Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 21




Trên bàn còn có năm sáu người nữa, đều là lãnh đạo của thành phố Bắc Nguyên. Nhìn thấy Quách Hiển Nghị đứng lên thì cùng đành đứng lên, vừa đánh giá Tăng Nghị vừa đoán lai lịch của chàng thanh niên này.

- Tôi xin giới thiệu với mọi người một chút.

Bao Á Kiến chỉ tay vào Tăng Nghị nói:

- Vì này là đồng chí Tăng Nghị, là Trưởng phòng Tăng phòng Xúc tiến đầu tư huyện Nam Vân.

Các lãnh đạo thành phố Bắc Nguyên lập tức tỏ ra không vui. Hóa ra chỉ là một cán bộ cấp trưởng phòng nho nhỏ, mà lại kích động như vậy. Chúng tôi những người thấp nhất cũng đã là Cục trưởng, nhưng lại bắt ở chỗ này đứng lên nghênh đón một cán bộ cấp trưởng phòng. Chuyện gì đang xảy ra thế?

Bao Á Kiến lại nói:

- Tiểu Tăng cũng là phó đoàn khảo sát lần này. Lần này đoàn khảo sát có được thành tích tốt như vậy, ít nhiều cũng là nhờ Tiểu Tăng chạy trước chạy sau. Nói đến việc đầu tư của Quách tổng đây thì cũng chính là do Tiểu Tăng tranh thủ được. Lúc ấy Chủ tịch tỉnh Tôn và Phó chủ tịch tỉnh Niếp cũng có mặt. Người mà thành phố bắc Nguyên hôm nay cần mời nhất chính là Tiểu Tăng.

Tăng Nghị liền cười nói:

- Giám đốc sở Bao, ngài sẽ không lấy sự kiện kia của tôi để mà nói đùa chứ. Muốn nói thì cũng chỉ có thể nói là Quách tổng là người trọng tín. Nói lời nào ra lời nấy.

Quách Hiển Nghị xua tay cười nói:

- Tiểu Tăng đây là nâng cao tôi đấy, khiến tôi có muốn đổi ý cũng không được.

Lãnh đạo thành phố Bắc Nguyên cảm thấy khó hiểu. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Toàn bộ đều không hiểu ba người này đang nói cái gì. Như thế nào còn dính dáng đến Chủ tịch tỉnh Tôn và Phó chủ tịch tỉnh Niếp. Tăng Nghị chỉ là một Trưởng phòng phòng Xúc tiến đầu tư huyện Nam Vân, anh ta vì sao lại kéo được đầu tư về cho thành phố Bắc Nguyên.

Bao Á Kiến liền nói đến việc Quách Hiển Nghị khảo nghiệm y thuật của Tăng Nghị, nguyện đánh cuộc chịu thua thì sẽ đầu tư. Ông ta một chút cũng không khuếch đại. Lúc ấy, Tôn Văn Kiệt và Niếp Quốc Bình cũng đều là chính mắt nhìn thấy, đồng thời có thành viên của đoàn khảo sát làm chứng. Chuyện này cũng chỉ có người bên trong đoàn khảo sát biết mà thôi, người bên ngoài không thể biết. Tuy nhiên, từ điểm đó, thành phố Bắc Nguyên quả thật nên cảm ơn Tăng Nghị.

Bao Á Kiến lại giới thiệu với Tăng Nghị các lãnh đạo đến từ thành phố Bắc Nguyên. Cấp bậc cao nhất là Phó chủ tịch thường trực tỉnh Phó Hải Bình. Tiếp theo là Chủ tịch quận khu kinh tế mới, Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư.

Tăng Nghị nâng ly rượu nói:

- Hôm nay có thế quen biết được một số lãnh đạo, thật sự là vinh hạnh cho tôi. Tôi xin kính các vị lãnh đạo một ly rượu, chúc các vị lãnh đạo sức khỏe dồi dào. Tôi trước làm vì kính, các lãnh đạo xin tùy ý.

Lãnh đạo thành phố Bắc Nguyên nghĩ thầm vốn nên là như thế. Chúng tôi đều là lãnh đạo, có thể uống một ly rượu với cậu thì cũng đã nể mặt lắm rồi.

