Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 7




- Lúc ấy nếu như tìm đúng phương pháp thì bệnh sẽ được chữa khỏi. Nhưng đáng tiếc, sau này có làm cái gì thì cũng tuyệt vọng thôi. Hơn nữa, tâm trí của anh ta đã mất, không thể đem cảm nhận của mình nói cho bác sĩ biết. Hôm nay Tây y có ở đây thì giống như đốt một đống lửa dưới nồi. Ngày mai trung y đến, lại đốt thêm một đống lửa nữa, khiến ở dưới trở thành một biển lửa.

Tăng Nghị có chút thông cảm nhìn Địch Hạo Huy, nói:

- Khi anh ta cảm thấy khó chịu thì sẽ tìm biện pháp giải quyết. Nếu như mỗi ngày không sinh hoạt tình dục thì sợ sẽ sớm bị buồn làm cho phát điên.

Địch lão thật sự vừa tức vừa hối hận. Khó trách Địch Hạo Huy lại la hét đòi phụ nữ. Hóa ra là sau khi phát bệnh, nhu cầu bản năng bùng nổ giống như khát nước mà muốn ăn dưa hấu. Thật giận mấy gã lang băm, giết người không thấy máu. Thấy bệnh phát tác thì chỉ biết tiêm thuốc an thần. Đây không phải là chữa bệnh mà là hạ độc.

Tuy rằng trong lòng rất tức giận, nhưng Địch lão ngoài mặt vẫn duy trì bình tĩnh. Ông nói:

- Nếu không phải là điên thật thì như vậy khẳng định sẽ có biện pháp cứu chữa.

Tăng Nghị thở dài, lắc đầu nói:

- Chữa bệnh thì dễ, nhưng nếu đem một căn bệnh đã bị chữa cho hỏng mà chữa khỏi thì vốn không thể dễ dàng như vậy.

- Cậu cứ việc điều trị, không cần băn khoăn cái gì.

Địch lão nói.

Tăng Nghị thầm nghĩ, hiện tại thì ông nói như vậy, sợ là sợ đến lúc trị không hết, ông sẽ không còn nghĩ như vậy nữa. Khi đó, nếu như ông đòi tôi đền mạng cho cháu ông, thì tôi chẳng phải là có cái kết cục như Hoa Đà sao?

- Chứng điên cuồng được phân thành một số loại khác nhau. Sau khi phát tác thì khóc rống lên, đây gọi là chấn thương do lách gây ra. Sau khi phát tác thì không ngừng cười to, đây là do tim gây ra. Sau khi phát tác thì trở nên cuồng bạo đó là bởi vì gan khó bình.

Tăng Nghị giải thích một hơi:

- Nếu muốn trị được tận gốc căn bệnh này, thì phải làm cho gan tắt lửa. Nhưng anh ta hiện tại lại đang trong trạng thái nóng lạnh giao nhau. Mạo muội khư hàn thì tất nhiên sẽ làm cho tâm hỏa phát tác, khả năng sẽ trở thành điên. Mà mạo muội hạn chế tiết nóng, lại khẳng định nguyên khí sẽ mất hết.

Thấy Địch Vinh Thái không tài hiểu được những gì mình nói, Tăng Nghị liền giải thích lại:

- Ở đây có nước ấm không?

Người của cục Cảnh vệ đưa ra một bình nước ấm đến trước mặt Tăng Nghị.

Tăng Nghị cầm bình nước khoáng trong tay Ngưu Vượng Sâm, sau đó đổ hết nước trong bình, rồi lại đổ nước ấm vào. Sau hai mươi giây, hắn đổ nước ấm ra ngoài, sau đó lắc sạch cái chai, thuận tay ném cái chai xuống dưới bóng cây. Qua một giây, chợt nghe cái chai rắc một tiếng, bắt đầu biến hình.

- Thấy sao, tình huống lúc này so với cái chai cũng không sai biệt lắm. Vô cùng khó giải quyết.

Tăng Nghị lắc đầu. Trung y có câu “Trữ trị thập bệnh, bất trị phôi bệnh” (Có thể chữa được mười bệnh, nhưng không thể chữa được một bệnh đã bị phá hư). Cái gọi là bệnh bị phá hư chính là chỉ căn bệnh đã bị những thầy thuốc khác chữa trị hỏng. Ô tô chạy lầm đường, nhưng xe còn tốt thì có thể quay đầu trở lại. Nhưng một cái chén đã bị bể nát thì khó mà khôi phục lại như cũ. Những căn bệnh bị chữa hư, cũng giống như một cái chén bị bể nát. Cho dù, tay nghề có thần diệu thì cũng không thể khiến anh ta trở lại như ban đầu.

