Chẳng Ngừng

Chương 85: Dễ chịu suиɠ sướиɠ, trải nghiệm tuyệt diệu...




Thời điểm bà Lục từ nhà bạn bè trở ra đã chạng vạng 6 giờ tối. Vị kia vẫn còn nhiệt tình muốn mời người ở lại ăn cơm, lại dặn dò con dâu tan tầm trở về mua nhiều đồ ăn một chút, đều bị bà Lục khéo léo hẹn lại khi khác.

Bà Lục cười nói: "Con gái tôi còn đang chờ ở nhà. Con bé có chút dính người, tôi đã đi cả một ngày rồi, chắc con bé đang nhớ tôi lắm."

Lục Viễn: "......" Từ lâu cậu đã biết mẹ cậu ít nhiều cũng có chút thích hư vinh, nhưng lại không nghĩ tới còn có thể bịa chuyện như vậy. Vấn đề là làm vậy có gì hay ho đâu, Kỳ Kỳ rõ ràng là tính cách như than lửa, trước mặt mẹ cậu có thể cố tình nhẫn nhịn, tuy rằng trong lòng oán giận nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn là cho Bà Lục mặt mũi, cũng không giống như cậu, hoặc gọn gàng dứt khoát hoặc quanh co lòng vòng mà đẩy vấn đề ngược trở về.

Năm đó mẹ cậu gần như ly hôn xong liền nhanh chóng cùng cha dượng kết hôn rồi dọn đi, khi đó cậu mười bảy tuổi, mà Kỳ Kỳ mới mười hai. Mấy năm nay Lục Viễn mỗi lần nghĩ đến thời điểm cha mẹ ly dị rời xa mình, đều sẽ nhịn không được nghĩ tới cô em gái này, mười hai tuổi đúng là độ tuổi phản nghịch, từ trên trời giáng xuống một bà mẹ kế, lại còn là một bà mẹ kế mẫn cảm như Lâm Đại Ngọc..... Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Lục Viễn đều ngượng ngùng cảm thấy bản thân cô em gái này sống cũng không dễ dàng mấy.

Nói cho cùng thì ít nhất cậu cũng được tự do.

Lục Viễn chờ bà Lục lưu luyến mỗi bước đi mà cùng người cáo biệt, lúc này mới bất đắc dĩ mà mỉm cười, gọi điện thoại cho Nhạc Kỳ hỏi cô đang ở đâu.

Vừa lúc Nhạc Kỳ xem xong phim, ở đầu bên kia vui vẻ nói: "Anh của bạn học em rủ bọn em đi xem phim! Vừa mới ra tới!" Lại hỏi cậu, "Anh, anh muốn đến đón tụi em sao?"

Lục Viễn cười nói: "Đúng vậy, không đến đón em thì đón ai?"

Nhạc Kỳ ngay sau đó cười hì hì "ừ" một tiếng.

Lục Viễn hỏi: "Mọi người đang ở cổng nào? Anh đang trên đường qua, tầm năm phút nữa là tới."

"Cổng số 2 phía Nam đi," Nhạc Kỳ vui vẻ nói, lại a một tiếng, nhỏ giọng nói: "Đúng rồi anh à, trên xe còn có thể chở thêm một người không?"

Lục Viễn "ừm" một tiếng, tỏ vẻ nghi hoặc.

Nhạc Kỳ nói: "Anh của bạn em mua mấy cái nồi, có vẻ khá nặng, em thấy nơi này cũng không tiện bắt xe, cho nên muốn hỏi anh có thể cho anh ấy đi nhờ được không, lần trước đến đây em và mẹ cũng ngồi xe anh ấy đó."

"Được thì cũng được, có điều xe hơi chật" Lục Viễn liếc mắt nhìn hàng ghế sau, nói: "Mọi người ở đó đợi một chút."

Cậu nghe điện thoại mở loa ngoài, vừa tắt máy, bà Lục lại nói: "Chen chúc một chút là được, không có việc gì, Tiểu Chu là một đứa trẻ ngoan."

Lục Viễn có chút ngạc nhiên, ngày thường cậu chỉ biết bạn của Kỳ Kỳ tên là Tiểu Mân, còn tưởng rằng Mân là họ, ai biết thế nào lại là họ Chu. Lục Viễn nghĩ thầm, hôm nay giữa trưa vừa nhắc đến một họ Chu, buổi tối lại phải cho một họ Chu nữa đi nhờ, thật trùng hợp.

Lại nghĩ, chỉ cần không phải Chu Du, tùy tiện họ Chu nào cũng đều tốt, ít nhất mồm miệng cũng không bần tiện.

Lục Viễn trong lòng cười thầm, lại cảm thấy bản thân có chút nghĩ nhiều lo hão, nhưng mà cho tới khi chạy đến cổng khu thương mại, liếc một cái nhìn đến ba dáng người thật quen mắt, cậu mới phát hiện có đôi khi trực giác con người thực sự vô cùng chuẩn xác.

Định luật Murphy cũng thật chuẩn xác, nghĩ không muốn gặp ai, liền cố tình người đó đang đi về phía xe của mình.