Phó Hải Bình chỉ nhấp môi một chút rồi dừng, đang chuẩn bị buông cái ly xuống thì kết quả đã thấy Bao Á Kiến chậm rãi giơ ly rượu của mình lên, sau đó uống một hơi cạn sạch. Phó Hải Bình cảm thấy kinh ngạc, khẩn trương giơ ly rượu, uống nốt số rượu còn lại, thầm nghĩ phải uống hết thôi, bằng không thì xấu hổ mất.

Buông ly rượu, Phó Hải Bình trong lòng mắng thầm Bao Á Kiến một phen. Anh muốn uống thì uống thống khoái một chút thôi, thể hiện như vậy làm gì? Chúng tôi ai cũng nghĩ anh sẽ không uống cạn ly rượu này, rốt cuộc anh lại uống hết. Đây không phải là chơi người sao?

Tăng Nghị ly rượu này chính là kính rượu các lãnh đạo thành phố Bắc Nguyên. Bao Á Kiến nguyên bản sẽ không uống. Nhưng khi nhìn thấy biểu hiện chậm trễ của các lãnh đạo thành phố Bắc Nguyên, ông ta trong lòng cảm thấy không thích. Bố giới thiệu cả nửa ngày, các người một chút mặt mũi cũng không cấp, cũng là không coi trọng tôi mà. Nếu không có Tăng Nghị, Bắc Nguyên các người đừng nghĩ đến chuyện có được hạng mục lớn đến như vậy. Nào đâu dễ dàng! Người ta hiện tại kính các người một ly rượu, đó là tôn trọng các người là lãnh đạo. Các người không ngờ lại quá đáng đến như thế. Thật sự là buồn cười. Ly rượu này, muốn nói lý lẽ, nguyên bản vốn là các người nên mời Tăng Nghị.

Tăng Nghị giới thiệu Dương Bảo Tài với mọi người:

- Vị này chính là bạn của tôi Dương Bảo Tài.

Dương Bảo Tài cũng học theo bộ dạng của Tăng Nghị, run rẩy bưng ly rượu nói:

- Các lãnh đạo tùy ý, ly rượu này tôi xin kính các nguời.

Lúc này các lãnh đạo thành phố Bắc Nguyên cũng thông minh hơn, đều uống một hơi cạn sạch.

Điều này làm cho Dương Bảo Tài kích động không ngừng. Y bình thường chỉ đi theo đằng sau cha mình, khi gặp trường hợp kính rượu này, đừng nói là Chủ tịch thành phố, ngay cả khi bố mình mời một vị tiểu Trưởng phòng người ta cũng hờ hững. Hôm nay Phó chủ tịch thành phố uống rượu với mình, đây thật sự là mặt mũi quá lớn.

Sau khi uống xong, Bao Á Kiến bảo Tăng Nghị ngồi xuống rồi hỏi:

- Tiểu Tăng, khi nào quay trở lại Nam Vân?

- Chắc cũng khoảng hai ngày nữa.

Tăng Nghị đáp.

- Khi đi nhớ nói cho tôi biết một tiếng.

Bao Á Kiến cười nói:

- Ở tỉnh quyết định, phải trao tặng cho phòng Xúc tiến đầu tư huyện Nam Vân các người bằng khen tập thể tiên tiến trong việc thu hút đầu tư của tỉnh. Lần này tôi đi cùng với cậu đến Nam Vân, tự mình trao bằng.

Tăng Nghị liền đứng dậy, giơ cao ly rượu nói:

- Cám ơn Giám đốc sở Bao đã quan tâm và coi trọng công tác thu hút đầu tư của huyện Nam Vân chúng tôi. Ly rượu này tôi xin thay mặt anh em trong phòng kính ngài.

Bao Á Kiến cười ha hả uống cạn ly rượu:

- Hôm nay, khi tôi hướng Phó chủ tịch tỉnh Niếp báo cáo công tác. Phó chủ tịch tỉnh Niếp còn nhắc đến cậu, nói là cảm thấy tiếc khi phải trả cậu về Nam Vân.

