Chàng Quản Gia Lạnh Lùng

Chương 4: Chương 4




Dọc đường họ chỉ im lặng.

Lục Đông Thâm từ đầu đến cuối không nói câu nào, cũng không nhắm mắt, chỉ nhìn chằm chằm ra thế giới bên ngoài tấm kính chắn gió. Kể cả những ngọn đèn rực rỡ trên con đường dài cũng không thể rọi sáng đôi mắt anh. Tưởng Ly cũng không nói gì, chỉ tập trung lái xe. Lúc này cô cũng không biết nên nói gì, ngược lại càng cảm thấy yên tĩnh tốt hơn.

Nỗi đau của một con người chẳng gì bằng mất đi người thân, năm đó khi bố mẹ cô lìa đời, cô đã từng rơi vào điên cuồng và tuyệt vọng. Đó là một nỗi đau hoàn toàn xé xác cô, thậm chí khoảnh khắc ấy cô chỉ hận sao người ra đi không phải là mình.

Thế nên những lời an ủi khi đứng trước nỗi đau đớn khổng lồ đều trở thành yếu ớt, bất lực. Tưởng Ly biết rất rõ điểm này.

Cứ như vậy họ trở về khách sạn.

Tưởng Ly nghĩ đến việc Lục Đông Thâm mải mê lo liệu chuyện hậu sự của Tần Tô chưa ăn uống gì, bèn gọi một ít thức ăn trong nhà ăn của khách sạn, tham đạm một chút, ăn ít nhưng đủ chất. Ban đầu Lục Đông Thâm cảm thấy mồm miệng nhạt nhẽo, không muốn ăn uống gì. Tưởng Ly bèn nói với anh: Dù gì thì sức khỏe vẫn là quan trọng nhất, em nghĩ cô Tần trên trời có linh thiêng cũng không mong nhìn thấy anh trong bộ dạng này.

Tro cốt của Tần Tô được mang theo về khách sạn, đặt trong hòm bảo hiểm ở phòng sách. Nơi họ ở là một gian phòng tổng thống, phòng sách nằm kế bên phòng thay đồ, ở giữa ngăn cách bởi một phòng họp hành kiểu nhỏ, sau đó mới là phòng khách lớn hơn.

Nếu là một cô gái bình thường, ở chung nhà với tro cốt, họ sẽ cảm thấy không tự tại, nhưng Tưởng Ly thì không kiêng kỵ chuyện này. Đừng nói là tro cốt, năm xưa cô từng ôm xác của bố mẹ ở trong phòng để xác gần hai ngày, cuối cùng phải có người khác dứt khoát kéo cô ra mới hỏa táng được cho bố mẹ nuôi.

Nghe xong, Lục Đông Thâm nhìn vượt qua phòng khách, hướng về phía xa xôi hơn. Tưởng Ly nhìn rất rõ. Anh đang nhìn về phía phòng sách, lát sau anh đứng lên đi vào phòng ăn.

Anh ăn không nhiều lắm, chỉ uống vài hớp canh. Suốt cả bữa, anh chỉ im lặng, suy tư, nhưng vẫn gắp thức ăn cho cô, dặn dò cô ăn nhiều một chút.

Tưởng Ly xót anh, nhưng cũng không biết có thể làm gì để khiến cảm xúc của anh dễ chịu hơn một chút. Cuối cùng, cô buông đũa xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh và nói: "Đông Thâm, anh còn có em."

Lục Đông Thâm trở ngược lại, đặt tay cô vào lòng bàn tay mình, rất chặt.

Nửa đêm, Tưởng Ly choàng tỉnh giấc vì một tiếng sấm rền vang, bên cạnh trống trải. Cô nằm yên trên giường một lúc mới phản ứng lại được, trước khi cô ngủ, Lục Đông Thâm cũng nằm xuống giường cùng cô, còn bao bọc cô trong vòng tay, nhẹ nhàng vỗ về và nói: "Ngủ đi."