Lục Viễn tìm được chỗ đậu xe xong, cách một lớp cửa sổ xe mặt đối mặt với Chu Du.

Chu Du vốn dĩ đã đem đồ cất vào cốp xe, nếu không phải liếc mắt một cái, thấy được sau gáy Lục Viễn, hắn cũng không tài nào nghĩ tới anh của Nhạc Kỳ thế mà lại họ Lục.

Chu Du: "......" Hắn đột nhiên nhớ đến vô cùng rõ ràng hai chữ kia —— "muốn chịch".

Bà Lục đã xuống xe vòng ra ghế sau, xe này không gian nhỏ, Chu Du là một người đàn ông cao lớn như vậy ngồi sau rất chật chội, nên bà nhường lại ghế phó lái cho hắn, lại mở cửa xe mời Chu Du ngồi vào.

Chu Du có chút do dự, còn có chút đấu tranh nội tâm...... Hắn không biết nên đối mặt Lục Viễn như thế nào, vẫn cứ cảm thấy mình giống như đang nhìn lén bí mật nhỏ của người khác, mặc dù tài khoản của hắn nặc danh, cũng không gửi ảnh chụp...... Mà mặt khác, hắn cũng cảm thấy con người Lục Viễn này có mùi nguy hiểm.

Sói đội lốt cừu..... Ra vẻ đạo mạo, mặt người dạ thú gì đó.....

Mà Lục Viễn vẫn ăn vận rất truyền thống, hai lần trước gặp mặt cậu đều mặc trang phục công sở nhã nhặn, thoạt nhìn lại có cảm giác cấm dục.

Chu Du đứng ở bên ngoài, do dự không dám ngồi vào.

Ban đầu Lục Viễn lúc nhìn thấy hắn còn có chút đau đầu, đặc biệt sợ hắn một đường lải nhải không ngừng mấy câu đùa cợt không đứng đắn, lúc này lại thấy hắn đứng ở ngoài xe nhìn mình đầy cảnh giác, trông cứ như một cô vợ nhỏ bị khinh bạc, nhất thời cảm thấy cóc hiểu gì cả.

Nhạc Kỳ đang vui vẻ trò chuyện cùng Chu Mân, hầu hết là thảo luận mấy đoạn buồn cười trong bộ phim vừa xem, cũng không chú ý tới bên này. Nhưng bà Lục vẫn luôn ở nhiệt tình mà tiếp đón, Lục Viễn không dám làm ra việc gì quá xấu hổ, ngẫm nghĩ, chủ động ôn hòa cười với Chu Du, vẫy tay nói: "Trùng hợp như vậy sao?"

Chu Du cũng khách khí mà xua tay: "Đúng vậy, thật không nghĩ tới nha"

"Kỳ Kỳ nói cậu rủ hai đứa đi xem phim," Lục Viễn giả vờ giả vịt: "Có cơ hội nhất định mời lại cậu, hôm nay cảm ơn cậu đã chiếu cố hai đứa."

Chu Du càng khách khí, khom lưng: "Đều là chuyện nên làm mà."

Hai người nói chuyện đưa đẩy mấy câu, lại đều cách một cánh cửa xe, một người không định mở cửa, mà người kia cũng không muốn tiến vào.

Lục Viễn cân nhắc ý tứ, nhoẻn cười, lại nói tiếp: "Tôi mới nhớ ra, chúng ta hình như không tiện đường lắm đúng không, nếu cho cậu quá giang về, còn không bằng cậu tự bắt xe về cho rồi nhỉ."

Cậu nói xong một tràng, sợ bà Lục phản đối, vội quay đầu lại giải thích với mẹ: "Tụi con là bạn cùng bàn thời cấp ba, có cái gì thì nói cái đó, không cần làm bộ làm tịch."

Cậu nói xong lại cho rằng bà Lục sẽ đồng ý, ai dè bà lại nhiệt tình nói: "Thế à, nhà Tiểu Chu ở đâu? Có rảnh tới nhà chúng ta chơi."

Chu Du không nghĩ nhiều, thật thà nói: "Nhà con ở tiểu khu Hải Duyệt, phải đi qua một cái đường hầm."

"Đường chúng ta về cũng phải qua đường hầm," Bà Lục mừng rỡ nói, "Đối diện nhà chúng ta là tiểu khu Hải Duyệt, bên cạnh còn có một khách sạn." Bà nói xong kinh ngạc nhìn Chu Du, khựng lại một chút, cau mày hỏi Lục Viễn: "Thế này không phải thuận đường sao? Sao vừa rồi con lại nói không thuận đường?"

Lục Viễn: "..."

——

Cũng may là bà Lục không tra hỏi, Chu Du vẫn là bị bắt ngồi vào xe, chẳng được bao lâu sau trong xe liền biến thành hội giao lưu về kỹ năng nấu nướng.

