Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2




Đang nói thì điện thoại của Tăng Nghị vang lên. Hắn cầm, vừa thấy số thì nói:

- Là lãnh đạo huyện tìm tôi. Có lẽ là có chuyện quan trọng.

Nói xong, hắn nhấn tắt điện thoại.

Địch lão lên tiếng:

- Cậu có y thuật tốt như vậy, nếu làm bác sĩ trị bệnh cứu người thì thật là tốt. Vì sao lại đi theo con đường làm quan?

Tăng Nghị cười bất đắc dĩ nói:

- Tôi đã từng mở một phòng khám, nghĩ sẽ kế thừa di nguyện của ông nội, trở thành một bác sĩ giỏi. Nhưng đáng tiếc phòng khám ngày đầu tiên khai trương, giấy phép đã bị Cục Y tế tịch thu. Tôi lúc đó nghĩ rằng, nếu muốn làm việc gì cho tốt, bất kể là việc gì thì trước hết hãy trở thành một người quan tốt. Sự thật như thế, tôi cũng không thể không nước chảy thì bèo trôi.

Địch lão thở dài:

- Thật là đáng tiếc!

Tăng Nghị lại nói:

- Thiên hạ chi đạo, trăm sông đổ về một biển. Là bác sĩ có thể trị bệnh cứu người, thì làm quan cũng như vậy. Con người bị bệnh thì cần bác sĩ đến để giúp cho người đó giải trừ căn bệnh. Nhưng người của xã Lão Hùng là đời đời gặp cảnh khốn cùng. Loại khó khăn này cũng cần có người giải trừ. Thân thể đau là bệnh, kinh tế khó khăn cũng đồng dạng là bệnh. Chúng nó đều làm cho con người ta cảm thấy thống khổ gian nan.

Địch lão nhìn Tăng Nghị. Cách nói của chàng thanh niên này thật ra khiến cách nhìn của mình đối với cậu ta trở nên khác xưa:

- Không nghĩ tới cậu còn có phong phạm của một thượng y.

Tăng Nghị khoát tay cười nói:

- Tôi không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy đi con đường làm quan thì cảm thấy mọi việc dễ dàng hơn một chút. Hạng mục Tướng Quân Trà nếu không giúp được người nghèo, thì chỉ dựa vào thị trường tư bản vận tác, sợ là mười năm tám năm cũng không đứng dậy nổi. Khi dự án Tướng Quân Trà trở nên nổi tiếng, thì ngay trong cái xã Lão Hùng rừng sâu núi thẳm này vẫn có thể có được những điều kiện còn tốt hơn thị trấn. Thậm chí là huyện. Có bệnh cũng sẽ đi bệnh viện được. Tôi làm nghề y cả đời, có khả năng cứu được nhiều người, nhưng có lẽ cũng sẽ không bao giờ có được một hạng mục được lợi cho nhiều người như vầy.

Địch lão cười ha hả:

- Cậu đúng là người mê làm quan hợp lý hợp tình nhất mà tôi thấy. Làm cho người ta không thể không để cho cậu làm quan được.

- Tiểu tử càn rỡ, tùy tiện nói bừa, khiến cho Địch lão phải chê cười.

Tăng Nghị cười đứng lên nói:

- Lãnh đạo triệu tập, tôi phải đến huyện một chuyến. Chiều nay tôi nhất định sẽ quay trở về.

Địch lão khoát tay:

- Đi đi, cậu đi là vì vạn dân, tôi làm sao mà cản cậu được.

Tăng Nghị cười chào tạm biệt. Bước ra cửa, hắn dặn Trương Kiệt Hùng cứ theo phương thuốc ngày hôm qua mà bốc tiếp, sau đó ngồi ô tô đến thị trấn.

Tới Huyện ủy, Tăng Nghị gõ cửa văn phòng Khang Đức Lai.

- Ngồi đi Tiểu Tăng.

Khang Đức Lai chỉ vào cái ghế sofa đối diện, cúi đầu phê duyệt văn kiện cho xong. Sau đó đứng lên, cầm một phần văn kiện đi tới nói:

- Hiệp nghị này cậu xem qua một chút. Sự tình rất khó giải quyết.

Tăng Nghị tiếp nhận, đọc qua, phát hiện đây là hiệp nghị khai thác Tướng Quân Trà, được ký năm tên. Hơn nữa là đại diện chính quyền huyện Nam Vân ký.

- Đây là thời điểm mà đồng chí Tử Ngưu vẫn còn đảm nhiệm chức Bí thư huyện Nam Vân ký tên. Lúc ấy huyện tiến hành tuyên tuyền. Tuy nhiên, sau này nhà đầu tư không có tin tức, không nghĩ tới trà xuân năm nay được đưa ra thị trường thì nhà đầu tư lại cầm đến bản hiệp nghị này, yêu cầu huyện thực hiện phối hợp.

