Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 20




Sự việc xảy ra đột ngột, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều trợn tròn mắt. Tăng Nghị cũng không nghĩ tới sẽ có sự thay đổi như vậy. Từ khi tiến vào thể chế, hắn rất ít khi động thủ với ai. Tuy nhiên, hắn hôm nay thực sự rất tức giận, đã làm tốt việc chuẩn bị hung hăng giáo huấn đối phương. Ai ngờ đám bảo an lại ra tay trước.

- Tiêu rồi, tiêu rồi. Lần này coi như tiêu rồi.

Giám đốc Mã ngay tại chỗ đi vòng vo hai vòng, gấp đến độ một thân mồ hôi. Sau đó cầm lấy di động bắt đầu báo cảnh sát. Loại sự việc này, nếu quán có thể tự giải quyết thì bình thường sẽ không lựa chọn việc báo cảnh sát. Có thể thấy được Giám đốc Mã lúc này đã không còn biện pháp.

Nghe được bên trong tiếng kêu thảm thiết, Dương Bảo Tài lúc này thân mình run lên một chút, khẩn trương ném cái bình rượu bị vỡ trong tay mình xuống. Nếu xảy ra tai nạn chết người mình cũng sẽ bị liên lụy. Y nói với Tăng Nghị:

- Anh Tăng, bảo bọn họ giáo huấn một chút thôi, đừng nên để xảy ra việc gì.

Bạn gái của Dương Bảo Tài thì lại rất hưng phấn. Cô đứng đằng sau đỡ Tôn Duệ:

- Đánh, đánh mạnh vào. Cái đám khốn kiếp kia ngay cả con gái cũng dám đánh. Xứng đáng mà!

Vừa dứt lời, cánh cửa toilet mở ra, các nhân viên bảo an bước ra, ném những người kia xuống mặt đất, lại đạp thêm hai cái:

- Nếu để bố nhìn thấy các người một lần nữa thì gặp một lần, đánh một lần.

- Các người điên rồi sao?

Giám đốc Mã nhảy dựng lên, mắng to:

- Đó là Bạch thiếu, các người có muốn chết thì cũng đừng hại quán chứ. Tôi nói cho các người biết, các người bị đuổi việc rồi.

Đám bảo an trừng mắt, lập tức khiến Giám đốc Mã hoảng sợ lui về sau hai bước, thân mình dựa vào tường, giọng nói run run:

- Các người muốn làm gì? Ngay cả tôi cũng muốn đánh sao?

Đội trưởng bảo an không thèm để ý, quay đầu nhìn Tăng Nghị:

- Bác sĩ Tăng còn nhớ tôi không?

Tăng Nghị ban đầu cũng không chú ý gã đội trưởng bảo an này. Lúc này nhìn kỹ, đột nhiên nghĩ tới là đầu trọc đi theo Thang Vệ Quốc. Tăng Nghị ánh mắt sáng ngời:

- Là anh à?

- Những tên này có mắt như mù, chưa đến mức phải để cho bác sĩ Tăng ra tay. Tôi và các anh em đây thay anh hoạt động là được.

Đội trưởng bảo an nhìn Tăng Nghị:

- Bác sĩ Tăng, không nói nhiều nữa. Cảnh sát lập tức đến ngay. Tôi và các anh em đi trước. Về sau nếu có cơ hội, chúng ta cùng nhau uống một bữa.

Tăng Nghị chắp tay:

- Nếu có chuyện gì thì cứ đến huyện Nam Vân tìm tôi.

Các nhân viên an ninh cũng không khách khí, toàn bộ đi theo đầu trọc.

- Bạch thiếu, Bạch thiếu.

Giám đốc Mã giống như chết cha, một trận gió vọt vào trong toilet.

- Bạch thiếu, cậu không sao chứ?

Bạch Gia Thụ nằm trên mặt đất, nửa điểm cũng không động đậy, miệng rên hừ hừ làm cho người ta biết y vẫn còn sống. Bên cạnh tràn ngập một mùi khai nồng. Bọn người kia không bị đổ máu, chỉ bị đánh cho bầm dập. Có mấy người còn không khống chế được tiểu tiện ra ngoài.

Tăng Nghị thầm nghĩ thật sự là còn nương tay. Nếu chính mình ra tay thì tuyệt đối còn thảm hơn nữa. Hắn trở về, cẩn thận kiểm tra thương thế của Diệp Thanh Hạm và Tôn Duệ. Hai người này không sao. Diệp Thanh Hạm bị trúng hai cú đấm, Tôn Duệ thì bị đạp một cước ở bụng. Tăng Nghị trước chữa trị cho hai người một phen. Chỉ có điều Lưu Tư Kỳ bị kinh hãi nên òa khóc, thân mình kềm chế không được sự run rẩy.