Bà Lục vui vẻ rạo rực nói: "Tiểu Chu này, phương pháp ướp thịt lần trước con nói quả thật dễ áp dụng nha, dì trở về liền làm thử cho Lục Viễn ăn, ngon lắm! Thịt đúng là mềm hơn nhiều!" Nói xong còn quay đầu trưng cầu phản hồi của Lục Viễn, "Tiểu Viễn, con nói xem có đúng không?"

Bà Lục nguyện ý làm cơm, nhưng là đại khái là do di truyền, bà làm đồ ăn thật sự là nếu không dở thì sẽ chẳng có mùi vị gì cả, rất khó nuốt.

Lục Viễn trong lòng bất đắc dĩ, cũng không biết bà đang nói đến món nào, lung tung mà "ừ" một tiếng.

Cậu trong lòng cảm thấy hai người này thảo luận nấu cơm rất khôi hài, rõ ràng là hai tay mơ, còn cố tình tỏ ra nề nếp như chuyên gia trong nghề.

Chu Du cũng không muốn nói chuyện phiếm với cậu, xoay người ra sau nói với bà Lục: "Là do dì thông minh nên học nhanh thôi ạ."

Bà Lục lại hỏi: "Dì lần trước có hỏi con, làm thế nào để da cánh gà giòn?"

Chu Du nói: "Phải chiên qua một lượt trước ạ."

"Còn cà tím thì sao?" Bà Lục gật đầu, lại tiếp tục hỏi: "Nhà con có ăn cà tím chứ? Không hiểu dì hầm cà tím thế nào mà cứ bõng bãnh nước?"

"Nhiều nước ạ?" Chu Du hỏi: "Lần sau dì thử cho ít lại xem."

"Ừ nhỉ" Bà Lục tức khắc bừng tỉnh, "Đúng đúng đúng, lần sau dì cho ít nước một chút."

Lục Viễn: "..."

"Nhưng sao mà hương vị cứ không giống?" Bà Lục buồn rầu nói: "Tiểu Viễn ra ngoài ăn cơm rất thích ăn đồ ăn Đông Bắc, cái món gì mà cà tím hầm địa tam tiên*, ở nhà thì không chịu ăn."

*địa tam tiên: món ăn gồm cà tím, khoai tây, ớt xanh đem hầm

Chu Du đăm chiêu nghĩ: "Chắc là do thiếu dầu đấy ạ, nấu cà tím cần nhiều dầu."

Lục Viễn vừa nghe thấy nhắc đến dầu, nhịn không được xen mồm nói: "Khẩu vị của tôi thanh đạm lắm, không cần phải xúi giục mẹ tôi thêm dầu đâu, cảm ơn!"

Chu Du sửng sốt, quay đầu nhìn cậu, cố gắng giải thích: "Là vì cà tím phải dùng nhiều dầu xào mới thơm."

Lục Viễn nhàn nhạt nói: "Tôi đi ra ngoài ăn món đó nhiều rồi, không phải chỉ có mỗi cách nấu giống cậu....." Nói xong không nhịn xuống, lầm bầm trong miệng: "Cậu mà biết làm món này? Làm được tôi liền cắm hành vào lỗ mũi bái làm thầy."

Giọng cậu không lớn, Chu Du lại nghe thấy.

Chu Du tức khắc xù lông, cũng không màng lúc nãy còn cố kỵ muốn bảo trì khoảng cách, quay mặt đi nghiêm túc nói: "Tôi làm gì mà không biết làm, một ngày ba bữa ở nhà đều là tôi tự mình nấu hết. Hơn nữa cái nào không nói, món địa tam tiên này cà tím khoai tây phải dùng chảo xào lên, cậu không muốn dùng dầu cũng phải xào!"

"Nhà tôi làm món này có xào đâu, không dầu ăn cũng rất ngon," Lục Viễn nhíu mày nói "Cậu không cần phải cố chấp như thế."

"Cái rắm ấy, thiếu dầu hương vị có thể giống nhau sao? Cùng một cách làm cũng khẳng định không thể ngon bằng nhiều dầu."

"Tôi đây chỉ tình nguyện ăn mấy món ít dầu, lành mạnh, màu xanh lục, thêm nước vào hầm là ra món, không phải giống cậu." Lục Viễn chặc lưỡi, "Ếch ngồi đáy giếng*."

*nguyên văn: Bị lá che mắt

"Nói vậy thì tên món chẳng còn ý nghĩa gì," Chu Du phản đối, "Không xào mà đem hầm, người ta gọi là cà tím khoai tây hầm ớt xanh, không ai gọi là địa tam tiên."

Lục Viễn trừng mắt: "Giảo biện, nguyên liệu giống nhau có chỗ nào không phải, cậu quy định sao?"

"Hả, cái này cần tôi quy định sao?" Chu Du cười lạnh nói: "Gà bỏ ớt cay xào lên chính là gà cay? Cá nấu trong nước chính là cá kho? Mấy món ăn có tên, phải chú ý các bước chiên xào nấu, bước nào cũng không thể thiếu. Nên xào thì xào, nên thêm dầu thì thêm dầu, bắt dùng mỡ heo thì cậu cũng không được thay bằng dầu thực vật, bắt dùng tiêu hột cậu cũng không thể thay bằng tiêu xay....Nghĩ bỏ bớt việc gì, thay đổi bước nào, đó là chuyện của cậu, nhưng món ăn làm ra sẽ không phải bản gốc nữa." Chu Du một hơi nói xong, vẫn tức giận, hỏi Lục Viễn: "Cậu tranh luận với tôi cái này làm gì, cậu mà cũng biết nấu ăn sao?