Khang Đức Lai vuốt cái bụng của mình:

- Chuyện này nguyên bản chính là hiểu lầm, nhưng cần phải thận trọng xử lý. Vừa phải giải trừ hiểu lầm, khiến nhà đầu tư thông cảm. Lại không thể khiến cho nhà đầu tư nghĩ rằng chính quyền huyện Nam Vân chúng ta nói không giữ lời.

Tăng Nghị biết Khang Đức Lai vì sao muốn tìm mình. Hiện tại tổ lãnh đạo Tướng Quân Trà là do hắn phụ trách. Việc này còn cần hắn phải kết nối.

- Bản hiệp nghị này tôi sẽ mang đi. Khi trở lại tôi sẽ tìm chuyên gia nghiên cứu trước một số điều khoản.

Tăng Nghị nói.

- Phải nhanh một chút!

Khang Đức Lai yêu cầu:

- Hiện nay nhà đầu tư đang tổ chức nhân sự, cũng đang muốn thu mua trà mới.

Tăng Nghị cầm bảng hiệp nghị đến phòng Xúc tiến đầu tư trước, đưa cho Yến Dung, bảo cô đi điều tra bối cảnh của nhà đầu tư. Thuận tiện tìm xem trong các điều khoản của bản hiệp nghị có cái gì có lợi cho huyện Nam Vân hay không.

Trở lại văn phòng, đem những vấn đề phản ánh khá lớn của các nhà đầu tư gần đây xử lý xong, Tăng Nghị lại quay trở lại khu nghỉ dưỡng.

Khi tới dưới chân núi Trường Ninh Sơn, Tăng Nghị mới nhớ tới một chuyện quan trọng, liền đem xe đậu ở ven đường.

Địch lão đến Nam Giang, Phương Nam Quốc là nhân vật số một của địa phương. Nếu không ra mặt thì khẳng định là không hay cho lắm. Huống chi chuyện này Tăng Nghị cũng biết. Nếu hắn không thông báo cho Phương Nam Quốc, điều này sao có thể được. Ngày hôm qua, Tăng Nghị bận đến căn bản chẳng có thời gian. Tâm tư toàn bộ đặt vào trong căn bệnh của Địch Hạo Huy. Hiện tại rảnh rỗi hắn mới nhớ tới chuyện này.

Trực tiếp gọi cho Phương Nam Quốc thì không được tốt lắm. Để Đường Hạo Nhiên chuyển đạt lời nói thì có vẻ như không đủ coi trọng. Tăng Nghị suy nghĩ một lát, liền gọi điện thoại cho Phùng Ngọc Cầm.

Phùng Ngọc Cầm đang họp, là thư ký nhận điện thoại. Cô ấy nói:

- Tăng Nghị, lát nữa anh gọi lại nhé. Giám đốc sở Phùng đang họp.

- Là chuyện khẩn cấp, không thể chậm trễ.

Tăng Nghị nói:

- Phiền cô chuyển cáo một tiếng.

Thư ký mượn điện thoại gọi vào trong hội trường. Người trong hội trường cầm điện thoại, ghé vào tai Phùng Ngọc Cầm nói thầm vài câu.

Phùng Ngọc Cầm cầm lấy điện thoại, bước ra khỏi hội trường, hỏi:

- Tăng Nghị, có chuyện gì à?

Phùng Ngọc Cầm thầm nghĩ Tăng Nghị tiểu tử này sau khi đến Nam Vân, ngoại trừ lễ mừng năm mới ra, thì bình thường căn bản không gọi điện thoại tới.

- Cô Phùng, có chuyện quan trọng cần báo cáo lại với cô để xin cô chỉ thị. Có một vị lão nhân lãnh đạo trong quân đội hiện tại đã đến Nam Vân. Vì ông ấy có người bệnh đặc biệt, cô xem có nên phái một vài chuyên gia đến để tiến hành hội chẩn không?

Tăng Nghị hỏi.

Phùng Ngọc Cầm đầu tiên sửng sốt, sau đó lập tức ý thức được Tăng Nghị nói là ai, lập tức hỏi:

- Tin tức có thật không?

- Rất thật!

Tăng Nghị khẳng định.

- Ừ, vậy tôi biết rồi.

Phùng Ngọc Cầm cúp điện thoại, rồi bảo thư ký đi vào phòng hội nghị thông báo tan họp. Sau đó quay trở lại văn phòng, đem tin tức này nói cho chồng mình là Phương Nam Quốc biết.

Tăng Nghị ngồi trong xe đợi một lát, Phương Nam Quốc liền gọi lại.

