Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh

Chương 7




Buổi sáng ngày thứ hai. Như thường lệ, Minh và Thi gọi mọi người dậy sớm để tập chạy. "Chạy bộ buổi sáng sớm rất có lợi cho sức khỏe..." hai thằng đã nói thế.

Nhưng có vẻ như hơi bị sớm quá thì phải: 4h 30' sáng.

"Tập luyện với Chòm sao màu máu. Không biết chương trình tập luyện như thế nào mới tạo ra được hai thiên tài như vậy nhỉ?" Chỉ có Du là thực sự hứng thú với tiết mục này.

Bé Lan đã sớm phải trải qua và biết cái bài tập này chẳng có gì thú vị cả nên tham gia với khuôn mặt rầu rĩ. Nhìn vẻ hớn hở của Thủy và Cỏ May, em khẽ thở dài. Cái vẻ mặt chẳng khác gì em ngày đầu tiên cả. Cái gọi là chạy nhẹ buổi sáng này chẳng nhẹ nhàng chút nào đâu, có thể mệt đến nỗi không ăn được cơm đấy chứ.

Để đảm bảo cho thời gian và quãng đường chạy của mọi người đều như nhau nhưng ai cũng phải cố hết sức, hai thằng đeo thêm phụ trọng: 70 kg trên lưng.Cổ tay và cổ chân mỗi chỗ đeo một vòng kim loại nặng 10kg. Du cũng phải đeo phụ trọng, mới bắt đầu nên chỉ có 20kg trên lưng. Ba cô gái tạm thời được miễn.

Vẫn như mọi khi, chỉ chạy có một vòng quanh gian phòng chung của hai thằng là được.

Để cho thêm phần hưng phấn, hai thằng thả chó đuổi theo đằng sau. Mà hai con chó này cũng không phải là loại bình thường, phải gọi chúng là những cái xác chó biết đi thì đúng hơn. Cơ thể to gần bằng một con bò, cả người đầy vết thương, nhiều chỗ còn mất cả một mảng thịt trơ xương lòi nội tạng ra ngoài, hình như còn có cả mùi xác chết đang phân hủy.

Hai con quái vật vừa xuất hiện, mấy cô gái đã thét lên sợ hãi. Du không nói gì nhưng vẻ mặt cũng tối sầm lại. Còn hai thằng thì gật đầu thỏa mãn. Bọn chúng cần chính hiệu quả này.

"Vong cẩu" gọi ra bằng thẻ bài triệu hồi quái vật, đây là hai trong những lá bài yếu đuối nhất, chỉ tốn 100 điểm và 1 huy chương cấp 1 sao cho một lá. Con quái nhìn thì hầm hố thật nhưng ngoài tác dụng hù dọa ra thì chỉ số công kích còn yếu hơn 1 người bình thường.

Cười to một tiếng, hai thằng ra lệnh cho hai con "Vong cẩu" lao về phía nhóm người, còn hai thằng đã sớm nhấc chân chạy trước.

- Á á á á!!!! - Bài chạy bộ nhẹ buổi sáng bắt đầu bằng những tiếng hét chói tai của các bạn nữ.

Gần 1 tiếng đồng hồ trôi qua, Du đã cảm thấy mất sức nghiêm trọng, bước chân trở nên nặng như đeo chì. Đằng trước, Minh và Thi cũng đang thở dốc. Phía sau, ba cô gái thì mặt đã trắng bệch, thở không ra hơi.

Hai con Vong cẩu vẫn không nhanh không chậm đuổi theo đằng sau.

Thủy chỉ là một cô gái văn phòng. Hồi còn ở Thế giới gốc, cô cũng có tập chạy bộ buổi sáng nhưng nó không như thế này. Mệt quá, cô thực sự không bước nổi nữa rồi, bước chân hơi chậm lại.

Như cảm thấy tốc độ của Thủy giảm xuống, hai con chó phía sau đột ngột xổ lên.

- A...!!! - Cả hai trái tim của Thủy cùng nẩy lên một cái, cơ thể bị cưỡng chế hoạt động, tốc độ lại được đẩy lên. Cô thà chết vì mệt chứ không bao giờ muốn lại gần thứ đáng kinh tởm đằng sau. "Đáng ghét. Minh đáng ghét, sao lại có thể kiếm được thứ kinh tởm thế chứ!? Sau việc này tôi sẽ không để yên cho đâu..." Chạy theo nhóm người, cô ấm ức nghĩ.

