Chàng Nhập Bạch Trú

Chương 12: Dục Vọng




Vì lần này ra ngoài có được Thủy Địa Lam, nên Tạ Tinh chỉ lại ở thập vạn sơn lâm 1 ngày, về đến Á Cát Thành, vào phòng Mạc Ấu Tình thấy cô đang ngồi trước cửa đợi cậu

Tạ Tinh trong lòng cảm thấy ấm áp, liền kéo tay Ấu Tình đi vào phòng: “sau này anh sẽ có rất nhiều thời gian để ở cùng em, những thảo dược cần thiết anh đã kiếm đủ rồi”

Không chỉ là kiếm đủ, mà còn không tốn tiền mua Thủy Địa Lam, hơn nữa còn lấy được đến mấy trăm lượng vàng ở Thập Vạn Sơn Lâm, đủ cho hai người tiêu xài cả năm.

Năm loại thảo dược đã có đủ, Tạ Tinh lập tức điều chế thuốc Ôn Thần. Phương thuốc này điều chế không khó, cho dù chưa từng có người điều chế qua, nhưng cứ theo cách điều chế trên phương thuốc mà làm thôi, thêm nữa Tạ Tinh cũng hiểu biết rất nhiều về thảo dược

Sau mấy tiếng, thuốc Ôn Thần đã điều chế xong, Tạ Tinh cẩn thận rót ra chén, mùi thuốc không nồng mà ngược lại còn có mùi hương làm cho người ta dễ chịu

Tạ Tinh nghĩ thầm, khó trách có thể gia tăng tốc độ tu luyện, nhưng chỉ một chén thuốc mà đã hơn bốn nghìn lượng vàng, không phải muốn uống là uống được

“Ấu Tình, thuốc đến rồi...” Tạ Tinh cầm chén thuốc đi vào, đột nhiên có một con mèo đen nhảy vọt về hướng chén thuốc

Tạ Tinh giật mình, chỉ một chén thuốc mà đã tốn hết mấy tháng của cậu, sao có thể để con mèo làm đổ được, lập tức né qua một bên, dùng chân đạp văng con mèo

Nó kêu một tiếng, quay mặt lại thì đã không thấy đâu

Tạ Tinh thấy nhẹ cả người, thấy Ấu Tình đi qua, liền đưa chén thuốc cho Ấu Tình: “Em nhanh uống đi”

Ấu Tình không biết đây là thuốc gì, nhưng chính tay Tạ Tinh đưa cho cô uống, nên cô thậm chí không cần suy nghĩ, cầm lấy chén thuốc chuẩn bị uống

Nhưng sau đó Tạ Tinh liền nói: “đợi chút, con mèo hoang đó” Tạ Tinh thấy một tạp chất màu đen bên trong chén thuốc, rõ ràng là từ người con mèo hoang lúc nãy

Tạ Tinh nhanh chóng dùng muỗng múc tạp chất ấy ra: “chỉ là một chút tạp chất, anh đã đổ đi rồi, em uống trước đi”

Tạ Tinh muốn đổ muỗng thuốc, nhưng nghĩ lại lại không nỡ, phải biết một muỗng này đáng giá cả ba trăm lượng vàng, dù gì cũng chỉ là một chút tạp chất, ăn vào cũng không chết được, liền đưa muỗng lên uống cạn

Một luồng khí ấm áp đi vào bụng, Tạ Tinh cảm giác có một luồng năng lượng quái dị lan rộng ra tứ chi. Trong lòng cảm thấy kinh ngạc, phải chăng nếu uống nhiều chén thuốc Ôn Thần, cậu cũng có thể tu tinh?

Tạ Tinh trong lòng vui mừng đến mém chút nữa đã hét thật to, nhưng mà nghĩ lại cũng không đúng, thuốc Ôn Thần này nhiều người biết, nếu như có thể dùng nó để hình thành tinh nguyên thì người khác đã dùng rồi, nếu thật sự có thể thì cậu cũng tình nguyện bỏ ra thêm mấy tháng, kiếm tiền điều chế thêm một chén uống vào để tu luyện

“Ấu Tình, sao em còn đứng ngay ra đó, sao còn chưa uống thuốc?” Tạ Tinh cầm cái muỗng, nhìn lại thì thấy Ấu Tình đang chăm chú nhìn vào nó

Tạ Tinh biết hành động của mình đã bị cô nhìn thấy, xấu hổ cười một tiếng: “thuốc này hơi đắt, anh không nỡ đổ đi”

Ấu Tình không nói gì, chỉ đưa chén thuốc cho Tạ Tinh, ý rất rõ ràng là “chén thuốc này cho anh uống”

Tạ Tinh trong lòng than thở, sao mà mình phải làm ra kiểu tội nghiệp như vậy, giống như là đang thiếu tiền ăn cơm không bằng: “Anh uống thì phí lắm, em nhanh uống đi”