- Tôi là Phương Nam Quốc đây. Những gì cậu nói là sự thật đáng tin cậy?

- Cháu của ông cụ đang bị bệnh. Hiện tại tôi đang tiếp nhận trị liệu.

Tăng Nghị nói.

Phương Nam Quốc chỉ biết Tăng Nghị không có nói dối. Địch Hạo Huy bệnh điên rất ít người biết được.

- Nhất định phải xuất hết toàn lực để điều trị.

- Tôi sẽ cố hết sức. Chỉ có điều tôi còn có việc của phòng Xúc tiến đầu tư cần làm. Rất bận nên muốn mời cô Phùng cử đến thêm một vài chuyên gia nữa.

Tăng Nghị nói xong. Loại sự việc này không thể nói rõ. Đem tin tức truyền đạt cũng được lắm rồi.

Phương Nam Quốc như thế nào lại không rõ, lập tức nói:

- Cậu cứ làm tốt công tác chuẩn bị. Ở tỉnh bất cứ lúc nào cũng sẽ phái người hỗ trợ công tác cho cậu.

Tăng Nghị biết Phương Nam Quốc muốn hắn tạo cho ông ấy và Địch lão một cơ hội gặp mặt thì liền nói:

- Tôi trước hết phải gạt công tác của phòng Xúc tiến đầu tư sang một bên.

Điện thoại truyền đến tiếng cười của Phương Nam Quốc:

- Được, công tác của cậu làm rất tốt.

Phương Nam Quốc không thể không phục vận may của Tăng Nghị. Dựa theo lệ thường, Địch lão muốn tới Nam Giang, nhất định sẽ từ văn phòng quân ủy hạ thông báo cho Cục bảo vệ của Sở Công an tỉnh. Nhưng lần này Địch lão đến Nam Giang, ở tỉnh không có chút tin tức nào. Nói cách khác, Địch lão là âm thầm đến Nam Giang. Huyện miền núi Nam Vân lớn đến như vậy, một người tiến vào tựa như một hạt cát tiến vào sa mạc. Loại chuyện như thế này không ngờ lại bị Tăng Nghị gặp phải.

Tuy nhiên, đây cũng chưa chắc là vận may. Hắn còn phải có y thuật siêu phàm. Nếu gặp phải người khác gặp được Địch lão, Địch lão chưa chắc đã có thể liếc mắt một cái. Bệnh của Địch Hạo Huy, các danh thủ quốc gia mà còn phải bó tay không có biện pháp.

Không nghĩ tới, thật sự là không ngờ. Tăng Nghị đến Nam Vân, không ngờ lại có thể mang đến cho mình một cơ duyên như vậy. Phương Nam Quốc trong lòng cao hứng. Tăng Nghị thật đúng là phúc tướng của ông.

Phương Nam Quốc thân là nhân vật số một của Nam Giang, ở trung ương cũng có người. Nhưng con đường làm quan muốn tiến thêm một bước nữa thì còn khó hơn lên trời. Muốn tiến vào trung tâm thủ đô thì không người nào là không có người. Nhưng nếu có Địch lão ủng hộ, tiến thêm một bước nữa là có hy vọng.

Cúp điện thoại, Tăng Nghị phát động xe chạy đến khu nghỉ dưỡng. Ngay dưới chân núi hôm nay gia tăng thêm vài trạm kiểm soát. Cứ hết ca là thay đổi nhau. Tăng Nghị khi đi ra thì không sao, nhưng khi trở về, hắn phát hiện giấy thông hành của mình dùng để ra vào khu nghỉ dưỡng lại không dùng được. Hắn bị lính gác ngăn ở dưới chân núi, không cho lên núi.

- Tôi sáng nay mới xuống núi mà.

Tăng Nghị kiên nhẫn giải thích:

- Như vậy đi, anh gọi cho Thang tướng quân ở biệt thự số 3. Anh ấy sẽ giải thích với các anh.

Một Trung úy tiến hành kiểm tra giấy thông hành của Tăng Nghị vài lần. Sau khi xác nhận là thật thì mới cầm lấy điện thoại gọi cho cảnh vệ viên của Thang Tu Quyền.

- Tôi tên là Tăng Nghị.

Tăng Nghị lại nhắc nhở một câu. Vị trung úy liền nhắc đến Tăng Nghị một lần nữa.

Cúp điện thoại, Trung úy cái gì cũng không nói, chỉ bảo Tăng Nghị đem xe qua một bên, lạnh lùng nhìn hắn. Qua một vài phút, chuông điện thoại của trạm gác vang lên, Trung úy nghe điện thoại một hồi rồi mới bảo Tăng Nghị khởi động xe, cẩn thận kiểm tra tình huống bên trong rồi mới nâng vòng bảo hộ, cho Tăng Nghị đi qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.