- Không có việc gì, không có việc gì.

Tăng Nghị vỗ vỗ lưng của cô. Cô nàng lúc này mới ngừng run rẩy, nhưng vẫn còn khóc.

Dương Bảo Tài vẻ mặt lo lắng:

- Anh Tăng, hiện tại làm sao bây giờ?

- Chờ cảnh sát đến!

Tăng Nghị nhìn bên trong, trong ánh mắt lại toát ra một cơn tức, âm thanh lạnh lùng nói:

- Tôi muốn những tên này tất cả đều trả giá cho chuyện ngày hôm nay.

Dương Bảo Tài trợn mắt, vốn cho rằng Tăng Nghị sẽ nói khi cảnh sát đến đây, bồi thường một chút tiền thuốc men là xong. Ai ngờ Tăng Nghị còn muốn tiếp tục truy cứu trách nhiệm của những tên này. Dương Bảo Tài âm thầm suy nghĩ mình nên khuyên Tăng Nghị một phen. Phải biết rằng người bị đánh là Bạch Gia Thụ. Nếu đổi lại là mình thì việc này cũng chỉ cần nộp phạt hai ba trăm ngàn, bồi thường chút đỉnh là xong việc. Nếu không may thì nói không chừng sẽ bị bắt bỏ tù. Lại nhìn Tăng Nghị, đánh người không tính, lại còn muốn truy cứu trách nhiệm của người ta. Một bộ đè chết người, thật sự không có cách nào so với.

Tôn Duệ nắm lấy cánh tay Tăng Nghị:

- Tăng Nghị, không có việc gì đâu mà.

Tăng Nghị vẻ mặt bình tĩnh, nói:

- Hôm nay nếu không lấy lại công đạo cho mọi người, khiến mọi người bị ủy khuất thì tên của tôi nên vứt đi.

Tôn Duệ thấy Tăng Nghị nói như vậy, trong lòng cảm thấy cảm động. Tuy nhiên, cô vẫn mơ hồ lo lắng. Ai cũng nhìn ra, cái tên Bạch Gia Thụ kia không phải dễ chọc.

Giám đốc Mã thấy Bạch Gia Thụ rên hừ hừ, hẳn là không có gì nguy hiểm, nhưng ông ta cũng không dám di chuyển những người này, liền chạy đến:

- Tiểu tử, cậu hôm nay gây ra họa. Cậu chờ cảnh sát đến thu thập mình đi.

Tăng Nghị khoanh tay đứng ở nơi đó, căn bản không thèm phản ứng đến ông ta.

Qua vài phút, cảnh sát chạy đến. Hỏa Thụ Ngân Hoa ở Vinh Thành được xem là một quán Karaoke khá nổi tiếng. Đồn trưởng đồn công an tự mình dẫn bảy tám cảnh sát chạy đến.

Giám đốc Mã bước vài bước:

- Đồn trưởng Vương, ngài đã tới. Chính là đám người này uống say rồi gây rối.

Giám đốc Mã chỉ vào Tăng Nghị, sau đó tiến đến bên tay của Đồn trưởng Vương, hạ thấp giọng nói:

- Người bị đánh là con trai của Phó chủ tịch Bạch của Ủy ban Mặt trận tổ quốc. Bị đánh rất thảm, đang còn nằm trong toilet.

Đồn trưởng Vương trong lòng liền biết rõ ràng mức độ nặng nhẹ của vụ án này. Y bước đến vài bước, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong toilet thì không khỏi hít một hơi thật sâu. Trong phạm vị quản hạt của mình chưa từng phát sinh ra vụ án quần chúng ẩu đả nào lớn như thế này. Nằm trên mặt đất ít nhất có mười người, cũng không biết bị thương cái gì. Tuy nhiên không ai đứng dậy nổi, hẳn là bị thương khá nặng.

- Gọi xe cứu thương mau!

Đồn trưởng Vương trán đổ đầy mồ hôi. Tuy nói rằng Mặt trận tổ quốc không có thực quyền gì, nhưng nếu Bạch công tử xảy ra chuyện, Bạch gia đến truy cứu lên cấp trên thì một đồn trưởng như y sẽ không gánh vác nổi.

Bước ra khỏi toilet, Đồn trưởng Vương lông mi dựng thẳng, nét mặt trầm xuống nói:

- Đem tất cả những tên gây rối này về cho tôi.

Cảnh sát lập tức đi tới, xuất ra còng tay, chuẩn bị mang đám người Tăng Nghị về đồn.

- Phó Đồn trưởng Vương, anh chính là phá án như vậy sao?

Tăng Nghị hừ lạnh một tiếng:

- Tôi hôm nay xem như được lĩnh ngộ qua.