Quá mệt mỏi nên cảm giác hình như đã mất, Thủy bây giờ di chuyển như một cái máy, di chuyển như đó vốn là bản năng. Hai cô gái khác chắc cũng không khá hơn gì.

Cuộc hành xác kéo dài gần nửa tiếng nữa thì kết thúc. Mọi người được hai thằng thả về nghỉ ngơi nửa tiếng, 6h 30' tập trung ở đại sảnh dùng bữa sáng cao dinh dưỡng để chuẩn bị cho bài huấn luyện buổi sáng.

7h, ăn sáng xong, mọi người bắt đầu buổi tập luyện chính thức. Vẫn là căn phòng lớn của hai thằng nhưng bây giờ bài tập của mỗi người một khác. Bé Lan vẫn tập né tránh trong căn phòng kín đó. Minh và Thi vẫn liên tục đánh nhau trong nhiều môi trường khác nhau, bây giờ còn được gia thêm hiệu ứng trọng lực gấp đôi.

Du không học võ thuật nhưng nền tảng cũng rất tốt, kết quả của việc đánh nhau đường phố nhiều năm và chăm chỉ luyện tập vài đường cơ bản do một tay trong băng nhóm huyền thoại "Độc hành giả" nổi hứng truyền cho. Vậy nên, chương trình tập hai thằng sắp xếp cho Du chỉ là luyện thể lực kết hợp với tập luyện những chiêu thức đơn giản nhất, như đeo phụ trọng rồi đứng tấn, gắn lò xo vào người rồi tập đấm đá, treo hai chân lên xà rồi đốt lửa bên dưới để luyện cơ bụng...

Cảm thấy mấy cái thẻ triệu hồi rất hay, Thi lại đổi ra vài cái cấp I rồi đưa cho Cỏ May. Đương nhiên, nó sẽ cố gắng chọn mấy con dễ thương hơn chứ không chơi loại như “Vong cẩu” nữa.

Thẻ cấp thấp nên khả năng chiến đấu chẳng có mấy, sức mạnh của mỗi con quái vật triệu hồi ra chỉ bằng một người bình thường, một số con còn yếu hơn nhưng tác dụng phụ trợ lại rất tốt. Chúng còn một đặc điểm mà hai thằng rất quan tâm đó là người triệu hồi sẽ đạt được tầm nhìn của quái vật. Đối với người bình thường thì khả năng này hơi vô dụng vì quái vật được triệu hồi chỉ có thể hoạt động trong vùng vươn tới của tinh thần lực mà tinh thần lực của một người bình thường thì không vươn được xa nên tầm nhìn của quái thú và người thao túng chẳng khác gì nhau.

Nhưng Cỏ May lại khác. Với kỹ năng Thiên nhãn và chiếc vương miện Galaxies Crown 2.1, tầm bao phủ tinh thần lực của cô có thể đạt đến 525 mét, vậy có nghĩa là cự ly hoạt động của quái thú triệu hồi có thể cách xa chủ thể như vậy. Quái thú đứng ở khoảng cách 525 mét, phóng mắt nhìn tiếp ra ngoài, như vậy tầm nhìn của May tăng lên rất nhiều. Chưa tính đến việc tầm nhìn của Thiên nhãn không bị cản trở của địa hình, May có thể trốn trong nhà, thả quái thú ra ngoài và nhìn ra thế giới.

Thêm một khẩu súng lục để tăng khả năng phòng thân là tất yếu, thực ra tác dụng phòng thân không có bao nhiêu, chủ yếu là lấy tác dụng tâm lý thôi. Thằng Thi đổi cho cô một khẩu súng lục bắn tia laser [Blue Fire 9] tốn có 170 điểm tích lũy, uy lực chỉ bằng một khẩu súng lục nhỏ, tốc độ bắn chỉ đạt 2 phát trên 1 giây, tầm bắn hiệu quả khoảng 50m nhưng được cái là gọn, nhẹ, dễ thao tác và không cần phải thay đạn rắc rối. Khẩu súng rất hợp với cô gái không cần phải trực tiếp tham gia trực chiến đấu này.

Cỏ May và đống thẻ quái thú bị hai thằng bắt chơi trò "Thoát khỏi mê cung". Cô bị bỏ vào giữa một mê cung và phải tìm đường ra. Cạm bẫy là không thể tránh khỏi, thẻ triệu hồi cũng không được đưa cho hết mà chỉ có một cái lúc bắt đầu, những thẻ còn lại thì phải nhặt trong lúc di chuyển.