Tưởng Ly vẫn luôn ở trong trạng thái thiếu ngủ nghiêm trọng, thế nên anh nói xong câu đó cô liền nhắm mắt vào, không biết gì nữa.

Ngoài cửa sổ, trời lại đổ mưa, còn to hơn cả lúc họ ở nhà tang lễ, đập vào lớp kính cường lực của căn phòng, vang lên những tiếng ầm ĩ, khiến Tưởng Ly có một giây phút còn nghĩ ngoài trời đang mưa đá.

Cô bước xuống giường, ra khỏi phòng ngủ.

Lục Đông Thâm quả nhiên đang ở ngoài phòng khách, có lẽ mãi không ngủ được. Anh ngồi giữa sofa, cơ thể vốn cao lớn dưới ánh chớp lập lòe trông có phần tiều tụy. Có khói thuốc ngập tràn trong bầu không khí điều hòa mát lạnh.

Tưởng Ly thầm cảm giác anh có chút khác thường, bèn rảo bước tiến lên, khi gần tới cô bước chậm lại. Trên tay vịn sofa có đặt gạt tàn, bên trong đã có không ít đầu lọc. Anh ngồi đó, cúi đầu xuống, đổ người về phía trước, một cánh tay chống lên đầu gối, một tay ấn lên ngực, cả người như rất kìm nén.

Khi chớp xé rách tầng mây, mượn ánh sáng lóe lên, Tưởng Ly nhìn thấy bả vai anh run rẩy, bàn tay đè lên ngực cũng run rẩy, hơi thở sâu mà gấp gáp. Cô vòng ra trước mặt, hỏi anh thấy khó chịu chỗ nào.

Anh lắc đầu, vẫn cúi gằm mặt.

Sao Tưởng Ly không biết trong lòng anh khó chịu cỡ nào. Anh thẳng thừng quỳ xuống thảm, như vậy vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy gương mặt anh.

Trong mắt anh có bi thương, có đau khổ nhưng anh vẫn nhẫn nhịn.

Cô kéo tay anh qua, nói: "Nếu anh thấy chỗ nào không thoải mái thì phải nói với em. Đông Thâm, anh cứ im lặng không nói như vậy sẽ khiến em rất lo lắng."

Lục Đông Thâm nhìn cô chăm chú, buông bàn tay ấn trên ngực ra, vuốt ve mặt cô, lên tiếng, giọng khàn đặc: "Không sao, chỉ cảm thấy rất khó chịu, rất dồn nén."

"Rồi sẽ qua thôi mà." Tưởng Ly khẽ nói: "Cô Tần nhất định sẽ không chết oan uổng, hơn nữa Lục Môn còn rất nhiều việc đang đợi anh giải quyết."

Lục Đông Thâm định kéo cô dậy, cô không cho, chỉ nắm chặt tay anh. Cô muốn nhìn anh như thế này, tuy rằng yếu ớt nhưng vẫn là người đàn ông cô yêu nhất.

"Anh thà là bà bị người ta bắn một phát đạn, cũng không muốn như thế này..." Anh lẩm bẩm, những lời còn lại chìm trong cơn nghẹn ngào.

Nỗi đau khổng lồ tản ra trong lồng ngực. Tưởng Ly hiểu ý của anh, cách ra đi của Tần Tô là một sự giày vò, người làm con trai sao không đau lòng như bị dao cắt được?

Cô giơ tay vuốt ve mặt anh và nói: "Có lẽ mùi hương của cỏ Thiên Hồn đã giúp bà giảm bớt đau khổ. Nhưng nếu không có cỏ Thiên Hồn, có lẽ cô Tần đã chẳng..."

Lục Đông Thâm nhìn thẳng vào mắt cô, nhìn chăm chú rất lâu mới khẽ nói: "Bé con, chuyện này không liên quan đến em."

Hốc mắt Tưởng Ly đỏ rực. Cô cụp mắt xuống, một giây sau cằm bị Lục Đông Thâm nhẹ nhàng nâng lên. Cô một lần nữa nhìn thẳng vào mắt anh, anh nhấn mạnh: "Nghe rõ chưa? Lỗi không phải ở em."