Một số lãnh đạo thành phố Bắc Nguyên lúc này mới nhìn thẳng vào Tăng Nghị, thầm nghĩ tên tiểu tử này còn rất trẻ nhưng không ngờ có thể được Phó chủ tịch tỉnh nhìn trúng. Cũng không biết hắn đốt cho phần mộ tổ tiên loại nhang gì? Chính mình ở dưới làm việc điên cuồng, nhưng Phó Chủ tịch tỉnh ngay cả cái tên của mình cũng còn không biết.

- Phó chủ tịch tỉnh Niếp đã quá coi trọng tôi rồi. Kỳ thật thì tôi tự biết trình độ của mình, chỉ đáng ở lại huyện Nam Vân thôi.

Bao Á Kiến mỉm cười, cũng không nói nữa. Ông ta chỉ cần đem ý kiến của Niếp Quốc Bình truyền đạt lại là được. Kỳ thật thì ông ta cũng biết là Tăng Nghị khó mà trở lại Vinh Thành. Ai cũng bảo rằng Tăng Nghị bị Phương Nam Quốc sung công. Nếu không có Bí thư Phương gật đầu, ai dám điều hắn trở lại Vinh Thành chứ.

Dương Bảo Tài lại bưng một ly rượu đến trước mặt Quách Hiển Nghị:

- Quách tổng, tôi ngưỡng mộ danh tiếng của ngài đã lâu. Lần này ngài ở Bắc Nguyên làm đại hạng mục, nếu có cần chân chạy việc, ngài cứ giao cho tôi làm. Tôi cam đoan sẽ làm hết mình.

Quách Hiển Nghị thấy ngôn hành cử chỉ của Dương Bảo Tài, liền đại khái đoán ra được thực lực bối cảnh của đối phương. Tuy nhiên, ông ta đối với Dương Bảo Tài cũng có hứng thú. Tiểu tử này tuổi không lớn, nhưng khá có ánh mắt. Ngoài miệng cũng biết nói chuyện. Chính mình ở Nam Giang hoàn cảnh cũng không quen, nói không chừng cũng cần dùng đến một địa đầu xà ở đây.

Ông ta từ trong ví lấy ra một tấm danh thiếp:

- Tiểu Dương, về sau chắc phải làm phiền cậu đấy.

Dương Bảo Tài kích động đến mặt đỏ lên, liên tục xua tay:

- Quách tổng ngài quá khách khí rồi. Có thể giúp đỡ được cho ngài, thì đó là vinh hạnh cho tôi.

Ngồi thêm một lát, Tăng Nghị liền xin phép ra về.

Quách Hiển Nghị vốn cũng muốn uống một bữa với Tăng Nghị. Tuy nhiên, thấy các lãnh đạo thành phố Bắc Nguyên thái độ với Tăng Nghị không được tốt, nên cũng đành thôi. Về sau có cơ hội sẽ thực hiện. Hiện tại, ông ta đối với y thuật Tăng Nghị là tâm phục khẩu phục. Hắn đã nói sau khi đoàn khảo sát chấm dứt thì sẽ chữa khỏi căn bệnh phù chân cho ông. Thật đúng là chữa khỏi ngay. Nếu đổi là người khác, ai dám cam đoan điều này.

Trở lại phòng Cẩm Tú, Tôn Duệ thấy vẻ mặt vui sướng đến khó ức chế được của Dương Bảo Tài liền lên tiếng:

- Dương Bảo Tài, anh mừng rỡ đến mức cái miệng không khép lại được kia kìa. Ở bên kia nịnh bợ lãnh đạo được rồi à?

Dương Bảo Tài lơ đễnh, trong bụng thầm nhủ những lãnh đạo như vậy đâu phải muốn nịnh bợ là nịnh bợ được. Cô phải có người dẫn tiến mới được. Bố tôi muốn nịnh bợ lãnh đạo còn không được huống chi là tôi. Y nói:

- Các người ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì chúng ta đi hát đi. Tối nay đừng khách khí làm gì, không cần ai tính tiền giùm tôi cả, để mình tôi chi trả hết.

Tôn Duệ liền cười nói:

- Nhìn kìa, uy lực nịnh bợ lãnh đạo thật là lớn. Đầu óc cũng trở nên tốt hơn.