Để tránh trường hợp Cỏ May ngồi lì một chỗ cho đến hết buổi tập thì có một thứ được bỏ thêm vào mê cung, cơn ác mộng của Cỏ May. Cỏ May vốn là con nhà nông, nên mấy thứ như sâu, chuột, rắn rết cô không sợ nhưng cô rất sợ dơi. Biết điều đó nên thằng Thi đã biến cả mê cung thành một động dơi chân chính. Những con dơi của "Khu lưu trữ", được chỉ định mục tiêu là Cỏ May, chúng sẽ đánh hơi và tìm đến chỗ cô, không tấn công mà chỉ bâu kín người. Vậy nên cô phải liên tục di chuyển, liên tục chạy trốn. Từ khi tập luyện thế này, cô đã mấy đêm liền mơ thấy ác mộng. "Master thật là độc ác..."

Thủy thì luyện bắn súng. Bỏ ra hơn 150 điểm để đổi lấy một bộ sưu tập súng bộ binh, thêm 200 điểm để đổi lấy một tấn đạn dược các loại. Phòng tập thì là một thao trường rộng lớn. Vậy là ngày đầu tiên, chương trình luyện tập của Thủy chỉ đơn giản là bắn thử hết khẩu súng này đến khẩu súng khác cho hai thằng xem mà thôi.

Sau hôm đầu tiên, Minh và Thi cảm thấy cô gái này có khả năng làm quen rất tốt với các loại vũ khí nóng. Bất kỳ khẩu súng nào, chỉ sau vài lần thao tác, Thủy đều có khả năng sử dụng thành thạo.

Thử súng đến hết buổi luyện tập ngày thứ ba, đến buổi luyện tập ngày hôm thứ tư thì đống súng ống vốn chất đầy phòng tập của Thủy bị hai thằng dọn sạch, thay vào đó là một chiếc hộp màu bạc ánh kim trang trí bằng hoa văn hình hoa tuyết, nằm yên lặng trên giá để súng giữa phòng. Chiếc hộp hình chữ nhật, rộng 10cm, cao hơn 20cm và dài khoảng một mét hai. Dọc thân hộp là những đường xẻ rãnh dài, giống như là vỏ hộp được làm từ nhiều mảnh kim loại ghép lại.Một sợi dây đeo mắc vào thân hộp.

Thằng Minh bảo Thủy nâng thử.

Cố gắng nâng chiếc hộp kim loại có vẻ dài quá cỡ lên bằng đôi bàn tay nhỏ nhắn. Không nặng như cô tưởng vì ít nhiều gì thì cái cơ thể thon thả này cũng mang điểm thể lực gấp rưỡi người bình thường còn gì?

Khoác dây đeo vào vai, chiếc hộp để ngang eo phải.

Ở vị trí cách một đầu khoảng 30cm có một chốt gạt nằm ép sát vào thân hộp, nhìn có vẻ giống với khóa nòng của AK47. Theo lời hai thằng, Thủy gạt cái chốt lên nấc đầu tiên.

- Cạch cạch - Âm thanh từ cơ cấu chuyển động trong chiếc hộp phát ra, một mảnh vỏ kim loại ngay phía bên trên chốt gạt tách ra, trượt về phía sau. Từ vị trí mảnh kim loại lúc trước, một tay cầm với nút bấm bên trên thò lên. Cùng lúc đó, tại đầu còn lại của hộp kim loại cũng tách ra hai mảnh vỏ, để lộ ra bốn nòng súng xếp dọc theo chiều cao của hộp.

Đeo lên đôi tai nghe giảm âm, Thủy hướng nòng súng về phía hàng bia kim loại cách đó hơn 100m, ngón tay khẽ nhấn vào cái nút trên tay cầm.

- Kình!... Kình!... Kình!... Kình!... Kình!… - Âm thanh dày đặc vang lên, kèm theo đó là lực giật từ chiếc hộp truyền lại cơ thể Thủy. Đã làm quen với vũ khí nóng vài ngày nên Thủy nhanh chóng quen thuộc với độ giật của khẩu súng kỳ lạ. Cố gắng điều chỉnh đường đạn về hướng hàng bia kim loại. Những viên đạn được bắn ra với tốc độ cao như một cái lưỡi lửa xanh lè, quét đến đâu, bao nhiêu vật cản trên đường đạn đều bị xé nát ra đến đấy.

