Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 18




Nhìn đồng hồ, biết cổng ký túc xá đại học Vinh Thành đã khóa, đám người Diệp Thanh Hạm hoảng sợ. Bị thương như thế này cũng không thể trở về trường học được nữa.

Tăng Nghị lên tiếng:

- Về trường học thì cũng đã muộn. Chúng ta trở về khách sạn Thanh Giang đi, xe vẫn còn để chỗ đó mà.

- Chúng tôi sẽ nghe theo sự an bài của anh Tăng.

Dương Bảo Tài vốn định mời mọi người về nhà của mình, nhưng Tăng Nghị đề xuất như thế, y cũng không phản đối.

Trở lại khách sạn Thanh Giang, Tăng Nghị bảo khách sạn chuẩn bị mấy phòng, sau đó đem hòm thuốc của mình đến. Thương thế của Diệp Thanh Hạm và Tôn Duệ vừa rồi ở đồn công an cũng đã được pháp y xử lý qua, nhưng Tăng Nghị vẫn lo lắng, nên dùng thuốc của mình. Lưu Tư Kỳ bị kinh hãi, Tăng Nghị đã cho cô uống mấy viên thuốc an thần, trấn an thêm vài câu, Lưu Tư Kỳ mới trở nên thoải mái hơn.

- Mọi người đi ngủ sớm một chút đi.

Tăng Nghị thở dài:

- Ngủ một giấc sẽ không còn việc gì. Ngày mai qua sở cảnh sát xem kết quả xử lý.

Diệp Thanh Hạm, Tôn Duệ và Lưu Tư Kỳ ngủ một phòng. Trong phòng đặt một chiếc lớn rất sang trọng.

Ba người chui vào trong chăn. Tôn Duệ đẩy đẩy Diệp Thanh Hạm nói:

- Thanh Hạm, tối nay có nhìn thấy không? Tăng Nghị quả thực đáng sợ. Tôi thấy nếu không phải bảo an thay anh ta động thủ thì anh ta chắc chắn sẽ ăn thịt người ta.

- Không cần nói bừa!

Diệp Thanh Hạm xoa cánh tay bị thương, trong lòng dâng lên một tia ngọt ngào. Kỳ thật cô lúc ấy cũng sợ Tăng Nghị sẽ liều mạng bằng bất cứ giá nào.

- Thôi đi, không nói với em nữa.

Tôn Duệ rụt cổ:

- Khi nào em không cần Tăng Nghị nữa thì nói cho chị biết một chút. Chị muốn đấy.

Lưu Tư Kỳ lúc này mới nhỏ giọng hỏi một câu:

- Chị Thanh Hạm thích anh Tăng Nghị à?

- Trong lòng thì thích nhưng ngoài miệng thì lại không nói.

Tôn Duệ xen vào.

Lưu Tư Kỳ lại nói:

- Vậy chị nói chị thích anh Tăng Nghị, chẳng phải là có lỗi với chị Thanh Hạm sao?

Tôn Duệ thở dài một tiếng:

- Chẳng thể nào nói chuyện được với hai người. Chị ngủ đây.

Đắp chăn được một hồi, cô lại nói:

- Thuốc của Tăng Nghị uống quả nhiên là hay. Bụng cảm thấy ấm hơn rồi.

Bên cạnh hai người đều ừ một tiếng.

- Ngủ không được à?

Tôn Duệ hỏi.

Hai người bên cạnh lại ừ một tiếng.

- Vậy thì chúng ta nói chuyện phiếm đi.

Tôn Duệ đứng lên, lại đi mở đèn:

- Tư Kỳ, em hãy nói một chút em và Tăng Nghị quen nhau như thế nào? Anh ta ở Nam Vân có bộ dạng gì nữa?

Lưu Tư Kỳ đỏ mặt:

- Kỳ thật …..kỳ thật thì em không có chú ý. Chỉ biết rằng anh ấy đến tiệm cơm nhà em ăn hai bữa. Cha em còn mời anh ấy ăn thịt khô.

Hai người bọn họ đều cười khanh khách, thầm nghĩ Tăng Nghị chuyện gì xảy ra thì cô không có chú ý. Nhưng khi cha của mình mời Tăng Nghị ăn thịt khô thì cô lại nhớ rất rõ ràng. Thật là điển hình của việc tham tiền.

Chủ tịch tiền nhiệm của thành phố Long Sơn Bạch Vũ Đồng nửa đêm nhận được điện thoại của thư ký, biết được con trai của mình ở Hỏa Thụ Ngân Hoa đánh nhau, bị cảnh sát bắt về đồn.