Lục Viễn thấy hắn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, chiếm thế thượng phong, trong lòng quýnh lên, vỗ tay lái nói: "Sao lại không? Tôi nấu hơi bị giỏi!"

Bà Lục: "......"

Nhạc Kỳ: "......"

Ngay sau đó không khí trong xe lâm vào một trận yên tĩnh, Chu Du thập phần hoài nghi, nhưng quả thật Lục Viễn từ trước đến nay học cái gì cũng nhanh, đầu óc cũng thông minh, cho nên hắn cũng không rõ là thật hay giả. Nhạc Kỳ cùng bà Lục lại xấu hổ mà cúi đầu, không đành lòng vạch trần cậu.

Chờ đi tới cổng tiểu khu, bà Lục cùng ba người xuống xe, lại quay đầu lại dặn dò Lục Viễn nói: "Tiểu Viễn, con giúp Tiểu Chu thu dọn một chút nhé, thằng bé mang theo nhiều đồ."

Bà không nghĩ tới Lục Viễn và Chu Du là bạn học, tuy rằng trên đường nhìn cả hai trò chuyện thoải mái không kiêng dè nhau, trong lòng bà lại quá yêu mến Chu Du, cảm thấy so với con trai mình lại càng thân thiết hơn. Bà Lục sợ Lục Viễn không có ý giúp đỡ, lại chuyển sang Chu Du nói: "Tiểu Chu, bạn bè hai đứa nói chuyện đùa giỡn qua lại, không cần để trong lòng! Là bạn học cũng là có duyên phận, rảnh rỗi con cứ sang nhà dì chơi, tiện chỉ dạy dì cách nấu ăn, nha."

Lục Viễn sững sờ, vội vàng ngồi thẳng, thay Chu Du nói: "Khi nào hắn rảnh lại nói, mẹ vội cái gì! Gần đây nhất định hắn cũng không rảnh tới nhà chúng ta chơi."

"..." Chu Du cũng không nghĩ tới chuyện đi, nhưng tự dưng bị Lục Viễn cản lại, trong lòng tức khắc không thoải mái, chớp chớp mắt cố ý nói: "Đúng vậy, gần đây con có chút bận." Nói xong một câu, lại cười nói, "Nhưng nhà hai chúng ta gần nhau như vậy, buổi tối con ghé qua một chút cũng không thành vấn đề."

Lục Viễn: "..." Chờ đến lúc bà Lục đi xa, cậu nhịn không được quay đầu ghét bỏ nói: "Sao cậu lại không biết ý như vậy? Tôi không chào đón cậu tới nhà tôi."

Chu Du cũng buồn bực, "hừ" một tiếng lý luận nói: "Dì mời tôi, liên quan gì đến cậu. Còn nữa, sao cậu cứ tỏ thái độ này với tôi?"

Lục Viễn cười lạnh một tiếng, hỏi: "Phí lời, ban nãy chẳng phải cậu cũng không nguyện ý lên xe sao?"

Chu Du hơi ngẩn người, tức thời á khẩu.

Lục Viễn nói: "Tôi chủ động chào cậu, cậu lại trưng vẻ mặt đề phòng ra nhìn tôi, làm như tôi sắp lừa cậu đem bán đến nơi không bằng, chả ra làm sao... Cậu phòng bị tôi, tôi tự nhiên cũng không chào đón cậu."

"Lúc ấy tôi kháng cự cậu là có nguyên nhân," Chu Du cả giận: "Cậu hôm đó nói với tôi cái gì, lòng tôi không được có chút bóng ma sao?"

Lục Viễn "hừ" một tiếng, quay đầu hỏi hắn: "Tôi nói cái gì?"

"Cậu nói muốn chịch tôi." Chu Du hạ quyết tâm, đơn giản ngả bài, "Tôi là Tiểu Ngư. Ngày hôm đó, hôm họp lớp, lúc tôi đang say rượu, cậu có nói thế."

Lục Viễn cau mày suy nghĩ, lúc sau tựa hồ nhớ ra cái gì, lí nhí nói: "Còn không phải là chỉ đùa một chút sao, lúc đó sao cậu không nói gì, lúc này lại phản ứng dữ dội như vậy?"

Chu Du có chút khiếp sợ: "Tôi lúc đó không nói là vì sợ cậu xấu hổ, còn nữa, cái gì gọi là nói đùa? Loại sự tình này còn có thể nói đùa sao? Lỡ như đối phương nghiêm túc tưởng thật thì phải làm thế nào?"

