôi sinh được, nuôi được..."

Nói xong liền bước tiếp. Nước mắt cô cứ vậy lại tuôn rơi xuống, nếu nói không đau lòng là giả, nói hết yêu là giả, nhưng lý trí cô luôn nhắc nhở, người đàn ông này không thuộc về cô...

Lương Minh nhìn nhìn theo bóng lưng quật cường của cô, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót, trái tim như bị ai bóp nghẹt lại không thể thở nổi. Hắn đưa tay lên đặt vào nơi ngực trái, đau... Ánh mắt hắn co rút lại, hắn sai rồi... sai thật rồi...

Nguyễn Hàm Oanh từ trong đi ra nhìn thấy Lương Minh đứng đó, một mình đang hút thuốc, cô ta liền chạy đên, ôm lấy tay hắn làm nũng.

"Sao anh lại ra đây vậy? Làm em đi tìm anh mãi..."

Lương Minh lạnh nhạt nhìn người con gái đang ôm tay mình làm nũng kia, hắn chợt cảm thấy chán ghét trong lòng. Thời gian này đã có rất nhiều chuyện đã giúp hắn sáng mắt ra một vài phần, người con gái hắn cho rằng là đơn thuần nhất giờ đây đã không còn đơn thuần nữa rồi...

Lương Minh gạt tay Nguyễn Hàm Oanh ra, nói.

"Em hôm nay tự đi về đi, anh có chút việc đi trước một chút..."

Nói xong cũng không để ý nhiều liền đi thẳng, bỏ lại Nguyễn Hàm Oanh hậm hực buồn bực đứng đó.