Bạch Vũ Đồng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trong điện thoại nghiêm khắc nói:

- Tôi biết sẽ có ngày này mà. Cả ngày chỉ biết tụ tập một chỗ với cái đám hư hỏng. Có thể không gặp chuyện không may sao? Chuyện này tôi không quản, mà cậu cũng đừng quản. Cứ để cho cảnh sát theo quy định mà dạy cho nó một bài học.

Cúp điện thoại, thư ký thở dài. Nói mình không quản, thực chính mình dám mặc kệ sao? Y khẩn trương bước ra, liên hệ với một vị Phó cục trưởng phân cục Thiên Phủ.

Hai người chạy đến đồn công an, vừa vào cửa liền nhìn thấy Trần Long.

- Sếp Trần!

Vị Phó cục trưởng kia khẩn trương tiến lên, cười nói:

- Đã trễ thế này còn phải điều tra vụ án lớn. Sếp Trần thật sự là vất vả.

Trần Long lại hỏi:

- Đã hơn nửa đêm rồi, sếp Ngũ đến đây làm gì?

Sếp Ngũ kéo Trần Long qua một bên, thấp giọng nói:

- Con trai của Phó chủ tịch Bạch ở Mặt trận tổ quốc đánh nhau với người khác tại Hỏa Thụ Ngân Hoa, bảo chúng tôi mang người trở về. Việc này sếp Trần có biết không?

Trần Long liền ồ một tiếng:

- Hóa ra sếp Ngũ đến đây là vì vụ án này.

Sếp Ngũ vừa thấy sắc mặt cua Trần Long, chỉ biết chính mình không nên tới. Xem ra việc này không đơn giản như vậy. Nếu mình đến đây, sợ phải tay không trở về. Y thấp giọng nói”

- Vụ án này không dễ giải quyết à?

Trần Long ngẫm nghĩ một chút nói:

- Cũng không khó làm, sự thật rõ ràng, chứng cứ vô cùng xác thực, đã bắt đầu theo trình tự hình sự mà lập án.

Sếp Ngũ giật mình kinh hãi, như thế nào còn muốn truy cứu trách nhiệm hình sự. Vị Bạch công tử này rốt cuộc đã đánh nhau với ai? Y đã đánh người khác thành cái dạng gì? Y vội vàng hỏi:

- Sếp Trần, anh hãy cho tôi một câu giải thích để tôi còn về trả lời nữa.

Trần Long nhíu mày nói:

- Đối phương có hai người bị thương nhẹ, một người bị tổn hại tinh thần nghiêm trọng. Pháp y đã giám định, ngoài ra còn hư hao một số vật dụng có giá trị như chiếc túi Hermes. Còn có di động v.v...cũng trong tình trạng hư hỏng.

Sếp Ngũ nhẹ nhàng thở ra. Bạch Gia Thụ buôn bán lớn như vậy, mua lại đền bù cho đối phương là được.

Nhưng Trần Long lại hạ giọng nói:

- Vụ án này Đỗ đại cục trưởng tự mình công đạo xuống dưới, phải xử lý nghiêm khắc.

Sếp Ngũ vừa nghe thì lập tức tim đập mạnh lên. Chính mình hôm nay tuyệt đối không nên tới. Cục trưởng Đỗ tự mình hạ công đạo, chính mình nào dám nhúng tay. Đây không phải là tự mình tìm phạt sao? Mồ hôi trên trán y túa ra, gật đầu nói:

- Tôi hiểu rồi.

- Cũng may Bạch Gia Thụ không động thủ.

Trần Long lại nói một câu:

- Tuy nhiên, Bạch Gia Thụ hiện tại khẳng định là đi không được tồi. Đang điều tra xem cậu ta có đứng đằng sau sai khiến hành hung hay không?

Sếp Ngũ cảm thấy tim của mình đập nhanh không chịu nổi. Trần Long đông một cây gậy, tây một cây gậy gây sức ép với bệnh tim của mình. Y nói:

- Sếp Trần, xin cảm ơn!

Trần Long khoát tay:

- Tôi đây không tiễn anh được. Vụ án này còn phải xử lý. Cục trưởng Đỗ đang chờ báo cáo của tôi.

Thấy Trần Long đi xa, sếp Ngũ mới khẩn trương đem những lời nói của Trần Long nói lại cho thư ký Bạch Vũ Đồng:

- Cũng may Gia Thụ không hề động thủ, khả năng vẫn còn cứu được. Tuy nhiên, những người bị đánh kia thì không còn cách nào. Tính chất rất ác liệt.