Lục Viễn đáp: "Thế thì lại phải còn tùy xem người ta thế nào." Cậu thấy Chu Du nhắc tới chuyện này thế mà mặt lại đỏ lên, ngẩn người, tức khắc nổi lên ý xấu, ra vẻ đương nhiên nói: "Hơn nữa, nếu là thật, vậy cũng là cậu tình tôi nguyện, vui vẻ làm một phát không tốt sao?"

Chu Du: "!!"

Chu Du nhất thời có chút phát ngốc, nhìn cậu đầy sửng sốt hai giây, lại nhanh chóng quay mặt đi hướng về phía cửa sổ xe. Chờ đến lúc Lục Viễn đang muốn mở miệng nói chuyện, hắn lại thình lình quay đầu sang, nói giọng đề phòng: "Cậu không phải đi cùng tôi, tôi tự mình đi vào."

Lục Viễn cố ý nói: "Không không không, tôi theo cậu lên, dì cậu đã có lời dặn dò."

Chu Du mau chóng có ý định bỏ trốn mà mở cửa xuống xe, vừa vội vàng chạy tới ôm rương đồ của mình, vừa sốt ruột cự tuyệt: "Không cần không cần không cần, thật sự, tôi có thể tự mang lên! Tôi tự làm được mà, tôi tự mang lên được."

Hắn dỡ đồ từ trên xe xuống ba lượt, rốt cuộc đóng gói vào một hộp lớn, bên trong có hai cái nồi gang rất nặng... Lần này lại liền mạch lưu loát, ôm một chồng hàng cao chạy xa bay.

Lục Viễn nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, tận đến lúc bóng người nọ biến mất hoàn toàn, lúc này mới phản ứng lại, sau đó nhịn không được ở trong xe vỗ đùi bem bép mà cười, quai hàm khoét đến mang tai. Cậu không nghĩ tới một Chu Du thời cao trung thích viết thơ tình, viết truyện cười tục tĩu, giờ đây lại biến thành một cậu trai tân ngây thơ như thế, mà nói vậy cũng không đúng lắm, hắn hiểu chuyện như vậy, biết cậu đang nói đùa cái gì, tâm địa cũng không phải đơn thuần. Mặt khác, đương nhiên cũng có một loại khả năng, thật ra biểu hiện của Chu Du không phải là ngây thơ, mà là sợ hãi...

Nếu là sợ hãi cậu, đơn thuần nghĩ không muốn có quan hệ gì với cậu, Lục Viễn kéo gương xuống, nhìn trái nhìn phải khuôn mặt trong gương, nghĩ thầm, cái lý do này thật không dễ tiếp thu.

Bên kia Chu Du một hơi chạy tới tầng năm, thẳng đến khi chính mình lục lọi chìa khóa để mở cửa, đem một chồng đồ thả trên mặt đất, hắn mới ý thức được hành động ban nãy của mình có bao nhiêu là vội vã cùng mất mặt.

Mà chuyện đó cũng không quan trọng, Chu Du buồn bực mà nghĩ, Lục Viễn thế này không phải là quá phóng túng hay sao....

Rốt cuộc cẩn thận xem xét giao tình của hai người bọn họ...... Lục Viễn hoàn toàn không có khả năng sinh ra ý tứ nào với hắn.

Lúc trước khi Lục Viễn đề nghị ước pháo, cũng chỉ là nhìn cơ bụng của hắn mà thôi. Tuy rằng hắn không rõ lắm Lục Viễn làm thế nào biết được người kia chính là hắn.

Chu Du rầu rĩ, hắn một mặt suy nghĩ xem nên làm thế nào để cự tuyệt Lục Viễn, sợ người này về sau quấy rối mình, một mặt lại bởi vì đối với bà Lục cùng Nhạc Kỳ có cảm tình, tự nhiên cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm cứu vớt giác ngộ người này một chút.

Thực ra thời buổi ứng dụng mạng xã hội công nghệ cao, cũng không có cách tra ra rõ ràng đầu kia chính là người nào, không biết gì về phẩm hạnh, sở thích, tình trạng thân thể của đối phương mà qua loa ước pháo thì rất không có trách nhiệm, không làm ra chuyện gì lớn thì không sao, mà lỡ làm ra chuyện thì không chỉ hại chính mình, mà còn liên lụy đến người nhà.

Chu Du càng nghĩ càng thấy có lý, lúc này không cần mặt đối mặt với Lục Viễn, hắn cảm thấy lá gan nở to thêm vài phần. Thời điểm mở ứng dụng lên, Chu Du còn yên lặng tự thưởng cho chính mình một bông hoa hồng nhỏ, dựa vào một bầu trời ân oán của hắn và Lục Viễn, đêm nay hắn quản đến việc này thuần túy là một hành vi nghĩa hiệp, quả thực chỉ muốn khen tặng bản thân.

Ứng dụng vẫn luôn chạy nền trong điện thoại, Chu Du mở lên khung hội thoại với Road, gom góp chút dũng khí, gõ tin nhắn thảo luận với đối phương: "Đêm nay...... cậu thật sự muốn như vậy sao?"

Hắn cố ý viết thêm một loạt dấu chấm, ngầm ám chỉ việc này một lời khó nói hết.

