Chàng Nhập Bạch Trú

Chương 30: Quấy Nhiễu Đêm Động Phòng




“Ta cảm thấy nơi mà đệ nói cũng thật là thần kỳ, khi nào về có thể dẫn ta đi xem thử không?” Tạ Tinh cũng chỉ biết chém gió, nhưng không ngờ kết quả lại làm cho Ôn Lôi có hứng thú

“Tỷmuốn đến làm gì? Đó chỉ là nơi sinh sống của người phàm” Tạ Tinh nghe Ôn Lôi nói vậy liền dừng chém gió

Ôn Lôi cười ngọt một cái làm Tạ Tinh ngây, trong lòng cảm thán, không ngờ một cô gái có vẻ ngoài lạnh lùng như Ôn Lôi khi cười lên cũng khiến người ta phải thót tim, so với cô thì những mỹ nữ ngôi sao trên đài và tivi thật chẳng là cái gì cả

“Cũng không có gì, chỉ là tỷ muốn đi xem cảnh sắc của bãi cát, còn có những mỹ nữ mặc bikini, đi dạo trường thành, vòng quanh phố đi bộ...” nói xong Ôn Lôi bày ra vẻ mặt mong đợi, cô luôn tu luyện ở Thiên Tử cốc, đôi khi cũng được ra ngoài làm nhiệm vụ cùng sư phụ, không được tự do như Tạ Tinh. Cô cảm thấy những điều Tạ Tinh nói rất là thú vị, làm cô muốn đi xem thử

Mồ hôi tuôn ra như tắm, cậu không chú ý là mình đã chém gió quá đà, ngay cả bikini cũng nhắc đến. liền nói: “thật ra cũng không đẹp lắm đâu, cũng bình thường thôi, xem rồi tỷ sẽ hối hận đó”

Ôn Lôi có chút kinh ngạc nhìn Tạ Tinh, cô cảm thấy những gì cậu nói cũng không tồi, rất muốn xem thử. Nhưng Tạ Tinh lại lập tức từ chối là có ý gì

Rồi liền gật đầu nói: “đệ không phải nói là những cô gái mặc bikini rất đẹp sao? Với lại ngắm hoài không ngán còn gì? Thật ra ta cũng muốn mặc xem sao”

Tạ Tinh nghe vậy đổ mồ hôi lạnh, cười cười nói: “Thì những con gái mặc bikini rất đẹp, đệ tin là tỷ mặc cũng rất đẹp, nhưng chỉ có thể mặc trong một số hoàn cảnh nhất định, không phải chỗ nào cũng mặc được”

“À” Ôn Lôi nhìn như hiểu, rồi lại không hiểu, đột nhiên nói: “Vậy đệ có thể vẽ ra cho ta xem thử không, ta cũng muốn may một bộ mặc thử xem sao.”

Tạ Tinh càng thêm sợ hãi, cậu cũng muốn xem cô mặc bikini, nhưng thiết kế bikini cho cô thì chắc mình cũng không sống thọ được: “mấy bộ bikini này phức tạp lắm, đừng nói là đệ, ngay cả người dân ở đó cũng chỉ có mấy người có thể thiết kế ra được, tỷ đừng làm khó đệ nữa...”

Thấy việc này có vẻ khó khăn, Ôn Lôi cũng hết cách. Bộ đồ chỉ cần nhìn thôi đã chóng mặt chắc sẽ rất phức tạp, thật không hiểu người phải giỏi đến đâu mới thiết kế ra được những bộ đồ như thế

Ngay lúc 2 người nói chuyện thì đã đến được Côn thành, Tạ Tinh thở dài, tự trách mình nhiều chuyện, cũng may ở đây không ai biết đến bikini, chứ nếu có người biết thì mình chết chắc

Trên con phố lớn của Côn Thành, bây giờ đúng là cực kỳ phồn thịnh

Xem ra những tu tinh giả đi hội chợ ở Tây Tần châu rất nhiều, tuy là hội chợ còn một ngày nữa mới bắt đầu, nhưng mà ở Côn thành bây giờ cũng đã ngập một biển người

Tạ Tinh đột nhiên nhớ đến những con đường ở Nam Kinh ( một thành phố ở Trung Quốc) tình trạng cũng như vậy, mỗi lần đến những ngày lễ là lại đông như kiến, đột nhiên có một tên cướp xông ra giựt túi tiền của người đi đường, quay lại vừa hay đối mặt với Tạ Tinh, nhìn nhau cười một cái, rồi lập tức chạy tiếp

Tạ Tinh thoáng ngẩn người, cậu cảm thấy có gì đó quen thuộc, vào năm đó vừa mới gia nhập quân đội, có một đồng đội nhờ cậu về thăm nhà giúp, ở trên đường phố Nam Kinh cũng đã thấy được cảnh tượng này, một kẻ xấu thân hình ốm yếu, giật lấy túi tiền của một thiếu nữ đang mãi mê chơi điện thoại, rồi quay đầu nhìn cậu, sau đó làm một dấu hiệu OK như là đã xong việc