Anh ngừng lại, khi lên tiếng giọng đã nặng như chì: "Lỗi là ở anh."

Sóng mắt cô xao động giây lát. Cô mím môi, cuối cùng hỏi anh: "Thế nên thật ra người hôm đó em gặp là Bắc Thâm, phải không?"

Lần này Lục Đông Thâm không giấu cô nữa: "Phải."

Lòng Tưởng Ly như phải hứng chịu một cơn sóng gió bão bùng.

"Bé con, là lỗi của anh, anh cứ nghĩ anh sẽ tính được đầy đủ từng bước, anh cứ nghĩ sẽ kiểm soát được toàn bộ cục diện, anh cứ nghĩ..." Lục Đông Thâm không nói tiếp nữa.

Cô nhìn thấy mắt anh đỏ rực, trái tim như bị va đập rất mạnh. Khoảnh khắc này cô muốn ôm chặt lấy anh, ôm ghì anh, và cô đã làm thế. Cô đứng lên, kéo đầu anh ôm vào lòng mình.

Rất nhiều chuyện đã sáng tỏ sau câu nói "Lỗi là ở anh" của Lục Đông Thâm.

Liên quan đến chuyện của Lục Bắc Thâm, sau này cô cũng dần dần nghe được không ít. Người đàn ông có diện mạo giống y hệt Lục Bắc Thần, người đàn ông đã mất tích nhiều năm, sau khi Lục Đông Thâm gặp chuyện bất ngờ quay lại Lục Môn, lại vô cùng thuận lợi bước chân vào Hội đồng quản trị.

Trùng hợp ư?

Không, trong chuyện này ắt đã có người sớm chôn một sợi dây dài, sắp xếp âm mưu. Mà người này chính là Lục Đông Thâm.

Lục Bắc Thâm là một quả bom anh gài trong Lục Môn để đối phó lại bố con Lục Khởi Bạch. Anh biết quá rõ quả bom này có sức công phá mạnh cỡ nào, nhưng đã dám động tới chứng tỏ anh có cách đối phó.

Có điều ai sẽ ngờ được Tần Tô lại gặp chuyện?

Hơn nữa trước mắt chỉ có một manh mối là cỏ Thiên Hồn, chưa thể chứng minh cái chết của Tần Tô liên quan đến Lục Bắc Thâm. Nhưng Tưởng Ly biết, trong lòng Lục Đông Thâm đã sớm định tội cho Lục Bắc Thâm. Nhưng khi anh định tội cho Lục Bắc Thâm, há chẳng phải cũng đang định tôi cho chính mình?

Nếu hung thủ thật sự là Lục Bắc Thâm, vậy thì chính cô cũng rơi vào áy náy và tự trách. Dù sao thì lúc trước chính cô là người nói cho Lục Bắc Thâm biết độc tính của cỏ Thiên Hồn.

Lục Đông Thâm vòng tay ôm eo cô, cánh tay thu lại rất chặt, gò má vùi vào lòng cô. Cô ôm lấy bờ vai anh, muốn nói vài câu an ủi nhưng nói không nên lời.

Giống như anh, cô rất bí bách trong lòng, cũng rất dồn nén.

Lục Đông Thâm ôm cô một lúc rất lâu, mãi không ngẩng mặt lên, nhưng lại bắt đầu gặm cắn cô.

Đai áo ngủ bung ra, bờ môi anh nóng rực.

Tưởng Ly ôm đầu anh, trái tim căng lên chua xót. Một giây sau, cô bị anh bế lên, đè ngược xuống sofa, áo ngủ bị anh kéo ra.

Cô không trốn tránh, mặc cho anh làm bừa để trút hết mọi bức bối ra ngoài.

Ngoài cửa sổ, cơn mưa hóa thành bão tố, màn đêm đen đặc giống như bị xé rách một cái lỗ, nước mưa làm nhòa đi ánh đèn rực rỡ, trở thành một đại dương ngạo nghễ...

~Hết chương 574~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.