Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh

Chương 59: Ngoại truyện 4: Mang thai




Như một hành động vô thức, cô Hoàn lập tức quay đầu. Mím chặt đôi môi còn run lẩy bẩy, cố gắng mở lớn hai mắt nhìn thẳng về phía ba con Akuma.

“Bắt đầu tính toán...” - Lại là âm thanh của cậu bé Văn trực tiếp vang lên trong đầu. Ngay sau đó, ngoài những dòng không khí ra, cô bắt đầu nhìn thấy thêm vô số kí hiệu hình tròn lồng trong dấu cộng bắt điểm trực tiếp vào từng dòng không khí cứ liên tục lóe lên rồi lại lập tức biến mất.

“Khi ta ra hiệu, lập tức thả cánh phi tiêu vào trong dòng khí được chỉ định...” - Trong khi nói, những kí hiệu bắt điểm bắt đầu biến mất và lúc kết thúc câu nói thì các kí hiệu bắt điểm cũng không còn.

“Chuẩn bị...” - Theo âm thanh được trực tiếp tải đến, cô Hoàn hít sâu một hơi, bàn tay phải khẽ lướt qua hộp đựng phi tiêu cột chặt một bên bắp đùi. Kẹp cánh phi tiêu mang tạo hình con chuồn chuồn bằng những ngón tay mảnh dẻ còn tinh thần thì đang khẩn trương cực độ.

“Bắt đầu” - Âm thanh vang lên, cùng lúc đó, một kí hiệu bắt điểm cũng lóe lên, đánh dấu vào một dòng không khí.

- A...! – Quá mức khẩn trương làm cô Hoàn khẽ giật mình, ánh mắt có chút toán loạn và cánh tay thì run rẩy lúng túng đưa cánh phi tiêu vào trong dòng khí. Thế nhưng, cánh tay chưa kịp đến nơi thì kí hiệu bắt điểm vừa mới lóe lên đã lập tức biến mât, cùng lúc đó, âm thanh của Văn cũng lại vang lên trong đầu: “Dừng lại. Không kịp thì bỏ qua. Chú ý các bắt điểm tiếp theo.”

- A...! – Cô Hoàn khẽ gật đầu như đã biết, đôi môi lại một lần nữa mím chặt hơn, hơi thở dồn dập cũng bị kìm nén lại.

Lóe.

Lại một kí hiệu bắt điểm nữa lóe lên, không chút chậm trễ, cô Hoàn lập tức vung tay, cánh chuồn chuồn được thả vào trong dòng khí.

- Vút... – Bốn cánh khẽ rung, con chuồn chuồn đón gió bay lên, chao vòng trong không khí. Cả tiểu đội vẫn chạy, nhưng đứa nào đứa nấy đều cố ngoái đầu lại, nín thở dõi theo.

Và...

Như một sự ngẫu nhiên đến vô cũng hi hữu, khi cánh phi tiêu tưởng như đã sắp lướt qua người một con Akuma rồi bỗng nhiên lật cánh, lao thẳng vào người con quái vật.

- Pụp...! – Kim hỏa đánh lửa kích nổ hạt nhân bên trong, âm thanh không lớn cùng với cụm lửa bé xíu chẳng đủ gãi ngứa cho con Akuma, thế nhưng, nó đủ sức đánh thủng được bản tụ siêu hiệu suất chứa trong thân chính của mũi phi tiêu chuồn chuồn.

- Xoẹt, roẹt roẹt...! – Nguồn năng lượng điện cực lớn được giải phóng ra trong một thời gian vô cùng ngắn bùng lên làm cho cả một khoảng không gian xung quanh trở thành vùng nhiễm điện. Thế là, con Akuma xấu số lập lức bị nuốt chửng trong luồng ánh sáng đẹp mắt mà chói lòa.