Chẳng ngờ hắn ở đầu này nghĩ trời nghĩ đất, đầu kia Road đã phá lệ trả lời lại một câu ngắn gọn.

Road: "Muốn gì?"

Chu Du hỏi lại: "Cậu nói xem?"

"Cái khác không biết," Road như cũ trả lời ngắn gọn: "Muốn chơi cậu là thật."

Chu Du tức khắc cạn lời, ra vẻ chính trực nói: "Cậu đừng như vậy, tôi là thật lòng muốn cùng cậu từ từ tâm sự kết giao."

"Thôi đừng nhiều lời," Road nói: "Nói thật, tôi chỉ có hứng thú với cơ thể cậu."

Chu Du: "???"

Chu Du: "Đầu óc cậu có bệnh sao? Cậu làm như vậy người nhà cậu có biết không? Mẹ cậu biết không? Cậu tùy ý mà ước pháo như vậy là vô trách nhiệm với bản thân đó, biết không hả?

Chu Du: "Lỡ như cậu nhiễm bệnh thì làm sao đây? Cậu còn không rõ cái giới này nhiễu loạn thế nào à."

Chu Du: "Nhu cầu của cậu cao đến vậy sao? Cốc thủ dâm cũng không thỏa mãn được mẹ cậu."

Chu Du: "Ấy không phải, mẹ = sao."*

*ma (妈) là mẹ, ma (吗) là sao trong vậy sao, thế sao, bạn Du gõ nhanh quá nên gõ nhầm =))

Chu Du: "Nói gì đó coi."

"Tin nhắn gửi đi thất bại, đối phương đã chặn bạn."

Chu Du: "???"

"Tin nhắn gửi đi thất bại, đối phương đã chặn bạn"

Hắn bị kéo hắc (kéo vào danh sách đen) rồi....

Chu Du nhìn chằm chằm, sửng sốt một hồi lâu, mới nhớ đến chuyện mở WeChat lên tìm.

Thật ra Lục Viễn không xóa Wechat của hắn, nhưng lại vừa mới đổi một dòng trạng thái.

Lục Viễn: "Lêu lêu lêu lêu lêu lêu......" —— đi kèm là bức ảnh Husky thè lưỡi giả chết.

*chắc từa tựa thế này =))



Chu Du: "!!!" Đệt, hắn quả thực là tức chết rồi.

Hắn cố gắng nhẫn nhịn, không nhịn xuống được, để lại bình luận ở dưới bức ảnh kia: "Mắc mớ gì cậu kéo tôi vào danh sách đen, khinh bỉ cậu."

Lục Viễn đang cầm di động nghỉ ngơi trong thư phòng, nghe thấy thông báo trên điện thoại liền ngẩn người, chả hiểu gì mà trả lời lại: Ai chặn cậu?

Chu Du nhắn lại: Cậu chứ ai, còn ai vào đây nữa, vừa mới chặn xong, tôi không gửi được tin nhắn cho cậu nữa.

Lục Viễn khẽ nhíu mày, lại thấy Lý Phục chen vào bình luận: "Ai chặn ai cơ?"

Chu Du: Cậu ta chặn tôi.

Lục Viễn: Tôi chặn cậu rồi cậu còn có thể viết bình luận à?

Chu Du: Cậu chắc chắn biết rõ tôi đang nói đến cái gì!

Lục Viễn:??? Thế cậu đang nói đến cái gì?

Lý Phục: (⊙o⊙) Mấy người nói gì vậy?

Lục Viễn:...... Lớp trưởng à cậu không cần xem náo nhiệt.

Tôn Chính: ( ⊙ o ⊙) Cái gì là cái gì? Hai cậu làm sao vậy?

Lục Viễn: "......" Trước kia cậu thế nào mà lại không biết mấy người này thích hóng hớt như vậy chứ.

Lục Viễn dứt khoát bấm điện thoại gọi cho Chu Du, bên kia chỉ mới đổ chuông một tiếng, lập tức liền có người tiếp.

Lục Viễn buồn bực nói: "Mới nãy cậu nói nhăng nói cuội gì đó?"

Chu Du lúc ở trên mạng múa phím nói bậy nói bạ còn cảm thấy bản thân thật hùng hồn, đến lúc này nói chuyện trực tiếp qua điện thoại, tức khắc bao nhiêu tự tin đều trôi tuột đi hết cả.

Hắn ho khan một chút, lớn tiếng nói: "Muốn hỏi cậu chút chuyện đó, sao cậu lại kéo hắc tôi?"

"Cậu đủ chưa," Lục Viễn nhàn nhạt nói: "Tôi kéo hắc cậu rồi cậu còn có thể bình luận sao?"

Chu Du thấy cậu chết cũng không chịu thừa nhận, dứt khoát nói thẳng: "Tôi còn không phải là vì còn muốn giữ lại mặt mũi cho cậu sao, cậu cảm thấy nếu như tôi bảo cậu kéo hắc tôi ở bên ứng dụng A, về sau Lý Phục còn có thể đáp ứng cậu không?"