Hôm nay lại gặp được tình cảnh này, Tạ Tinh có cảm giác thân thuộc, nhưng lại có chút xa xôi

Tên cướp này thật không may mắn, hắn vừa lấy được túi tiền, nhìn Tạ Tinh rồi định bỏ chạy, nhưng đúng lúc có một cánh tay giữ hắn lại

“Cướp đồ của gia gia ta còn muốn chạy sao” một người đàn ông khỏe mạnh vừa bắt lấy tay kẻ cướp, Tạ Tinh xem người đàn ông nàycó vẻ là một tinh giả

Kẻ cướp bị bắt lại, biểu tình hoảng sợ. Liền đưa lại túi tiền cho người đàn ông: “vị đại ca này, xin lỗi, lần sau ta không dám nữa”

Người đàn ông lấy lại túi tiền rồi đưa tay lên đánh xuống, kẻ cướp bị đánh văng ra xa vài mét, nhưng rõ ràng là người đàn ông không có định bỏ qua cho hắn, mà bước lên định giáo huấn lần nữa

Ôn Lôi nhìn thấy có chút không nhẫn tâm, nhưng những người xung quanh cũng nhìn thấy, lại không có một ai đứng ra giúp hắn giải vậy. Đừng nói người này là kẻ cướp, cho dù không phải thì người đàn ông muốn đánh người cũng không ai dám can thiệp

Tạ Tinh thấy Ôn Lôi nhìn mình, cô muốn cậu đi ra giúp hắn. Tạ Tinh cười nhẹ, không có ý đi lên giải vây, đừng nói là mấy bạt tay, cho dù kẻ cướp bị đánh chết, Tạ Tinh cũng sẽ không nói một câu

Cậu không quen kẻ cướp, hơn nữa còn rất ghét những hành vi ăn cắp, không cần phải giả làm người tốt làm gì

“Dừng tay, ngươi mà còn đánh nữa, người này sẽ bị đánh chết. Đánh cũng đã đánh rồi thì bỏ qua đi” một âm thanh vang lên rất rõ ràng, nghe khẩu khí có vẻ người này là người có thói quen chỉ huy người khác

Tạ Tinh nghĩ ngay đến Lý Thiếu Nghiệp, nhưng lập tức biết là không phải. Lý thiếu gia tuyệt đối là nam nhân, nhưng người trước mắt là một thiếu nữ mặc y phục đỏ máu. Mắc liếc ngang qua qua Tạ Tinh, động tác nhỏ này của cô cũng đã bị cậu nhìn thấy. Người này cho dù không phải Lý Thiếu Nghiệp thì tuyệt đối cũng có quan hệ với y, hai người này rất giống nhau

Người đàn ông dừng tay, hắn thấy người thiếu nữ này không phải hạng tầm thường. Người thiếu nữ không chỉ xinh đẹp, khẩu khí còn rất lớn, nhìn qua cũng rất sang trọng, 4 người đứng sau cô ta nhìn sơ qua cũng không phải là những người tầm thường, tùy tiện chọn ra một người trong số đó cũng đã đủ xử lí hắn

“Hứ, hên cho mày đó” người đàn ông nói một câu với kẻ cướp rồi quay cầuđi mất

“Cảm ơn tiểu thư đã cứu mạng” kẻ cướp này thấy vậy nhanh chóng đi lên cảm tạ người thiếu nữ

“Cái này cho ngươi, lần sau đừng có ăn cắp đồ của người khác nữa” nói xong thiếu nữ u phục đỏ ném ra một túi tiền cho hắn, túi tiền này lớn hơn cả túi tiền mà hắn ăn cắp lúc nãy

Tên cướp thấy vậy lập tức vui mừng cất túi tiền rồi rối rít cảm tạ

“Ngươi đi đi, tự mà lo liệu” người thiếu nữ áo đỏ cũng không để ý đến kẻ cướp. Tạ Tinh cười thầm, kiểu ăn cắp này một ngày không có tám trăm cũng có một ngàn tên, nếu như mỗi lần đều được cho một túi tiền, dù thiếu nữ này có bao nhiêu tiền cũng không đủ để cho, nhưng những lời nói này cậuchắc chắn sẽ không có nói ra

Nhưnglúc kẻ cướp nhận lấy túi tiền Tạ Tinh lại cảm thấy có điểm quen thuộc, không lẽ kẻ cướp này cậu đã từng quen biết? Nhưng như thế có phải trùng hợp quá rồi không, cậu ở cũng không quen biết được mấy người, mà đây là lần đầu tiên cậu đến Côn thành

Ngay lúc Tạ Tinh đang suy nghĩ, người thiếu nữ áo đỏ lại đi đến trước mặt Tạ Tinh nói: “vừa nãy ta thấy khóe miệng ngươi khẽ nhếch, có phải là cách giải quyết của ta có vấn đề?”

Tạ Tinh thấy lạ, trong lòng nghĩ có ổn hay không thì liên quan gì đến ta

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.