- Đẹp...! Ha ha ha...! – Ngồi trên xe lăn, thằng Thi ngửa mặt cười lớn. Tận mắt nhìn thấy uy lực và hiệu quả của vũ khí do chính mình chế tạo, cái cảm giác thành tựu làm nó thỏa mãn vô cùng. Không chỉ có mình thằng Thi, chứng kiến cảnh mũi phi tiêu chuẩn xác lao vào người con Akuma, cả tiểu đội đứa nào cũng thấy phấn khởi trong lòng.

Thở dài một hơi, cô Hoàn mừng gần như phát khóc, tâm tình đang treo cao cuối cùng cũng có thể thoải mái hơn được một tí. Thế nhưng, không cho cô có thời gian thở dốc, tiếng nói của Văn đã lại vang lên trong đầu: “Đừng phân tâm. Chú ý tiếp tục...” Và ngay sau đó, trong mắt cô Hoàn, các kí hiệu bắt điểm lại liên tục lóe lên, đánh dấu vào từng dòng không khí.

Không còn quá mức khẩn trương, động tác của cô Hoàn cũng trở lên thuần thục hơn rất nhiều. Khi ánh sáng từ vụ nổ thứ nhất vừa tán đi, thì cũng là lúc cô Hoàn thả xong năm mũi phi tiêu tiếp theo vào trong dòng khí.

- Vút... Vút... Vút...Vút... Vút... – Năm cánh chuồn chuồn như vừa mới xổ lồng bay loạn trong không gian. Mỗi một cánh phi tiêu đều tự chọn cho mình một quỹ đạo riêng biệt mà vòng vèo chao lượn và...

- Pụp... – Gần như cùng một lúc, toàn bộ năm cánh phi tiêu đều đồng loạt đâm vào người ba con Akuma phía sau tiểu đội.

- Xoẹtttt... Réc....réc....! – Trong tiếng tia điện đánh vào không khí còn lẫn cả tiếng kêu.

Giữa luồng ánh sáng rực rỡ do vô số tia điện bung nở trên nền trời, ba khối kim loại hình bầu dục khổng lồầm ầm rơi xuống.

Vốn gần như miễn nhiễm với sát thương vật lí, nhưng sốc điện lại phần nào ảnh hưởng được đến linh hồn, ba con Akuma bị giật cho tời bời, rơi thẳng xuống đất.

- Ầm... Ầm... Ầm...! – Ba khối kim loại chẳng hề nhẹ, lại rơi xuống từ trên cao lập tức khiến cho vài ngôi nhà bên dưới biến thành một đống đá vụn. Chấn động còn tiếp tục theo mặt đất truyền dọc đi làm cho cả bọn luân hồi giả chạy cách đó không xa cũng cảm thấy dưới chân rung lên một hồi.

Bắn hạ được kẻ thù, nhưng thằng Thi vẫn chưa thấy yên tâm. Cùng là Akuma, nó biết, bọn quái vật này sống dai như đỉa, điện giật tí xíu chỉ có thể làm cho bọn nó choáng váng chút thôi chứ giết thì không thể nào. Không cho mấy đứa đồng đội được phép buông lỏng, nó lập tức cao giọng nhắc nhở:

- Chạy đi! Chạy tiếp đi! Đừng giảm tốc độ. Bọn quái nó đuổi đến đít ngay bây giờ đây này!...

- Xuỳnh...! – Như khẳng định thêm lời nói của thằng Thi, nơi ba con Akuma rơi xuống lập tức vang lên tiếng pháo nổ và ánh lửa sáng bừng.

Thấy thế, cả bọn không dám nói câu nào, chỉ cắm đầu chạy thẳng. Trước khi rời đi, thằng Thi cũng không quên đánh rơi vài quả lựu đạn khói đã mất chốt.

...

Đã gần chục phút sau khi cả bọn đã cắt đuôi được ba con Akuma lạc đàn. Rút kinh nghiệm lần trước, lần này cả bọn không túm tụm vào một chỗ đi cùng mới nhau nữa mà trải dài đội hình ra. Theo thằng Thi thì làm thế này sẽ dễ dàng rút lui hoặc lần trốn mỗi khi có biến và quan trọng nhất là loại trừ nguy cơ tử vong cả đám nếu không may dính phải viên đạn lạc. Tốc độ đội hình cũng chậm hơn rất nhiều.