Mọi người cười to, thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi khách sạn Thanh Giang. Đi chưa được hai trăm mét thì chính là Hỏa Thụ Ngân Hoa. Mọi người vốn không có lái xe nên chậm rãi dạo phố.

Dương Bảo Tài rất hưng phấn, tiến lên vào phòng. Y mời Tăng Nghị hát trước, nhưng Tăng Nghị liền từ chối. Tiểu tử này liền cầm lấy micro hát trước. Tiếc là y chỉ hét chứ không phải hát, khiến mọi người toàn bộ phát kinh, giống như bước ra từ địa ngục. Người khác hát là để hát, còn y hát là để câu hồn.

Sau khi hát xong, Dương Bảo Tài còn muốn hát thêm bài nữa, nhưng đã bị Tôn Duệ lập tức đoạt lấy micro.

Tôn Duệ và Diệp Thanh Hạm đều là những người hát chuyên nghiệp. Nghe các cô hát hoàn toàn là một loại hưởng thụ. Nhất là Diệp Thanh Hạm, giọng hát của cô trong như suối, lại rất dễ nghe. Làm cho mọi người cảm thấy toàn bộ thế giới trong nháy mắt đều trở nên thuần khiết. Anh sẽ quên mất hết thảy, hoàn toàn say mê trong đó.

Diệp Thanh Hạm hát một bài, Dương Bảo Tài liền trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày cũng không hồi phục lại tinh thần:

- Hát rất hay, hát rất hay, tuyệt đối vượt qua ca sĩ một trăm lần.

Diệp Thanh Hạm nói với Tăng Nghị:

- Tăng Nghị, anh muốn nghe bài gì, tôi hát cho anh nghe.

- Hát bài mà cô đã hát ở chợ đêm đi.

Tăng Nghị nói:

- Kỳ thật thì cô hát bài gì tôi cũng thích nghe.

Dương Bảo Tài đến trước mặt Tăng Nghị nói:

- Anh Tăng, chỉ bằng trình độ của Thanh Hạm, hoàn toàn có thể trong khoảnh khắc trở thành người nổi tiếng. Anh có suy xét đến việc cho Thanh Hạm một cơ hội ca hát hay không? Về phương diện tài chính, tôi toàn bộ tài trợ.

Diệp Thanh Hạm thản nhiên cười, tiếng ca trong trẻo lại vang lên. Trong lần ca hát này, cô chỉ nguyện ý hát cho một mình Tăng Nghị nghe. Tuy nhiên, mỗi lần nhìn thấy Tăng Nghị, cô đều có một loại tình cảm không nói nên lời. Cô cảm thấy mình quá mức nhỏ bé, muốn dựa vào hắn nhưng lại không dám tới gần. Cô cứ không ngừng suy nghĩ người ưu tú như Tăng Nghị rốt cuộc phải cần một cô gái tài năng như thế nào mới xứng đôi.

Chương 154-3: Hết sức chướng mắt

Mọi người hát hai tiếng đồng hồ, thấy thời gian không còn sớm, liền chuẩn bị đứng lên trở về. Buổi tối, trường đại học Vinh Thành sẽ đóng cửa ký túc xá.

Tăng Nghị và Dương Bảo Tài ở lại phòng tính tiền, còn bốn cô gái thì cùng nhau đi toalet.

Dương Bảo Tài còn đang giằng co:

- Anh Tăng, đừng nói em nói nhiều. Thanh Hạm giọng hát thật hay, tuyệt đối về sau sẽ rất thành công.

Tăng Nghị cười xua tay:

- Cô ấy chỉ xem ca hát như một sở thich của mình. Việc này cứ như vậy đi. Về sau đừng nhắc lại nữa.

Dương Bảo Tài phẫn nộ bỏ đi, trong lòng cảm thấy rất đáng tiếc.

Hai người ở trong phòng ngồi chờ hồi lâu, mà không thấy bốn người trở lại, đang chuẩn bị đứng dậy đi xem. Lúc này bạn gái Dương Bảo Tài đẩy cửa bước vào, vẻ mặt hoảng sợ, run rẩy nói:

- Anh Tăng, anh mau đi xem một chút đi. Thanh Hạm và những người kia đang bị người ta ngăn cản, lại còn động tay động chân.

