Chẳng Ngừng

Chương 10: 10: Dụ Phồn Cậu Sốt Rồi




Phó Kiến Văn thở dài một hơi, khá là bất đắc dĩ ôm Tố Tâm vào trong lồng ngực: "Ôm thì có thể, đừng làm loạn! Thật tốt ngủ..."

Nếu như bình thường, lời này từ trong miệng Phoa Kiến Văn nói ra Tố Tâm nhất định không thể tin tưởng!

Tay của Tố Tâm đặt ở trên cơ bụng rắn chắc của Phó Kiến Văn, cách một lớp quần áo ở nhà nhưng cô vẫn thấy cả người của anh nóng bỏng, Tố Tâm di chuyển tay mình lên bả vai của anh, ôm anh ngủ trong lòng Tố Tâm rất an tâm.

Tố Tâm nhắm hai mắt, ngón tay không tự chủ khẽ vuốt ve bả vai của Phó Kiến Văn...

Bàn tay lớn của Phó Kiến Văn giường như lập tức trói lại cổ tay mảnh khảnh của Tố Tâm, trong bóng tối cặp mắt sâu thẳm như có hai tia lửa đang thiêu đốt: "Phó phu nhân, em thực sự là thích ăn đòn!"

"Em là không cố ý!" Tố Tâm ngửa đầu nhìn qua Phó Kiến Văn, thấy anh lộ ra vẻ không tin, cô cười không ngừng, "Em cũng rất rất khó chịu, cho nên tay liền không thể khống chế được tay của mình, đến nghỉ lễ không làm được cùng anh, cả hai chúng ta đều khó chịu mà..."

"Đến nghỉ lễ cũng có biện pháp khác! Em phải thử một chút!" Phó Kiến Văn nhíu mày hỏi.

Tố Tâm một mặt hiếu kỳ nhìn qua Phó Kiến Văn: "Biện pháp gì!"

Màu mắt Phó Kiến Văn càng phát sâu hơn, cổ họng nhẹ nhàng trượt, anh cúi đầu nói nhỏ ở bên tai Tố Tâm...

Trong nháy mắt mặt của Tố Tâm đỏ rối tinh rối mù, cô xoay người rời khỏi lồng ngực của Phó Kiến Văn, cuốn lấy chăn quay lưng đi không nhìn Phó Kiến Văn nữa, lỗ tai thì đỏ có thể chảy ra máu.

Phó Kiến Văn cũng không có thật sự muốn Tố Tâm vì mình mà làm như vậy, chỉ cần Tố Tâm không lại tiếp tục nhóm lửa khiến anh mất khống chế là tốt rồi.

Phó Kiến Văn đóng đèn đầu giường, tới gần Tố Tâm hôn cô một cái, anh nói nhỏ bên lỗ tai nóng bỏng của cô: "Ngủ ngon, Phó phu nhân..."

Khi Phó Kiến Văn muốn nằm trở lại bình tĩnh một lúc, Tố Tâm đột nhiên quay đầu cùng Phó Kiến Văn bốn mắt nhìn nhau, cô thấp giọng hỏi: "Thật sự rất khó chịu sao!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.