Sau một hồi nghỉ ngơi và được tẩm bổ bằng vô số thuốc phục hồi, kích thích bất chấp tác dụng phụ sau này, Du cũng đã khôi phục được năng lực mà lại bị phái đi lên phía trên làm nhiệm vụ mở đường, trinh sát trước. Nói trắng ra là đi trước dò đường chứ trọng thương như hắn rồi thì trinh sát cái nỗi gì nữa.

Vẫn là Lala dẫn đường như trước, vẫn là đi theo kiểu ăn may thế nhưng có vẻ như, lần này bọn nó may hơn lần trước, vì Lala đã nói: “Sắp đến nơi rồi”

...

“Sắp tới nơi rồi...” - Hào hứng chạy qua mọt ngã rẽ, Du bỗng nhiên đứng khựng người lại làm cho cả lũ phía sau đều cảm thấy bất ngờ sửng sốt. Đội hình lập tức chững hẳn lại. Thi cất tiếng, lo lắng hỏi:

- Du...! Cái gì vậy...?

- Đại ca! Anh lại đây xem cái này – Du thấp giọng trả lời, hắn nói trong khi hơi lùi người lại, nấp vào đằng sau bức tường và ánh mắt vẫn không rời khỏi phía bên kia ngã rẽ.

Thấy Du trả lời như thế, cả bọn tự hiểu là không phải nguy hiểm đột ngột ấp tới, vài đứa khẽ trút ra một hơi thở dài. Không phải là bị bọn Akuma bắt được, nhưng cũng chắc chắn không phải là chuyện bình thường, vẻ mặt thằng Thi dần nghiêm túc lại, nó kẽ hất đầu, để cho Linh đẩy cái xe lăn tiến đến gần ngã rẽ. Tới nơi, Du hơi tránh ra, nhường chỗ cho thằng Thi. Áp sát vào bờ tường, Thi cố nhoài người, thò đầu ra nhìn về phía bên kia ngã rẽ.

Dưới ánh trăng, mọi thứ đều hơi mờ ảo nhưng đều có thể nhận ra dễ dàng. Con đường nhỏ phía bên kia ngõ hẻm nằm dọc theo ánh trăng nên chan hòa ánh sáng. Những ngôi nhà thấp hai bên không hắt bóng xuống mặt đường tạo thành cả một dải trắng bạc diệu kì. Và ở giữa con đường hẹp đó, một con Akuma đang ngẩn ngơ di chuyển.

Đúng, chính là 1 con Akuma, với thân bầu dục, nòng súng dài và chiếc mặt nạ đau khổ đính giữa người. Thế nhưng, thằng Thi có thể dễ dàng nhận ra, con Akuma này hơi khác với những con Akuma khác.

Cũng là cơ thể hình tròn bầu dục nhưng không to lớn như những người đồng loại, Thi ước chừng, nếu bỏ đống nòng súng xung quang ra thì chỉ vừa bằng một vòng ôm của nó. Không phá phách, không điên cuồng, cũng chẳng vội vàng bay tới nơi bọn tiểu phân đội 1 đang đánh nhau mà tham chiến, con Akuma này chỉ liên tục lặp đi lặp lại một động tác khó hiểu: Liên tục đụng đầu vào một bờ tường đá.

- Cộp... Cộp... Cộp... – Những tiếng vang đơn điệu và cô độc cứ đều đặn vang lên, cơ thể nhỏ bé và hành động kì lạ làm Thi có cảm giác như thể là con Akuma này đang tự kỉ vậy.