Lương Minh lái xe vô định trên đường vậy mà bất tri bất giác lại lái tới chung cư nơi mà hai mẹ con Lục Vĩ Thanh và bé Na ở. Lấy một điếu thuốc ra hút, ánh mắt hắn nhìn lên trên phía những tầng nhà cao cao vút...

~~~~~~~~

Cốc... cốc...

Trần Thanh Trúc nghe thấy tiếng chuông cửa liền la lớn.

"Tin Tin... con mau ra mở cửa xem ai đến kìa..."

Tin Tin được ngày chủ nhật nghủ ở nhà thì cả ngày hôm nay đã bị mẹ mình sai tới bù đầu luôn rồi. Cậu vừa đi ra vừa nói với mẹ mình.

"Mẹ không đứng lên vận động đi, mẹ cứ nằm như vậy, đợi đến khi chân mẹ khỏi thì mẹ sẽ thành heo đấy..."

Trần Thanh Trúc ôm gói bắp rang bơ, mắt vẫn xem hoạt hình, xung quanh đồ ăn vặt chất đống, vô tư vừa ăn vừa nói.

"Yên tâm đi con trai, mẹ con đây thân hình chuẩn, ăn bao nhiêu cũng vẫn vậy, không sợ mập..."

Tin Tin nghe mẹ mình nói thì chỉ biết lắc đầu cảm thán, sao nhiều người khổ sở giữ dáng, hít thở thôi cũng mập, còn người mẹ này của nhóc lại chẳng phải để ý nhiều, ăn bao nhiêu cũng chẳng mập vậy...

"Chào chú... chú hỏi ai ạ..."

Nhìn qua màn hình trên cửa, Tin Tin thấy một người đàn ông, dáng người cao to, khuôn mặt cân đối, ngũ quan sắc nét, vô cùng đẹp trai, trên người mang theo cỗ hơi thở có phần lạnh lùng.

Người kia nghe thấy giọng nói là của một đứa trẻ thì có chút hơi sửng sốt một chút, nói với bé.

"Chú đến tìm cô Trần Thanh Trúc."

Tin Tin đảo mắt một vòng, nói.

"Chú tìm mẹ cháu ạ. Vậy chú chờ một lát ạ..."

Nói xong cậu nhóc liền chạy vào trong.

"Mẹ... có người tới tìm mẹ..."

Trần Thanh Trúc có chút ngạc nhiên, ai lại tới đây tìm cô vậy, những người quen biết cô, Tin Tin đều biết cả mà. Cô đứng dậy với lấy cái nạng chống, đi ra cửa, nhìn thấy người tới là Trần Nhất Sơn thì thoáng qua vẻ trầm tư, đưa tay mở cửa.

Vào đến phòng khách, Tin Tin đã rất nhanh thu dọn xong cái đống bừa phứa của mẹ mình tự bao giờ, Trần Thanh Trúc âm thầm nâng ngón tay cái khen ngợi con trai.

Trần Nhất Sơn nhìn thấy Tin Tin thì có chút giật mình một chút...

Trần Thanh Trúc nhìn anh cười, nói.

"Anh ngồi đi... anh tới tìm tôi có chuyện gì sao?"

Trần Nhất Sơn thu hồi lại suy nghĩ ngồi xuống, mở lời.

"Hôm nay tôi tới đây là để hỏi thăm và nói lời xin lỗi với cô đây..."

Trần Thanh Trúc cười nhẹ một tiếng, nhìn Trần Nhất Sơn.

"Lỗi không phải của anh... Anh không cần phải như vậy."

Trần Nhất Sơn hơi có chút khó xử, nhìn cô gái trước mắt mình, một cỗ cảm giác gần gũi thân thiết ùa đến, anh nói.

"Dù sao tôi cũng là anh trai của Ngọc... Tôi muốn thay mặt em gái mình xin lỗi cô..."

Trần Thanh Trúc nhíu mày, có một chút không vui.

"Tôi nói điều này nếu như mất lòng mong anh bỏ quá, nhưng em gái anh đã là người trưởng thành, cô ấy nên chịu trách nhiệm về những việc mà mình làm ra. Anh tuy nói là anh trai cô ta nhưng cũng không thể nào cứ mỗi việc cô ta làm ra thì anh lại là người phải đi thu dọn lại tàn cuộc như vậy được. Anh nên để cô ta hiểu được một điều có làm có chịu, chứ không phải là cô ta làm nhưng người đến chịu trách nhiệm rồi xin lỗi lại là anh, còn cô ta thì phủi mông sạch sẽ làm như không liên quan đến mình vậy. Xin lỗi lời xin lỗi này của anh tôi không thể nhận. Nếu muốn nói xin lỗi thì anh nói em gái anh tới..."

Trần Nhất Sơn có chút xấu hổ, không biết nói sao, anh hiểu Trần Thanh Trúc nói rất đúng...

Đúng khi Trần Nhất Sơn còn lúng túng chưa biết nói ra sao thì ngoài cửa có tiếng chuông vang lên, Tin Tin chạy ra mở cửa, Lê Gia Hào bước vào.

Lê Gia Hào vừa vào cửa thì nhìn thấy Trần Nhất Sơn, đôi lông mày nhíu lại, nói.

"Sơn sao cậu ở đây?"

Trần Nhất Sơn nhìn đống đồ trên tay Lê Gia Hào, lại nhìn vẻ mặt kia của anh thì có chút buồn cười, nói.

"Mình tới thăm cô Trúc..."

Lê Gia Hào nhìn Trần Thanh Trúc đang rất tùy tiện ngồi gác chân trên sô pha, lại nhìn Trần Nhất Sơn cùng một đống lớn quà ngồi đó, trong lòng thật khó chịu. Anh nhìn sang Tin Tin nói.

"Tủ lạnh nhà cháu có nước lạnh không?"

Tin Tin có chút khoái chí nhìn Lê Gia Hào, lại nhìn mẹ mình cùng Trần Nhất Sơn, một đạo linh quang xẹt ngang đáy mắt. Lại hướng Lê Gia Hào gật gật đầu, nói.

"Có ạ..."

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.