- Mẹ nó, muốn chết à?

Dương Bảo Tài cầm lấy bình rượu trên bàn đập choảng một cái, vỡ nát:

- Ở đâu vậy? Xem tôi giết chết bọn chúng đây.

- Ngay ngoài cửa toalet.

Tăng Nghị cũng vọt ra, bước nhanh theo sự chỉ dẫn của bạn gái Dương Bảo Tài.

Khúc quẹo phía trước, Tăng Nghị liền thấy được trước cửa toalet đang có cảnh giằng co. Diệp Thanh Hạm lúc này tóc tai rối bù, cầm túi da trong tay mình, đánh vào ba gã thanh niên. Tôn Duệ ôm bụng nằm trên mặt đất, thống khổ rên xiết. Lưu Tư Kỳ thì quỳ trên mặt đất, ôm lấy Tôn Duệ, rồi khóc với Diệp Thanh Hạm:

- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.

Tăng Nghị nhìn thấy cảnh tượng này, lửa giận bốc lên cao, cầm lấy cái gạt tàn thuốc nằm trên lối đi nhỏ quăng qua:

- Khốn kiếp, dừng tay hết cho tôi.

Tăng Nghị lúc này tức giận, gạt tàn thuốc ném ra, lập tức khiến ba tên kia ngã xuống đất kêu lên đau đớn, vừa ôm cái ót vừa ôm sau lưng.

Diệp Thanh Hạm ném cái túi xách, vươn chân, hướng ba gã thanh niên kia hung hăng đạp tới.

Ba người kia ngã xuống đất, không ngồi dậy được nhưng vẫn hung hăng quát:

- Đồ ả đàn bà thối tha, dám đánh bố mày à? Nếu mày còn dám đánh tao một cái nữa thì thử xem….

Diệp Thanh Hạm chân không chút khách khí, đạp thêm cái nữa.

- Ai ui, mày muốn chết à, ả đàn bà thối tha?

Tăng Nghị lúc này chạy đến, đầu tiên là một tay đỡ Tôn Duệ từ trên mặt đất lên nói:

- Cô có sao không?

Tôn Duệ sắc mặt trắng bệch, lắc đầu nói:

- Không có việc gì?

Tăng Nghị lại bước đến, nắm lấy cánh tay Diệp Thanh Hạm:

- Cô không sao chứ?

Diệp Thanh Hạm nhìn như yếu đuối, nhưng lại mang một tính cách mạnh mẽ. Lúc này miệng của cô bị sưng một bên, tay áo cũng bị rách, lớp da bên trong bị trầy xước, máu nhiễm đỏ cả cánh tay áo, nhưng cũng cắn răng oán giận nói:

- Tôi không sao!

Tăng Nghị duỗi tay ra, đem ba người toàn bộ đưa ra đằng sau nói:

- Các người ra đằng sau đi, ở đây có tôi rồi.

Diệp Thanh Hạm một phen lau nước mắt trên mặt. Cảnh tượng ngày khiến cô nhớ tới lần gặp mặt đầu tiên với Tăng Nghị ở chợ đêm. Đêm hôm đó hắn cũng bảo vệ cô như thế này.

Tăng Nghị nhìn ba người nằm trên mặt đất, sắc mặt khó chịu đến cực điểm, lạnh giọng quát:

- Ba con chó kia đứng dậy đi.

- Mẹ nó, tiểu tử cậu muốn đánh lén bố à? Muốn chết không?

Ba tên lúc này đứng lên, sau lưng vẫn còn cảm thấy đau. Bọn họ tay vẫn còn ôm ót nên tạm thời chưa ra tay đối phó với Tăng Nghị được.

- Tôi cho các người một cơ hội cuối cùng. Hiện tại nên dập đầu nhận tôi thì tôi có lẽ sẽ tha cho các người một lần. Nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo.

Tăng Nghị trong mắt sát khí đã dâng đến cực điểm.

- Giọng điệu thật lớn!

Từ xa đột nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh. Một gã thanh niên mặc toàn thân màu đen chậm rãi đi tới:

- Nhóc con, cậu dám đánh huynh đệ của tôi, hôm nay đừng nghĩ đến chuyện đi ra ngoài nhé.