"Hiện tại y cũng đâu có đáp ứng tôi," Lục Viễn hậm hực nói: "Cái gì A với chả không A, tôi còn kéo hắc cậu trên B kìa."

"...... Vãi chưởng," Chu Du ngẩn người, "Cậu còn có B? Cậu có phải ABJ cái nào cũng có tài khoản không hả!"

Chu Du tỏ vẻ khiếp sợ, nghĩ một lúc lại nói: "Cậu thật đúng là nóng lạnh cái gì cũng ăn! Thượng vàng hạ cám, từ minh tinh nổi danh cho tới góa phụ nông thôn, cậu ăn tuốt sao, vãi chưởng, tôi thật phỉ nhổ cậu."

Lục Viễn nghe không hiểu gì cả, nhíu mày nói: "Cậu đang nói cái gì vậy?" Cậu dừng một chút, sửa giọng, "Tôi nói lại lần nữa, tôi không kéo hắc cậu, cậu đừng tự mình diễn trò."

"Cái đệt," Chu Du cả giận, "Cậu làm sao có thể mạnh miệng như vậy! Có dám đến đối chất hay không hả!"

"Đối chất thì đối chất," Lục Viễn hừ một tiếng, "Tôi đang cầm di động đây, cậu tới đi. Cậu tự nhìn xem tôi có kéo hắc cậu hay không."

"Tới thì tới," Chu Du hít một hơi, túm lấy chìa khóa đi ra ngoài: "Nhà cậu ở số mấy?"

"Số 9, Số 9, Lô 2, Số nhà 2601," Lục Viễn nói xong một tràng, lại hỏi, "Ấy không đúng lắm, vừa nói cậu tới cậu liền đòi tới, làm sao tôi biết được cậu rốt cuộc muốn làm gì."

Chu Du đã ra đến cửa, giận dữ nói: "Cậu nói thế là có ý gì!"

"Tới đi rồi nói sau," Lục Viễn tựa đầu sát vào ghế dựa, suy tư nói, "Luật cũ, nếu chứng minh được tôi không kéo hắc cậu, dù sao đã đánh cược thì phải chịu thua, tôi ra yêu cầu gì cậu cũng phải tuân theo là được."

Năm xưa lúc hai người ngồi cùng bàn đã không ít lần đánh cược, Lục Viễn khi đó vừa độc miệng lại thích uy hiếp người, tuy vậy đưa ra yêu cầu cũng không quái dị lắm. Mà Chu Du cũng có chỗ tốt, đã nhận đánh cược thì luôn ngoan ngoãn chịu hình phạt khi thua, chưa bao giờ dở chứng chơi xấu.

Hai người cũng không cảm thấy làm như vậy rốt cuộc là ấu trĩ hay không ấu trĩ, một người nhà bao việc vẫn ung dung mà chờ người đến để chỉnh, một người khác hấp tấp ba chân bốn cẳng chạy đến, cầm di động băng qua đường cái, lại đảo mắt tìm được nhà số 9 lô 2.

Tiểu khu Hải Đức nơi Lục Viễn ở mới xây cách đây vài năm, trước đây Chu Du chưa từng đi vào, nhưng cũng biết so với tiểu khu Hải Duyệt của mình, bên này là cao ốc hiện đại, mỗi tòa đều phải hơn 30 tầng. Mặc dù hai tiểu khu ở rất gần nhau, nhưng cách nhau một con đường lớn, lại song song hướng ra biển, cho nên cũng không che chắn hay ảnh hưởng gì đến cảnh quan của nhau.

Thời điểm Chu Du tiến vào tiểu khu phát hiện không gian xanh ở đây không tồi chút nào, đến tận khi bước vào thang máy, hắn mới nhớ tới, nhà mình ở tầng 5, thực tế không nhìn ra được tới biển, nhưng Lục Viễn bên này ở tầng 26 nhất định là thấy được nhiều cảnh ở rất xa.

Hơn nữa, ở chỗ mình mỗi lần mua đồ gì đều phải thở hổn hà hổn hển khuân lên mấy tầng lầu, mua đồ dùng này nọ đều phải bo thêm cho nhân viên vận chuyển vài đồng họ mới chịu giúp chuyển lên tầng, quả thật sự tồn tại của thang máy có thể ngang tầm với thiên sứ...... Chu Du vừa đứng trong thang máy vừa cảm thấy hâm mộ, sờ soạng cái này, lại ngó nghiêng cái kia, chờ đến khi thang máy dừng ở tầng 26, cơn giận tích tụ đã phai nhạt đi không ít.

Nhưng mà đã lỡ tới cửa rồi, không có lý nào lại quay về.

Hắn xoay người, bước đến gõ cửa phòng 2601.

Lục Viễn lúc mở cửa đã thay áo ngủ, Chu Du quét mắt nhìn, ngay sau đó nhịn không được giật giật khóe miệng.

Lục Viễn mặc áo ngủ tơ tằm... cũng quá khêu gợi đi. Tuy rằng chỉ là một bộ quần áo ngủ, cũng che đến kín mít, nhưng không hiểu sao vẫn gợi lên một loại cảm xúc hoa lệ đến quái dị.