Đồn trưởng Vương giận dữ. Bố rõ ràng là Đồn trưởng, nhưng cậu lại dám gọi tôi là Phó đồn trưởng. Rõ ràng là hạ cấp bố một bậc. Chán sống rồi sao? Y hét lớn một tiếng:

- Cảnh sát phá án, cần cậu dạy sao? Mau mang tất cả về điều….

Chỉ còn một chữ “tra” cuối cùng nhưng không hô lên được. Đồn trưởng Trương liền giật mình. Y đã nhìn rõ đối phương là ai. Mẹ ôi, đây không phải là chuyên gia Tăng sao?

Đồn trưởng Vương này ban đầu là Phó đồn trưởng đồn công an Nhị Mã, là thủ hạ của Trần Long. Tăng Nghị lần đầu tiên bị đồn công an Nhị Mã bắt, đã từng chẩn mạch qua vị Đồn trưởng Vương này. Sau này Trần Long thăng chức, bởi vì đồn công an Nhị Mã quản lý khu vực khá quan trọng, phân cục liền điều chuyển ngang một vị Đồn trưởng khác đến. Còn Phó đồn trưởng Vương thì được điều đến quản lý khu vực Hỏa Thụ Ngân Hoa này, đảm nhiệm chức Đồn trưởng.

Đồn trưởng Vương bị dọa không nhẹ. Vừa rồi….vừa rồi chuyên gia Tăng gọi mình là Phó đồn trưởng, chẳng lẽ muốn giáng cấp mình sao? Người khác không có năng lực này, nhưng chuyên gia Tăng quan hệ với Cục trưởng Đỗ rất mật thiết, xưng huynh gọi đệ. Lúc ấy Cục trưởng Đỗ và thư ký Bí thư Tỉnh ủy đã đích thân đến đồn công an đón chuyên gia Tăng. Chính mình đã tận mắt nhìn thấy. Muốn giải quyết mình thì chẳng phải dễ như ăn một bữa ăn sáng sao? Chỉ cần lọt đến tai Cục trưởng Đỗ thì tiền đồ đối với mình liền biến thành xa vời.

Thấy thủ hạ của mình chuẩn bị xuất còng tay ra trói Tăng Nghị, Đồn trưởng Vương cảm thấy nôn nóng. Nếu bị bắt, chính mình xác định vững chắc sẽ bị giáng chức. Y còn chưa kịp suy nghĩ nhiều thì liền bước lên, một cước đạp vào gã cảnh sát kia:

- Ai cho cậu dùng còng? Tôi có nói là phải dùng còng sao?

Giám đốc Mã tròng mắt muốn bung ra. Không phải chứ? Điều bất ngờ thì mỗi ngày đều có, nhưng không ngờ lại xảy ra trong cùng một ngày như vậy. Đầu tiên là các nhân viên bảo an tập thể tạo phản. Tiếp đến là Đồn trưởng công an phản bội. Vừa mới thấy Đồn trưởng Vương rõ ràng là muốn bắt những người này, nhưng như thế nào chỉ trong chớp mắt liền đổi ý. Còn không thèm để ý đến hình trượng, đánh ngay thủ hạ của mình.

Giám đốc Mã cảm giác đầu óc của mình không còn linh hoạt nữa. Không phải tên tiểu tử này có tà thuật gì chứ. Bằng không thì như thế nào một đám đều phát thần kinh như vậy.

Đồn trưởng Vương bước đến trước mặt Tăng Nghị, trong lòng sợ hãi nói:

- Chuyên gia Tăng, sao lại là cậu?

Tăng Nghị lạnh lùng nói:

- Phó đồn trưởng Vương, anh xử lý vụ án thật là tốt. Không hỏi nguyên nhân, cứ bình thường như vậy mà phá án.

Đồn trưởng Vương bị Tăng Nghị gọi thêm một câu “Phó đồn trưởng Vương” khiến trong lòng run sợ.

- Không phải, không phải. Đều là do người ở dưới lĩnh hội sai ý tứ của tôi.

Tăng Nghị cũng lười chấp nhặt với y, nói:

- Nếu các người đã đến đây thì tôi hiện tại chính thức báo án với anh. Những người bạn này của tôi nều bị những gã trong đó đánh bị thương.

- Chuyên gia Tăng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đem việc này điều tra rõ ràng, đồng thời nghiêm túc xử lý.

Đồn trưởng Vương lập tức tỏ thái độ, thầm nghĩ Mặt trận tổ quốc là cái rắm gì, có thể cho bố thăng quan sao? Trần Long là bạn của chuyên gia Tăng, nên mới được lên chức. Hôm nay cơ hội cũng đã đến với mình rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.