Cả tiểu phân đội tạm thời dừng lại, mấy đứa khác cũng đã biết tình hình trước mặt rồi. Một con Akuma lạc đàn với cơ thể biến dị nhỏ bé, đối với bọn nó, có thể không phải là nguy cơ màc hính là một lần cơ hội. Nhìn lướt qua khuôn mặt của mấy đứa đồng đội, Thi thấp giọng nói:

- Nghe này mấy đứa... Tình hình của chúng ta bây giờ là vô cùng nguy hiểm. Cả tiểu phân đội chẳng đứa nào có sát thương hữu hiệu đối với lũ Akuma cả. Bản thân anh có một cái kỹ năng... – Nó nâng cánh tay phải lên, ngón trỏ duỗi ra từ từ biến thành một nòng súng ngắn – ... [Soul Gun], với cái này anh có thể giết đươc Akuma. Thế nhưng bây giờ anh đang hơi đói Hồn Lực, chỉ bắn được khoảng 1 hoặc 2 nhát nữa thôi. Phía bên kia đường có 1 con Akuma lạc đàn, nếu chúng ta giết được nó thì tình hình chắc chắn sẽ khác...

Thằng Thi ngừng lại, đợi ý kiến của những đứa khác, ánh mắt nó nhìn lướt mặt từng người.

Du vẫn thế, mặt không biểu tình, im lặng như ngầm đồng ý. Linh và cô Hoàn khi bị nó nhìn tới thì vội vã đưa ánh mắt ra hướng khác, hoảng loạn né tránh, trong lòng họ vẫn luôn nghĩ rằng “Mình không có năng lực” nên cũng chẳng dám có ý kiến gì. Cô bé Lala và ông lão Guzol thì càng không phải nói tới, chỉ cần được ở cùng nhau, còn lại họ chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì. Chỉ có cậu bé Văn, sau khi giấu mặt vào sâu trong lớp khăn quàng, trầm ngâm suy nghĩ một chút thì liền gật đầu đồng ý:

- Ta tán thành ý kiến này. Tiểu phân đội này quá yếu, còn sống được đến bây giờ hoàn toàn là nhờ may mắn. Thế nhưng, ta không thể nào tính toán được “Vận khí”, vậy nó là thứ không đáng tin. Nếu phục kích, ta nắm chắc có hơn 70% chiến thắng trận này. Không nên bỏ qua bất cứ một cơ hội gia tăng thực lực nào.

Thi mỉm cười, hơi gật đầu nói:

- Được. Vậy quyết định đã được thông qua, mấy đứa chú ý nghe anh phân công nhiệm vụ...

...

Du cẩn thận lách người qua một cái khe hẹp do hai căn nhà nằm sát nhau tạo thành. Giấu người dưới bóng của ngôi nhà đó, bộ đồ đen như hòa lẫn vào với bóng tối xung quanh. Cẩn thận di chuyển, đôi giày bọc đế cao su tiếp xúc với nền đường đá êm du. Mất hai tay rồi,con búp bê Ám Dạ cũng phải để lại từ hơn 30 mét trước để tránh gây ra tiếng động. Bây giờ, theo phía sau Du chỉ có mỗi cậu bé Văn mà thôi. Cả hai đang cố gắng tiếp cận con Akuma bằng cách luồn lách qua những ngôi nhà hoang bên đường.

- Cộc... Cộc... Cộc... –Tiếng cụng đầu vào tường đá của con Akuma ngày một rõ, điều đó cho thấy bọn nó đang tiến gần đến mục tiêu rồi.

Mặt đường đã ở ngay trước mắt, Du nín thở, cẩn thận thò đầu ra ngoài, con Akuma đã ở gần ngay trước mắt. Hơi nheo mắt, Du đoán con quái chắc chỉ cách chỗ hắn tầm 5 mét, cự li vậy chắc là ổn rồi. Quay lại, khẽ gật đầu với cậu bé sau lưng, Du hơi tránh qua một bên, nhường đường.