Địch Vinh Thái lúc này đột nhiên nhớ tới một sự kiện. Khi vừa mới đem Địch Hạo Huy trở về, lúc ấy danh thủ quốc gia Tạ Toàn Chương đã đến khám bệnh và lúc ấy đã nói một câu “Trăm thuốc cũng không cần, cứ mặc cho cậu ta điên. Điên có thể hoàn toàn chữa trị được”. Đáng tiếc lúc đó mình nghĩ rằng Tạ Toàn Chương đã bó tay không còn biện pháp nên mới từ chối để ông trị liệu tiếp.

Cho đến hiện tại nghe chàng thanh niên này nói, mới biết được dụng tâm của Tạ Toàn Chương. Cao thủ chữa bệnh, tất nhiên là phải cẩn thận tìm hiểu nguyên nhân rồi mới dám dùng thuốc. Chỉ có bác sĩ có trình độ lang băm thì mới có thể lỗ mãng kê đơn. Đáng tiếc chính là Tạ Toàn Chương trước giờ chữa bệnh chỉ nói là trị thế nào, chứ không nói là làm sao lại trị như thế. Bằng không thì cũng sẽ không biến Địch Hạo Huy trở thành hình dạng như ngày hôm nay.

Địch Vinh Thái cho dù bây giờ hối hận cũng là muộn rồi. Ông ta hiểu được tâm tư những lời nói này của Tăng Nghị, lập tức lên tiếng:

- Cậu không cần có bất luận một băn khoăn nào. Mặc dù là trị hỏng, tôi cũng không oán cậu. Người ở đây có thể làm chứng cho cậu.

Tăng Nghị ngẫm nghĩ một chút nói:

- Anh ấy đã bệnh một năm rồi, cho dù muốn trị thì cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Mọi người trước cứ xuống núi, rồi tôi sẽ nghĩ biện pháp.

Trương Kiệt Hùng lúc này tiến đến bên người Địch Vinh Thái, nhẹ giọng nói:

- Lão thủ trưởng, trực thăng đã lập tức đến rồi.

Địch Vinh Thái nói một tiếng:

- Hôm nay ở lại Nam Vân thôi.

Trương Kiệt Hùng hiểu được ý tứ của Địch Vinh Thái, liền nháy mắt, phía sau lập tức có vài người tránh ra ngoài, đi liên hệ với đại bản doanh.

Địch Vinh Thái lúc này mới nhìn thấy hai cây súng săn mà người của cục Cảnh vệ mới thu được, lại hỏi:

- Vừa rồi là ai nổ súng?

Tăng Nghị thuận miệng nói:

- Lả tôi nổ súng!

Địch Vinh Thái cười ha hả, nói:

- Thật ngại quá! Hôm nay quấy rầy cuộc săn bắn của mọi người. Có hay không săn được con nào chưa?

Tăng Nghị liền xấu hổ cười nói:

- Lần đầu tiên dùng súng nên trình độ còn kém. Cái gì cũng chưa săn được.

Địch Vinh Thái tay duỗi ra, người của cục Cảnh vệ đưa tới một khẩu súng săn. Địch Vinh Thái là một người bắn súng rất giỏi. Cầm trong tay suy xét một phen rồi nói:

- Cây súng này quá kém, căn bản chẳng thể không thể hiện được trình độ gì. Khi nào trở về tôi sẽ tặng cho cậu một cây súng tốt hơn.

Trương Kiệt Hùng giương mắt nhìn thoáng qua Tăng Nghị, trong lòng kinh ngạc. Phải biết rằng Địch lão có tiếng là người thích súng. Súng bình thường căn bản là không lọt vào mắt của ông. Một cây súng của ông cũng đều có lai lịch của nó. Hôm nay không ngờ lại tặng cho một Trưởng phòng nhỏ nhoi trong lần đầu tiên gặp mặt. Nếu truyền ra ngoài không khiến người khác phải ganh tỵ sao. Một tư lệnh viên đại quân khu cũng chưa từng có được đãi ngộ như vậy. Súng chính là vận mệnh của Địch lão, như thế nào lại dễ dàng tặng cho người khác.

