Chàng Quân Nhân Và Nàng Ca Sĩ

Chương 45: Chương 45




Sau khi ở bệnh viện bôi thuốc băng bó lại một lần nữa, Tề Tiểu Tô cảm thấy bản thân sắp chết đói đến nơi rồi.

Nhưng hai tảng băng to đùng bên cạnh cô bây giờ trong mắt đối phương lại chẳng ai vừa mắt ai, còn thường xuyên quăng cho nhau ánh mắt sắc lạnh như dao, khiến cô ngồi giữa cũng sắp bị cóng chết rồi.

Tình thế này nếu cùng nhau ra ngoài ăn cơm, cô sợ bản thân sẽ không tiêu hóa nổi.

“Hay là chúng ta trở về nhà nấu cơm đi? Hôm nay em xuống bếp.”

Chiều nay cô đã nói với bà Kim không cần chuẩn bị cơm cho họ, nhưng đồ ăn của tủ lạnh trong nhà chắc chắn vẫn còn đủ. Cô trở về tự mình làm vài món đơn giản, còn có thể vào nhà bếp trốn một chút.

Ai ngờ cô vừa dứt lời, hai anh chàng này đồng thời trừng mắt với cô.

“Tay bị thương còn xuống bếp?”

“Em còn nấu được hả?”

Ơ...

Là lỗi của cô.

“Ra ngoài tùy tiện ăn cái gì đó đi thôi.” Vệ Thường Khuynh nói.

Đổng Ý Thành lập tức đanh giọng, nói: “Tiểu Tô giờ đang bị thương, nên ăn nhiều món tẩm bổ. Lúc này sao có thể tùy tiện ăn bừa được hả?”

Anh nói tùy tiện, không lẽ thật sự rất tùy tiện sao? Vệ Thường Khuynh liếc nhìn Đổng Ý Thành.

Tề Tiểu Tô thấy tình thế không ổn, lập tức ôm lấy cánh tay kêu lên: “Tay đau quá!”

Lập tức, sự chú ý của hai anh chàng này lại một lần nữa trở về trên người cô.

“Loại thuốc vừa rồi bác sĩ nói còn có hiệu quả giảm đau, không lẽ dùng ít quá sao?”

“Thuốc giảm đau cũng không thể dùng quá nhiều, không tốt cho cơ thể.”

“Chân cũng hơi đau, anh cõng em đi.” Hiếm khi Tề Tiểu Tô chủ động yêu cầu được cõng, thật ra chỉ vì sợ hai anh chàng này cứ đối đầu nhau mãi.

Vệ Thường Khuynh lập tức cúi người xuống cõng cô lên.

Đổng Ý Thành vốn muốn nói để anh cõng, nhưng suy nghĩ lại một lúc cuối cùng vẫn nuốt trở vào. Được thôi, việc này anh không giành.

Tùy tiện ăn đương nhiên là không được, cuối cùng vẫn đến Minh Hoa Viên.

Trong phòng đặt riêng, giám đốc bảo nhà bếp đặc biệt chuẩn bị một bàn đồ bổ, lần lượt đem lên. May mà thói quen của hai người đàn ông này rất tốt, ăn cơm thì chỉ ăn cơm, sẽ không nói nhiều. Hơn nữa hai người đều bận gắp đồ ăn cho Tề Tiểu Tô, tuy có chút ăn không nổi, nhưng Tề Tiểu Tô cũng không dám nói nhiều, tránh lại khơi mào chiến tranh.

Ăn cơm xong về nhà, mỗi người tự mở cửa phòng mình, Đổng Ý Thành sau khi vào cửa đột nhiên gọi Tề Tiểu Tô lại.

“Những lời hôm nay anh nói với em, em phải nghiêm túc suy xét lại đấy.”

Tề Tiểu Tô ậm ừ đáp một tiếng.

Vào phòng, khóa cửa.

Vệ Thường Khuynh bế cô lên, đưa cô đến ngồi xuống trên sô pha, hai tay chống hai bên người cô, cúi người nhìn cô, hỏi: “Đổng Ý Thành hôm nay đã nói gì với em, còn bảo em nghiêm túc suy xét lại?”

Còn có thể nói gì chứ?

Khuyên cô xem xét lại quan hệ giữa cô và anh. Nhưng câu này cô có thể nói ra không?

Tề Tiểu Tô cảm thấy anh trai của mình cũng hư thật, cố ý vào lúc này nói ra câu đó, chính vì muốn Vệ Thường Khuynh hỏi cô phải không?

Thật sự muốn chia cắt hai người họ sao?

Cô cảm thấy có chút đau đầu.

“Cũng chẳng có gì...”

Cô còn chưa nói xong, Vệ Thường Khuynh đã hừ một tiếng nói: “Em không cần nói anh cũng biết, bảo em đá bản Thiếu soái phải không?”

Tề Tiểu Tô chỉ có thể ha ha giả ngốc.

“Giờ bản Thiếu soái cảm thấy rất hối hận vì lần trước đã nhường cậu ta, em nói xem, anh có cần khiêu chiến với cậu ta thêm một lần nữa, trực tiếp đánh cho cậu ta nằm bò ra đất luôn không?”

“Đừng, thật ra anh ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho em thôi mà.”

“Đây mà là muốn tốt cho em à? Muốn tốt cho em mà lại bảo em đá người chồng sắp cưới tốt nhất sao? Hừm? Ngoài anh ra, em còn đi đâu tìm được người đàn ông tốt như anh nữa?”

Tề Tiểu Tô dở khóc dở cười.

Cũng không cần tự khen mình thế chứ.