Âm thanh thuyết minh của hai thằng vọng ra từ hệ thống truyền tin gắn trên tai nghe của Thủy:

- Hệ thống hỏa lực cá nhân phức hợp: Hoa Tuyết 04

- Với công nghệ chế tạo vỏ ngoài phân mảnh bằng [Vi hợp kim] với tổ chức tế vi cực nhỏ, đảm bảo độ bền cao và trọng lượng nhẹ.

- Cơ cấu thân súng phức hợp đa lớp giúp tích hợp nhiều bộ phận vào một khoảng không gian hạn chế. Công nghệ này ở Thế giới gốc vẫn chưa thực hiện được nhưng với sự trợ giúp của Kho dữ liệu thì...

- Nẫy chế độ thứ nhất: Khai triển nòng súng

- Với bốn nòng súng cỡ 675mm lắp thẳng hàng chế tạo bằng kim loại hấp thụ nhiệt AI14 làm cho nòng có khả năng bắn liên tục với tốc độ cao mà không gây quá nhiệt.

- Sử dụng loại đạn 5,56x45mm NATO Infinity nên không cần hộp tiếp đạn và trực tiếp bỏ qua thao tác nạp đạn.

- Tốc độ bắn lý thuyết của mỗi nòng là 415 viên/phút. Tốc độ bắn thực tế là 300. Bốn nòng súng bắn lần lượt nên tốc độ thực tế của vũ khí có thể lên đến 1200 viên/phút.

- Sơ tốc đầu đạn 932 m/giây

- Tầm bắn hiệu quả 800m.

Hai thằng vừa dứt lời thì Thủy cũng thả ngón tay vẫn ấn nút bắn ra. Súng đã ngừng bắn nhưng bên tai vẫn còn vang lên tiếng "Ing... Ong..." do tiếng nổ lớn lưu lại. Đằng xa, hàng bia ngắm kim loại đã bị cày cho tan nát. Thở dài một hơi, Thủy buông hai cánh tay đã ê ẩm do lực giật khi bắn lưu lại ra khỏi thân súng. Cô gái quay người về phía hai thằng, mặt đỏ bừng vì hưng phấn, duỗi hai cánh tay về phía trước, thực hiện động tác vươn vai, miệng hét lớn:

- Aaa!!!... Thoải mái! - Hoa Tuyết 04 vẫn còn treo lủng lẳng bên hông, động tác hồn nhiên làm hai thằng có cảm giác là cô gái đẹp thành thục này chỉ vừa mới lớn.

Thấy hai thằng vẫn còn đang ngẩn người nhìn mình, Thủy liền đi tới, cả người hơi cúi xuống, hỏi:

- Các cậu cho tôi cái này thật ư?

- Oh yeah!!! Thích là được! - Thằng Thi nhanh mồm đáp lại. Trong lúc đó, nó cố gắng nghển người, hai mắt híp lại nhìn xoáy vào cái phần trắng hồng dưới cổ áo của Thủy khi cô vô ý lưu lại lúc cúi người.

- Vù vù vù... Cong!... HEADSHOT!! - Một cái cờ lê không biết từ đâu bay tới, nhẹ nhàng chạm vào đầu thằng Thi. Sau cuộc tiếp xúc thân mật ấy, thằng bé hạnh phúc quá mà nằm lăn ra đất, không thèm động đậy. Một vũng chất lỏng màu đỏ lấy đầu nó làm trung tâm lan dần ra nền phòng tập.

Minh đi đến, lấy chân gạt thằng bạn ra một bên. Nó nhìn Thủy, đôi mắt hơi nheo lại và nụ cười nhẹ mà nó cho là có thể làm toát lên cái vẻ từng trải. Nó chậm rãi nói:

- 913 điểm tích lũy và 1 huy chương cấp 3 để đổi nguyên vật liệu, tiền công chế tạo thì tụi này free. Bây giờ coi như cậu nợ tớ. Bao giờ chưa trả hết thì tớ chưa cho phép cậu được chết. Nhớ chưa?

- Cái này... - Câu nói bất ngờ làm Thủy hơi lúng túng. Không cho cô có thời gian bình tĩnh lại, thằng Minh đã quay người, xách cổ thằng Thi rời khỏi phòng tập bắn. Trước khi bóng lưng khuất hẳn sau cánh cửa, Thủy còn nghe thấy tiếng của thằng Minh vọng lại:

- Hoa Tuyết. Hi vọng, cái tên đó đủ xứng để đặt cho vũ khí của cậu. 04 trùng với số hiệu luân hồi giả, mang ý nghĩa "Khẩu súng này tụi mình chế tạo riêng cho cậu"...