Thư ký nghe xong thì liền hiểu. Chỉ cần những người kia không đem Bạch Gia Thụ liên lụy vào trong thì việc này còn có thể vãn hồi:

- Sếp Ngũ, vậy thì anh thấy việc này….

Sếp Ngũ cũng không nói rõ. Dù sao đây là vụ án không do y quản lý. Y đành lên tiếng:

- Tuy nói là bị hại, nhưng cũng không thể nói toàn bộ không có liên quan đến Gia Thụ. Đối phương có người bị thương, lại còn tổn thất vật dụng quý giá. Trách nhiệm này, tôi nghĩ Gia Thụ phải gánh vác thôi.

Thư ký tuy trong lòng đã hiểu nhưng cũng vẫn có điểm tức giận. Chính mình đã đích thân đến, chính là đại diện cho Bạch Vũ Đồng đi giải quyết chuyện này. Nhưng không nghĩ tới cảnh sát không ngờ một chút mặt mũi cũng không cấp. Bồi thường tiền thì không sao, Bạch Gia Thụ có thể làm, Nhưng điều mấu chốt chính là nếu truyền ra ngoài không tốt thì sẽ làm mất mặt Bạch Vũ Đồng.

Sếp Ngũ không nghĩ tới lại ở trong này nữa liền nói:

- Cứ như vậy đi, tôi về trước. Vụ án này, cục đã giao cho sếp Trần phân công quản lý hình sự phụ trách. Tin rằng anh ấy nhất định sẽ tôn trọng sự thật, theo lẽ công bằng mà xử lý.

Thư ký vội vàng túm lấy sếp Ngũ:

- Sếp Ngũ, còn phải nhờ anh vất vả một chút. Những người bị đánh kia….

Sếp Ngũ tuy rằng trong lòng không muốn đáp ứng nhưng cũng không còn biện pháp. Lần trước con của y bị bệnh nặng, nhưng bệnh viện thì lại không có người quen. Vẫn là phải nhờ thư ký Bạch Vũ Đồng ở bệnh viện liên hệ chuyên gia giùm, lúc này mới khiến con trai vượt qua nguy hiể,. Ân tình này khá lớn, không thể không trả. Y suy nghĩ một chút rồi nói:

- Để tôi vào xem!

Qua hơn nửa giờ, sếp Ngũ đi ra, sắc mặt không tốt:

- Chú em, qua video theo dõi của Hỏa Thụ Ngân Hoa tôi đã nhìn qua. Rất không tốt, nghe tôi một câu đi, nhanh chóng bồi thường tiền.

Thư ký biết rằng Bạch Gia Thụ khẳng định đã đắc tội với người nào đành thấp giọng nói:

- Sếp Ngũ, Gia Thụ rốt cuộc đã gây ra đại họa gì?

Sếp Ngũ lắc đầu, liền bước ra ngoài cửa đồn cảnh sát. Thấy bên ngoài không có ai, y mới nhỏ giọng nói:

- Là ai thì cậu đừng hỏi nữa. Tôi chỉ hỏi một câu, ông chủ của cậu so với Viên Công Bình thì như thế nào?

Thư ký cũng không phải thằng ngốc, lập tức biết là ai. Y không nghĩ tới Bạch Gia Thụ lại gây ra đại họa như vậy. Bộ muốn làm Viên Văn Kiệt thứ hai sao?

Sếp Ngũ bước ra xe của mình nói:

- Chú em, chúng ta nhiều năm giao tình như vậy, tôi xin khuyên cậu một câu, cũng không nên phạm phải hồ đồ. Việc này cậu đừng nên chạy nữa, cứ dựa theo quy trình đi, nên như thế nào cho xong việc. Ngày mai, đồn cảnh sát khẳng định sẽ có kết luận. Cũng may Gia Thụ không hề động thủ.

Thư ký gật đầu, có chút tỉnh lại. Sếp Ngũ lời nói y cũng hiểu, vấn đề của Bạch Gia Thụ hẳn là không nghiêm trọng. Nhiều lắm là bồi thường tiền. Nếu bên mình mà nghịch lại, sợ là sẽ gặp phải chuyện xấu.

Thấy sếp Ngũ bước vào trong xe, thư ký cảm thấy đau đầu, thầm nghĩ như thế nào lại chạy đến gây chuyện với người đó. Y có bạn bè ở bệnh viện nói rằng, Viên Văn Kiệt từ lúc vào bệnh viện, trên người xuất hiện một triệu chứng kỳ lạ, nhưng thủy chung vẫn không tìm được nguyên nhân. Cậu cho rằng người ta chỉ dựa vào người khác thôi sao, y thuật quỷ thần khó lường kia cũng đủ thu thập cậu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.