Lục Viễn nhìn hắn một cái, dặn dò nói: "Kỳ Kỳ và Tiểu Mân đều đang ngủ, cậu nhỏ tiếng một chút."

"Ai lớn tiếng với cậu?" Chu Du nhỏ giọng kháng nghị, vừa lục tục đổi giày đi theo cậu về hướng thư phòng, vừa tủm tỉm cười, thấp giọng chào hỏi bà Lục.

Thư phòng của Lục Viễn không lớn, sát mặt tường có một cái giá sách, nhưng sách cũng không nhiều lắm...... Thoạt nhìn trông như đồ trang trí, còn ở trên bàn lại chất đầy tài liệu, lộn xộn đến mức nhìn gần giống như cái bàn thời học sinh.

Chu Du nhìn tới nhìn lui, cố nén cảm giác ngứa tay muốn thu dọn, một mặt nhíu mày nói: "Cậu không muốn dọn dẹp một chút sao? Bừa bộn thế này sống làm sao được vậy?"

Lục Viễn dùng ánh mắt nhìn người bệnh thần kinh quét hắn một cái, cười khẩy nói: "Các nhà khoa học đều nói, bàn làm việc bừa bộn chứng tỏ người có sức sáng tạo cao, đầu óc thông minh." Cậu nói xong chợt nhớ lại chuyện cũ, cười nói, "Năm đó bàn học của cậu cũng sạch sẽ quá trời, đến lúc đi thi điểm cũng có cao hơn tôi đâu."

Mặt Chu Du đỏ lựng lên, há miệng tranh luận: "Lúc đấy là do tôi không học hành nghiêm túc."

Lục Viễn chặc lưỡi nói: "Có chuyện đó sao, mỗi lần thi cử cậu đều nói mình quên đọc sách, cũng chẳng biết là ai nửa đêm chui trong ổ chăn mở đèn pin học bài......" Cậu bâng quơ nói xong, ném điện thoại cho hắn, hất cằm nói: "Tới đây, nói chuyện chính đi, tôi chặn cậu lúc nào?"

Di động ở trạng thái đã mở khóa, Chu Du cũng không khách khí, cầm lấy đi về phía bệ cửa sổ ngồi xuống, co chân lên xếp bằng, bắt đầu tìm ứng dụng.

Lục Viễn nhíu mày, ném cho hắn một ánh nhìn đầy ghét bỏ, nói: "Ai biết chân của cậu có bẩn hay không, còn dám ngồi xếp bằng, sao lại không có ý thức gì hết vậy?"

Chu Du không phản ứng lại, nghiêm túc nghịch di động, nghịch một lát, không tìm thấy...

Di động của Lục Viễn cực kỳ đơn giản, trò chơi cũng không tải, chỉ có mấy ứng dụng cơ bản.

Chu Du hỏi cậu: "Aloha đâu?"

Lục Viễn nghe tên lạ hoắc, ngẩng đầu hỏi hắn: "Đó là cái gì cơ?"

Chu Du quẹt quẹt mở di động của mình lên, chỉ vào icon nhỏ màu đỏ nói: "Là cái này, cậu đừng giả vờ, Lục Viễn, tôi biết cậu có."

"Tôi không có," Lục Viễn xòe tay, "Để làm gì vậy?"

"...... Cậu đừng xạo, cậu không phải nói cậu có A còn có B sao?" Chu Du trừng mắt, bẻ ngón tay nói, "A là Aloha, B là Blue"d, J là Jack"d*."

*ứng dụng hẹn hò của cộng đồng gay, tương tự Tinder

Hắn thấy Lục Viễn chỉ chớp mắt, dứt khoát mở mạng lên tìm chứng cứ. Vừa quẹt vào biểu tượng mạng, danh sách wifi liền xuất hiện một dãy dài.

"Wifi của cậu là cái nào?" Chu Du hỏi, "Đừng tưởng rằng cậu xóa đi thì tôi không tìm được chứng cứ. Tôi nói cho cậu biết, tôi vẫn còn lịch sử trò chuyện, tôi nói mấy lời đó cũng là muốn tốt cho cậu, nếu không phải vì nể tình dì và em gái cậu, tôi cũng mặc kệ ba cái chuyện rỗi hơi này."

"F_uck you." Lục Viễn nói.

Chu Du sửng sốt, tiếp sau đó ngẩng đầu lên, bày ra bộ mặt không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào cậu.

Lục Viễn chớp chớp mắt, chỉ vào di động của cậu nói: "Wifi nhà tôi, tên là "f_uck you"."

Chu Du hạ mắt xuống liền thấy, quả nhiên, là cái phát tín hiệu mạnh nhất......

Hắn cúi đầu nhìn nhìn, giả bộ bình tĩnh, nhấn vào, lại hỏi: "Còn mật khẩu? Mật khẩu là gì?"

Lục Viễn liếc hắn một cái, lại quay mặt đi, ho nhẹ một chút nói: "oh f_uck me baby......"

Chu Du: "..."

===========================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.