- À... Có năm nấc chốt gạt tương đương với bốn chế độ bắn. Bản hướng dẫn ở trên bàn, cậu cứ từ từ nghiên cứu nhé...

Với điểm sinh mệnh lực cao nhất team, lại thêm một đống kỹ năng và đồ phòng ngự nữa, nếu Thủy có thể sử dụng được thành thạo món vũ khí này thì cô sẽ chẳng khác gì một lô cốt di động cả. Như vậy, nhóm có thể bảo vệ tân nhân tốt hơn và quan trọng hơn là nó sẽ làm cho thằng Minh bớt lo lắng cho Thủy.

………

Buổi tập thường kết thúc vào lúc 11h trưa, sau đó cả nhóm nghỉ ngơi ăn cơm.

Buổi chiều hoạt động tự do. Hai thằng có mở lớp học "Minh tưởng tinh thần lực" và mời Du làm giảng viên. Ngoại trừ hai thằng ra thì ba cô gái hầu như ai cũng có thu hoạch cả. Thủy đi về dòng sinh mệnh lực là chính nhưng cũng đã cảm nhận được một thứ mà Du gọi là "Não hải", chỉ cần cố gắng một chút nữa thôi là sẽ cảm nhận được đám mây tinh thần lực bên trong rồi. Bé Lan đã bắt đầu thử điều động đám mây tinh thần lực. Còn Cỏ May thì đã ngưng tụ được những giọt ma lực đầu tiên, tinh thần lực cũng có dấu hiệu tăng trưởng.

Hai đồng chí Minh và Thi của chúng ta sau khi luyện những bốn hôm mà chẳng cảm nhận được cái gì nên đã triệt để từ bỏ, quay lại làm công nhân thợ máy.

...

3h 15' chiều ngày thứ ba, Đại sảnh, Khu lưu trữ.

Minh đang ngồi trên bộ sa lông, đối diện là Thủy đang nhìn nó với ánh mắt chờ mong. Vài phút trước, khi đang gắn tụ điện cuối cùng của máy sốc điện công suất lớn thì nó bị Thủy lôi ra đây. Trước mặt nó là một cái đĩa sâu lòng, bên trong là một thứ chất gì đó lỏng lỏng, dẻo dẻo có màu ngả vàng và đang bốc lên mùi vị kì quái. Thủy đưa cho nó một cái thìa, ý là muốn nó nếm thử. Hình như cái "Hợp chất" này do cô tự làm thì phải.

Khoắng cái thìa vào đĩa "Hợp chất", Minh nghĩ "Sản phẩm hóa học gì thế này? Ăn vào chắc mình biến đổi gen quá..." Hướng ánh mắt cầu cứu sang thằng bạn thân đang ngồi bên cạnh.

Thấy thằng bạn nhìn mình, Thi không biết làm gì hơn, chỉ đành vỗ vai nó với vẻ mặt an ủi:

- Vì tình cảm anh em của tau với mầy nên mầy cứ yên tâm. Tau sẽ ủng hộ mầy hết mình về mặt tinh thần... - Nói xong, Thi quay lại, gắp cái gì đó đen sì lên bỏ vào mồm trong ánh mắt chờ mong của bé Lan đối diện. Mặt nó cười mà trông như khóc. Thấy thế, thằng Minh cũng muốn khóc...

Và đổ bừa cả đĩa vào mồm, hai thằng vội vàng về phòng đóng cửa không cho ai vào. Không biết chúng nghiên cứu cái gì mà bỏ cả cơm tối, sáng hôm sau tập chạy cũng muộn hẳn nửa tiếng mới bắt đầu.

Sau buổi chiều hôm đó, cứ cách hai hôm Thủy lại nấu cho thằng Minh món gì đó. Mẹ cô có dạy, muốn chinh phục được người đàn ông thì việc đầu tiên là phải chinh phục được dạ dày của họ. Bé Lan thấy hay nên cũng làm theo. Chẳng bao lâu sau, miễn dịch lực của hai thằng đều tăng lên hơn 20 điểm một cách thần kỳ mà chẳng phải tốn tí điểm tích lũy nào.

.....

Những ngày nghỉ trong Khu lưu trữ cứ thế trôi qua.

Tập luyện và vui đùa.

Không cần biết bản đồ sau sẽ nguy hiểm thế nào.

Không cần biết, đến bản đồ tiếp theo, ai còn ai mất.

Hãy cứ sống hết mình cho ngày hôm nay, khi ta còn có thể đùa vui bên bè bạn.

**********************************************

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.