Phía sau người này còn có hai gã đại hán đi theo.

Tăng Nghị ánh mắt sương mờ liền giăng, lạnh lùng nhìn đối phương, thầm nghĩ trên đời này có những người không ăn đập thì thật không nhớ người đánh mình.

- Bạch thiếu!

Ba gã kia hô lên một tiếng, ngay lập tức chỉ vào Tăng Nghị nói:

- Hôm nay các ông không cho mày một bài học thì việc này sẽ không xong đâu.

Dương Bảo Tài lúc này mới cầm chai rượu xông lên. Khi nhìn thấy rõ người mặc quần áo đen trước mặt, lập tức hít một hơi lạnh, khẩn trương tiến đến bên cạnh Tăng Nghị:

- Anh Tăng, tên kia tôi có quen. Bố của anh ta lúc trước là Chủ tịch thành phố Long Sơn. Hiện tại đang công tác tại Mặt trận tổ quốc tỉnh.

Tăng Nghị không thèm để ý đến lời nói của Dương Bảo Tài. Hắn đã nhận ra đối phương là ai, chính là người mà mình đã đánh gãy răng trên đường cao tốc. Nốt ruồi đen trên mặt đối phương rất rõ ràng.

Bạch Gia Thụ bước lại vài bước, cũng nhận ra Tăng Nghị, lập tức biến sắc nói:

- Gọi hết mọi người bên ngoài vào.

Tiểu tử này lần trước bị Tăng Nghị đánh một lần, liền gia tăng số lượng vệ sĩ bên cạnh mình. Lúc này bên ngoài Hỏa Thụ Ngân Hoa còn có hẳn một chiếc xe vệ sĩ, bên trong có bốn vệ sĩ ngồi chờ.

- Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là anh.

Tăng Nghị lạnh lùng nhìn đối phương:

- Có muốn đổi thêm một hàm răng giả nữa hay không? Cút mau cho tôi.

Bạch Gia Thụ phổi thiếu chút nữa là bùng nổ. Lần trước Tăng Nghị thật độc ác, một quyền rơi xuống khiến cho mười hai cái răng của y gãy mất. Hại y cả hơn một tháng không dám ra ngoài gặp ai. Sau khi dưỡng lành thì phải thay răng giả mới dám ra gặp người khác. Hôm nay nhìn thấy Tăng Nghị ở đây, giống như nhìn thấy kẻ thù, hết sức chướng mắt, nói:

- Tiểu tử, tôi tìm cậu thật lâu rồi. Hôm nay bố sẽ nhổ không còn một cái răng ăn cháo của cậu.

- Chỉ sợ là anh không có năng lực đó.

Tăng Nghị nhìn đối phương:

- Ba tên chó kia tôi đã xử rồi, xin khuyên anh một câu, không cần làm gì hại thân mình. Có thể biến được thì biến đi.

Bạch Gia Thụ bị chọc giận. Chưa từng có ai không để y vào mắt. Y hận không thể xông lên đá cho Tăng Nghị một cái, sau đó hung hăng đạp trên mặt đối phương một cước. Nhưng y biết tự lượng sức mình, biết Tăng Nghị khó đối phó, thầm nghĩ bố đã mời vệ sĩ đến rồi, xem tiểu tử cậu còn càn rỡ như thế nào.

- Dám nói chuyện như vậy với Bạch thiếu à? Chán sống rồi sao?

Một gã đại hán lập tức vọt lại, chuẩn bị đánh Tăng Nghị.

Dương Bảo Tài duỗi cái bình rượu bị vỡ trong tay mình ra:

- Anh giỏi tiến lên đi, xem tôi có giết chết anh không?

Giám đốc của Hỏa Thụ Ngân Hoa lúc này mang theo bảy tám bảo an chạy tới, vẻ mặt đầy mồ hôi, hô to:

- Là người nào không có mắt, dám đối nghịch với Bạch thiếu?

Nói xong, ông ta chỉ vào bên cạnh Tăng Nghị nói:

- Mau đem mấy tên uống rượu vào gây rồi này đi tới phòng an ninh cho tôi. Khiến bọn họ tỉnh rượu lại.