Tăng Nghị khoát tay nói:

- Vô công bất thụ lộc. Huống chi tôi lại không biết về súng, tặng cho tôi chỉ tổ uổng phí thôi.

Thang Vệ Quốc thật một phen muốn bịt miệng Tăng Nghị lại. Mau ngoan ngoãn đi! Địch lão muốn tặng súng cho cậu, cậu không ngờ còn dám cự tuyệt. Nếu là người khác thì tuyệt đối không dám có hy vọng xa vời như thế.

Địch Vinh Thái nếu đã nói ra thì tự nhiên sẽ không đổi ý. Ông ta ném lại cây súng săn cho cảnh vệ, rồi nói:

- Sáu mươi năm không trở lại xã Lão Hùng, thật muốn ăn lại thịt khô của quê hương. Cũng không biết là hương vị có còn như lúc trước?

Tăng Nghị mỉm cười:

- Chuyện này thì dễ dàng quá. Hôm nay tôi không lên núi nữa, mọi người theo tôi xuống núi đi. Tôi sẽ cho người chuẩn bị thịt khô, thuận tiện suy nghĩ một chút làm cách nào để trị căn bệnh này.

Địch Vinh Thái cười hào sảng:

- Tôi hôm nay làm phiền cậu vậy.

- Không có gì phiền cả. Ông không phải nói mình cũng là người của xã Lão Hùng, thì chính là bà con của xã Lão Hùng. Ăn một miếng thịt khô thì có đáng gì đâu.

Tăng Nghị cười ha hả, quay đầu nói với Thang Vệ Quốc:

- Anh, anh cho mượn cái điện thoại, bảo người ta mang thịt khô và thịt mặt heo của chú Tam đến đây. Chọn lấy hai mươi cân tốt nhất, thuận tiện bảo người đến phòng Xúc tiến đầu tư mang hòm thuốc của em đến đây.

- Tôi sẽ đi an bài ngay.

Thang Vệ Quốc làm sao mà không rõ tâm tư của Tăng Nghị, khẩn trương gọi điện thoại. Y đầu tiên là gọi cho cha vợ của mình, đem chuyện Địch lão đang ở xã Lão Hùng nói cho cha vợ mình biết.

- Vệ Quốc, con có biết rõ ràng không?

Vi Trường Phong từ bàn làm việc đứng dậy, truy vấn:

- Địch lão đến Nam Giang, chuyện lớn như vậy, như thế nào quân khu một chút tin tức cũng không biết.

- Sự việc như vậy con nào dám nói lung tung. Cực kỳ chính xác!

Thang Vệ Quốc nói.

Vi Trường Phong lập tức nói:

- Thang Vệ Quốc, ba hiện tại lấy thân phận của Phó tư lệnh viên quân khu ra lệnh cho con, cần phải làm tốt công tác bảo vệ an toàn cho Địch lão. Nếu xảy ra bất luận một sai lầm nào, ba sẽ hỏi tội duy nhất mình con.

- Vâng, xin thủ trưởng cứ yên tâm.

Vi Trường Phong cúp điện thoại, đến văn phòng của Tư lệnh viên Sở Chấn Bang để báo cáo chuyện này.

Sở Chấn Bang cảm thấy bất ngờ. Địch lão đến Nam Giang, vì sao lại không thông báo cho mình? Chẳng lẽ Địch lão có ý kiến gì với mình sao? Lãnh đạo nhất cử nhất động đều có hàm nghĩa trong đó. Sở Chấn Bang cảm thấy khẩn trương. Địch lão trong quân đội ảnh hưởng không nhỏ, không người nào có thể bì kịp. Nếu ông ấy có thành kiến với mình thì chính là không ổn.

- Trường Phong, anh hãy lập tức chuẩn bị một chút, cùng với tôi chạy đến xã Lão Hùng.

Sở Chấn Bang cầm lấy mũ tướng quân của mình, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Sở Trường Phong trước kia không vừa mắt với Thang Vệ Quốc, cảm thấy Thang Vệ Quốc là người rất lỗ mãng, không nghĩ tới hôm nay ngược lại mình lại nhờ con rể của mình. Nếu không, lấy thân phận của một Phó tư lệnh viên, căn bản không có cơ hội gặp mặt Địch lão.

Thằng khờ thì có phúc của thằng khờ. Vi Trường Phong cảm thấy lát nữa mình gặp Địch lão thì nên nói như thế nào, nói cái gì thì mới tạo được ấn tượng tốt trước mặt vị Định Hải Thần Châm trong quân đội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.