Văn tiến lên, đứng thế vào chỗ của Du, ngó đầu ra khỏi bức tường nhìn thẳng về phía con Akuma. Chiếc khăn quàng cổ dài đã thắt lên đầu, hai mắt Văn mở lớn để cho những vòng tròn đồng tâm được tạo thành bởi vô vàn kí tự nhị phân dần hình thành trong con ngươi màu hạt dẻ.

[Mở cổng kết nối thông tin]

Chiếc áo choàng đã bị Văn bỏ lại, từ đầu bả vai phải, một vạch đen xuất hiện và kéo thẳng xuống bắp tay. Trên cái vạch đen đó, hơi nổi lên bốn hình tròn nhỏ cách đều nhau.

Bắt đầu kết nối...

Bốn điểm tròn bắt đầu sáng lên. Và ngay sau đó, bốn đầu giác cắm tròn trong suốt gần như vô hình với những đôi mắt thường nhô lên, vươn dài... Mục tiêu không phải là Du ở ngay bên cạnh mà bốn đầu giác cắm đều hướng cả đến phía con Akuma.

- Phốc... – Dễ dàng kết nối được với con Akuma, Văn lập tức ngồi thụp xuống, lưng tựa vào tường, những vòng tròn đồng tâm bắt đầu chậm rãi quay tròn trong con ngươi. Trận chiến của Văn bây giờ mới chính thức bắt đầu:

- Thành công đột phá rào chắn tâm linh. Xây dựng kết nối hoàn tất... – Đôi mắt trừng lớn bắt đầu hằn tơ máu. Phía bên ngoài, con Akuma cũng như nhận ra cái gì đó mà đội ngột quay người, ngơ ngác nhìn xung quanh.

- Mô phỏng thông tin cảm quan thế giới... – Hai bên huyết thái dương bắt đầu nổi lên mạch máu, mỗi lúc một nhiều.

- Tạm đóng các chức năng không cần thiết cung cấp tài nguyên cho truyền tải và cài đặt thông tin cảm quan thế giới sai lầm...

- Bắt đầu truyền tải...

- Récrrr...! – Như đột ngột phát điên, con Akuma ngã vật xuống dưới đất, lồng lộn, những nòng súng liên tục thò ra, thụt vào, cơ thể cũng điên cuồng biến đổi, những mảnh kim loại phân rã và mọc ra một cách hỗn loạn làm cho hình dáng con Akuma thoáng chốc trở nên quái dị vô cùng.

Khuất sau bức tường, Văn vẫn mở lớn đôi mắt, những vòng tròn đồng tâm trong con ngươi vẫn chậm rãi xoay nhưng mắt mũi đã bắt đầu trào máu, hơi thở thì ngày một mong manh.

Không dám chậm trễ, Du cũng lập tức hành động. Trừng mắt nhìn thẳng vào con Akuma, dấu thập tự lộn ngược trên trán hiện lên, Du không tiếc tinh thần lực, toàn lực phát động [Thần Tứ]. Những sợi chỉ đen lập tức xuất hiện từ trong không khí, giăng kín xuống cơ thể dị hình của con Akuma bên dưới.

Lúc con Akuma gục xuống đất, từ phía bên kia ngã rẽ, thằng Thi cũng bắt đầu di chuyển. Vẫn ngồi trên xe lăn, vẫn là Linh run lẩy bẩy đẩy đằng sau, nó cứ thế đi ra khỏi ngã rẽ, tiến thẳng về phía con Akuma đang lồng lộn.