Đám bảo an của Hỏa Thụ Ngân Hoa đều là vẻ mặt dũng mãnh, đi đến phía trước. Tăng Nghị liền cảm thấy không thích hợp, duỗi tay đẩy Dương Bảo Tài ra đằng sau:

- Cậu ra đằng sau đi.

Các nhân viên bảo an tiến lên nhưng cũng không động thủ. Người cầm đầu quát lớn:

- Dám ở trong này gây rối, các người quả thật là can đảm.

Giám đốc Hỏa Thụ Ngân Hoa tiến đến bên cạnh Bạch Gia Thụ nói:

- Bạch thiếu, xin bớt giận, xin bớt giận. Không đáng phải vì đám chó mất chí khí này mà động tinh thần. Việc này cứ giao cho tôi xử lý. Cam đoan sẽ khiến cho những tên này chịu khổ. Tối nay tiêu phí bao nhiêu tiền xin cứ tính cho tôi. Tiền thuốc men cho các anh em bị thương tôi xin gánh.

Nói xong, ông ta nói với mấy người bảo an:

- Còn không mau mang họ đi. Để bọn họ đứng chỗ này chướng mắt Bạch thiếu sao?

Mở cửa hàng không ai muốn đụng phải loại sự kiện này. Khi xảy ra việc gì, người chịu thiệt cũng chỉ là mình. Cho nên, Giám đốc cũng muốn khẩn trương đem đám người Tăng Nghị đi thì đại sự sẽ hóa thành tiểu sự.

Đám vệ sĩ của Bạch Gia Thụ sau khi nghe được tin tức thì liền chạy tới. Bạch Gia Thụ dũng khí cường tráng nói:

- Giám đốc Mã, việc này không cần ông phải lo. Ông chỉ làm như không thấy là được. Có xảy ra chuyện gì tôi xin chịu trách nhiệm.

Giám đốc Mã trên mặt đổ đầy mồ hôi:

- Mỗi người nhịn một chút, nhịn một chút.

Bạch Gia Thụ trong bụng thầm nhủ răng của bố bị người ta đập rớt, nhục nhã vô cùng. Ông còn nói là phải nhịn à? Y một phen đẩy gã giám đốc ra nói:

- Lên đi, đánh thật manh cho tôi. Nhớ kỹ, Bạch thiếu gia tôi phải rút từng cái răng của tên kia. Nói được thì làm được.

- Yên tâm đi, Bạch thiếu, tiểu tử này liền giao cho tôi. Tuyệt đối xử lý như cậu đã nói.

Một gã bộ dạng cao lớn, thô kệch tay nắm thành nắm đấm, cười ha hả, sau đó bước lên, duỗi tay ra, hướng Tăng Nghị đập tới.

- Muốn chết!

Đột nhiên một tiếng hét to lên, chỉ thấy cái tên vệ sĩ của Bạch Gia Thụ trực tiếp phi lên, hướng cửa toalet nữ đụng phải.

Bốp! Một tiếng động vang lên, Cả người tên kia đập vào trong cánh cửa, nằm sấp xuống toalet. Bên trong phát ra tiếng thét chói tai của các cô gái.

- Còn dám ở chỗ này gây rối. Bộ tưởng lời bố nói là thối lắm à?

Gã bảo vệ lông mi dựng thẳng:

- Đánh cho tôi!

Đánh người bên Bạch Gia Thụ còn chưa kịp phản ứng lại đây là chuyện gì, thì thêm một bảo an hung thần ác sát vọt tới, đổ ập xuống. Chưa tới nửa phút thì toàn bộ nằm dài.

- Kéo vào đi, chờ cho bọn hắn tỉnh lại.

Các nhân viên an ninh giống như tha lợn chết, túm lấy chân Bạch Gia Thụ đem y kéo vào trong toalet nữ.

Giám đốc Mã trợn tròn mắt. Sao lại thế này? Bảo an tạo phản? Ông ta nhìn thấy bảo an toàn bộ kéo Bạch Gia Thụ vào trong toalet liền luống cuống hỏi:

- Các người muốn làm gì?

Đang nói thì phanh một tiếng, cánh cửa đã bị bay ra liền được một gã bảo an dựng lại. Sau đó chợt nghe bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.