Mắt Ấu Tình rưng rưng, hình như biết được gì đó, nước mắt không ngừng rơi xuống chén thuốc

Tạ Tinh hết cách, đành cầm lấy chén thuốc, từng muỗng từng muỗng, móm cho Mạc Ấu Tình

Uống xong thuốc Ôn Thần, Tạ Tinh thấy Ấu Tình hình như rất là khó chịu, liền ôm cô vào lòng, lau nước mắt cho cô: “Ấu Tình, chúng ta đều đến từ một nơi rất xa xôi, cũng được tính là người thân rồi. Anh nhất định phải chữa khỏi cho em, nhất định kiếm được cách làm cho em nhớ lại. Em còn nhớ không, năm đó anh tặng em một bó hoa hồng, tuy không phải anh mua, nhưng mà anh thật lòng muốn tặng nó cho em”

Tuy là bị em từ chối, nhưng anh đã thấy trong vòng ngọc đeo tay của em có một tấm hình, là hình bó hoa hồng năm đó, anh cảm thấy rất lạ, rất muốn đợi em khỏi bệnh để nói cho anh biết sự thật

Tuy anh không biết vì sao em cũng đến đây, nhưng anh nhất định sẽ chăm sóc cho em. Tay của em vì anh mà trở thành như vậy, anh thề, anh sẽ dùng cả đời này để bảo vệ em, nhất định đấy. Những thứ ở đây với chúng ta mà nói đều rất xa lạ, không ai để ý đến chúng ta, nhưng mà anh chỉ cần có em là đủ lắm rồi

Anh thương em, chúng ta chẳng cần ai quan tâm cả, chỉ cần thương yêu lẫn nhau là đủ rồi

Em còn nhớ chúng ta từng có một bài hát không? Anh đang nghĩ đến cậu chuyện lãng mạn nhất, đó là cùng em sống một cuộc sống chậm rãi đến già...”

Tạ Tinh hát, giai điệu nhẹ nhàng, chậm rãi

Ấu Tình tựa vào lòng Tạ Tinh, lắng nghe giọng ca ấm áp, từ từ chìm vào giấc ngủ, trên mặt ướt đẫm nước mắt. Tạ Tinh nhẹ nhàng bế Ấu Tình lên giường, đắp chăn cho cô, rồi ra khỏi phòng

Vừa ra đến sân, Tạ Tinh lại hát lấy bài hát lúc nãy, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn

Sau đó đột nhiên có một thiếu nữ còn từ từ bay vào trong sân nhà của Tạ Tinh

Thiếu nữ này đường đường chính chính bay vào, Tạ Tinh lập tức phát hiện

“là cô?” Tạ Tinh nhìn cô ta, không ngờ là người quen, thì ra cô ta là người cứu cậu hôm trước, cô ấy đến đây làm gì? Còn vị sư huynh đẹp trai đâu rồi?

“Đây là chỗ ở của ngươi” người thiếu nữ thấy được Tạ Tinh cũng rất bất ngờ, sao lại trùng hợp như vậy, cô và sư huyh đến Á Cát thành có việc, liên tục 2 lần gặp được người này, hôm nay còn chạy thẳng đến nhà hắn. Nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại: “ Ban nãy là ngươi hát?”

Tạ Tinh gật đầu: “Đúng vậy”

Thiếu nữ đỏ mặt, lập tức nói: “ngươi có thể hát cả bài cho ta nghe không? Ta cảm thấy bài hát này rất hay” thấy có chút không ổn, người thiếu nữ giải thích

Tạ Tinh lắc đầu: “xin lỗi, cô cứu ta một mạng, ta sẽ báo đáp nhưng mà bài hát này ta chỉ hát cho người yêu của ta nghe thôi”

“ngươi...” người thiếu nữ tưởng Tạ Tinh muốn chọc ghẹo cô, lập tức hỏi rõ: “người yêu của ngươi có nhà không? Có thể giới thiệu cho ta biết không?” người thiếu nữ này đang muốn biết là con gái nhà ai mà lại được cậu yêu thương như vậy

“Có, nhưng nàng ấy ngủ mất rồi” Tạ Tinh tuy cảm thấy người thiếu nữ này rất cao ngạo, nhưng dù gì cũng là ân nhân cứu mạng của mình, mấy chuyện nhỏ này không nên để tâm làm gì

“À, thì ra là vậy” người thiếu nữ có chút thất vọng

“Cô cứu ta một lần, hát cho cô nghe cũng không có vấn đề gì, đợi chút, ta sẽ hát một bài khác cho cô nghe, chỉ là ta hy vọng cô sẽ trả lời ta một câu hỏi?” Tim Tạ Tinh đột nhiên đập rất nhanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.