Cô vỗ vỗ cánh tay của anh, bảo anh ngồi xuống. Quyết định từ từ nói rõ với anh, cũng không muốn sau này anh thật sự trở mặt với anh trai cô.

Vệ Thường Khuynh ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, không đợi cô mở lời, anh đã thở dài nói: “Hôm nay để em bị thương, trong lòng anh thật sự cũng rất khó chịu. Nhưng, vợ à, anh thật sự mong nếu có một ngày anh có thể trở về Liên minh các hành tinh, lúc đó em có thể cùng anh trở về. Cho dù chỉ là trở về đó trước một chuyến xử lý mọi chuyện bên đó, anh cũng mong không phải xa cách em. Về Liên minh các hành tinh, em nhất định phải có sức khỏe vô cùng dũng mãnh, thế nên, anh đã quen mỗi khi có cơ hội đều muốn em có thể từ từ rèn luyện bản thân.”

Tề Tiểu Tô đang định nói chuyện, anh lại vuốt ve mái tóc của cô tiếp tục nói: “Anh đã từng nói sẽ làm chỗ dựa cho em, nhưng chúng ta đều biết, nếu đến lúc anh rời khỏi em lại không thể đi cùng anh, vậy, ắt sẽ có một khoảng thời gian chúng ta không thể ở bên nhau, trong thời đại này sẽ không còn anh nữa. Anh mong đến lúc đó, em đã có đủ năng lực tự bảo vệ mình.”

Những lời của anh khiến Tề Tiểu Tô trầm mặc. Thật ra cô có thể hiểu được, hơn nữa cô cũng được xem là một cô gái tương đối lý trí, làm thế dường như không có gì sai.

Nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút chua xót.

Tại sao nhất định phải đi chứ? Tại sao cô lại gắn bó với một người đàn ông phải trở về Liên minh các hành tinh chứ? Nếu anh không phải đến từ tương lai, mà cũng là người của thế kỷ 21 này giống như cô, vậy có phải cô có thể sống nhẹ nhàng hơn nhiều không?

Ý của anh là, nếu đến lúc đó cô không có cách nào đi cùng anh, vậy anh vẫn phải đi.

Để lại một mình cô, không biết lúc nào anh mới quay lại, hoặc có khi, sẽ không quay lại nữa.

Nghĩ đến những điều này, ít nhiều cũng sẽ cảm thấy hơi đau lòng. Tại sao cô nhất định phải đuổi theo bước chân của anh chứ, nếu không theo kịp sẽ tạm thời bị bỏ lại sao.

Vừa nghĩ đến đây, cô càng cảm thấy suy nghĩ của anh cô thật ra cũng không sai. Anh cô thật ra cũng chỉ vì muốn tốt cho cô.

Cô trầm mặc rất lâu, khiến trái tim của Vệ Thường Khuynh cũng nghẹn lại.

“Có phải anh vẫn luôn quá lý trí không?” Anh hỏi.

Vì quá lý trí, anh luôn có thể bất chấp thời điểm nào, tình huống nào, đều phân tích như vậy có tốt với cô hay không, có giúp cô tiến bộ hay không, trong tình yêu này, có phải sẽ khiến đối phương cảm thấy rất nhàm chán không?

Vệ Thiếu soái thật sự không biết.

Anh đã lý trí quen rồi, dẫn binh quen rồi, nắm bắt thế cục quen rồi, duy chỉ có tình yêu là không thấu hiểu hết. Vì Tề Tiểu Tô luôn biểu hiện rất lý trí, cũng rất nghe lời anh, anh thường xuyên không chú ý đến cảm xúc và cảm nhận của cô, thật sự đã xem cô như một binh lính để đối đãi.

Nhưng hôm nay những câu mắng của Đổng Ý Thành ít nhiều đã làm anh thức tỉnh.

Vệ Thiếu soái đột nhiên có chút hoang mang và ngỡ ngàng, anh không biết bản thân như vậy có khi nào cuối cùng lại khiến Tề Tiểu Tô thất vọng, cảm thấy như vậy rất mệt, sau đó lựa chọn từ bỏ không.

Tuy anh tin tưởng tình cảm giữa hai người có thể bất chấp mọi sóng gió tập kích, nhưng có lẽ những sóng gió này đều đến từ thái độ và thói quen của anh?

Tề Tiểu Tô cứ trầm mặc như vậy, càng khiến nỗi sợ hãi này lớn dần thêm.

Anh xoay người cô lại, nhìn vào mắt cô: “Nói đi. Nói thật hết suy nghĩ trong lòng em cho anh nghe.”

Hóa ra, đính hôn vốn không có nghĩa là hoàn toàn nắm bắt được tình cảm này.

Tề Tiểu Tô nhìn ra tia ngờ vực sâu trong đôi mắt âm u của anh, chợt mềm lòng, nói: “Thật ra em bị anh thu hút, sự trầm tĩnh và lý trí của anh cũng là một trong số các nguyên nhân. Em muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, cũng không chỉ đơn thuần vì anh, đây đối với em cũng là một chuyện tốt.”

Suy cho cùng, cô cũng là một người lý trí. Bằng không, sao cô không dựa vào anh để bản thân nhẹ nhàng hơn một chút? Có lẽ sâu trong tiềm thức, cô đã cảm thấy bản thân phải nỗ lực, đến lúc đó cho dù không có anh, cô vẫn có thể không sợ gì cả.

Hệ thống Tiểu Nhất nghe đến ngáp dài, không kìm được lên tiếng: “Tôi nói này, hai người đang mở cuộc họp kiểm điểm đấy hả? Có thể đừng ồn ào nữa không, để cho bản Hệ thống xem thử mảnh vỡ kia còn quan trọng hơn đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.