Văn là “Nhân Thần”, chính xác hơn thì là “Sáng Thần số hiệu thứ 4”. Não bộ của nó có khả năng xử lí bằng vài chiếc siêu máy tính và ngoài ra còn thêm một năng lực nữa: “Kết nối tinh thần”. Năng lực này cho phép Văn kết nối tinh thần của nhiều cá thể lại với nhau, cùng chia sẻ thông tin, suy nghĩ. Đóng vai trò “Máy chủ” trong cái mạng lưới kết nối đó, Văn có thể tự do điều chỉnh, sàng lọc hay gia tăng, lược bỏ các dòng thông tin đó, cả về hướng, phân loại, lẫn cường độ. Và bây giờ, khi dồn tất cả tài nguyên để truyền tải đơn hướng một lượng cực lớn thông tin về nhận thức sai lầm cho một con Akuma. Ý thức non nớt của một con Akuma level 1 vẫn hành động chủ yếu bằng bản năng làm sao có thể chịu nổi, dễ dàng bị đánh cho thác loạn. Kết hợp thêm [Thần Tứ] của Du, bọn nó tạo ra một cơ hội cho thằng Thi tiếp cận và kết liễu con Akuma này trong một đòn tấn công duy nhất.

Chiếc xe lăn đã tiến đến sát người con Akuma, ngón tay trỏ của thằng Thi cũng đã biến thành một nòng súng. Con Akuma bây giờ chẳng còn lồng lộn được nữa, cơ thể biến đổi một cách linh tinh, thân chính hình bầu dục bị trải ra thành một đống, vài chỗ đã biến đổi thành bộ phận cơ thể người, chỗ này một cái tai, chỗ kia vài đốt ngón tay, chỗ khác lại là một cái gót chân nho nhỏ. Các nòng súng cũng không biến mất mà cái dài cái ngắn, cái thẳng cái cong phân bố lung tung trên suốt chiều dài cơ thể. Cả thân hình có chút run rẩy, vài bộ phận còn hơi động đậy, một thứ âm thanh trầm thấp không rõ từ chỗ nào liên tục phát ra, có vẻ như, con Akuma này đang vô cùng thống khổ.

Nhìn vào con Akuma trước mặt, Thi bất giác thở dài một hơi. Ở thế giới này, Akuma giết người, nên nó bị coi là cái xấu. Thế nhưng, bản năng của chúng là như vậy, không giết người, chúng lấy gì làm thức ăn? Cũng giống như câu truyện của sói và cừu vậy. Sói săn Cừu, Sói luôn bị coi là xấu. Thế nhưng, nếu không ăn thịt Cừu, Sói sẽ chết đói, vậy lúc đó, ai mới là xấu? Tốt và xấu, vốn đã không rõ ràng, ai cho phép con người có quyền quyết định...? Tại sao khi con người giết các loài khác làm thức ăn thì được, khi có một loài nào đó giết con người làm thức ăn thì lại không...?

Giữa loài và loài, vốn không có cái gì gọi là tốt, xấu, không có thứ gì gọi là đúng và sai. Giữa loài và loài, chỉ có tồn tại và chọn lọc tự nhiên mà thôi.

Nâng ngón tay kề sát vào giữa cái mặt nạ đau khổ của con Akuma, chút Hồn lực còn sót lại trong cơ thể tụ tập dần vào bên dưới đầu đạn đang thành hình, vừa chuẩn bị khai hỏa thì...

Thi giật mình, nó thấy từ trong hai hốc mắt của chiếc mặt nạ chảy ra hai hàng chất lỏng đen xì.

“Khóc ư...? Hay chỉ là một phản ứng vô thức của cơ thể...? Hoặc chỉ là tác dụng của “Hack não” và “Nguyền rủa” mà thôi...?”

Akuma... Đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù của máy móc. Nó là một sinh mệnh, có ý thức, có linh hồn, vậy không có lí gì nó lại không thể khóc. Nhìn hai hàng chất lỏng đen chảy dài trên chiếc mặt nạ, Thi sực nhớ ra, lúc mới phát hiện ra con Akuma này, Lala đã nói một câu: “Tiếng khóc thật buồn...”. Lúc đó nó chẳng để ý gì nhiều vì ngoài tiếng pháo ra, nó chẳng nghe thấy thứ âm thanh gì nữa. Khẽ giật mình: “Biết đâu đấy, em ấy lại nghe được thứ gì chúng ta không thể thì sao...?” Là một con búp bê biết hát, đã đạt đến mức tự sinh ra linh hồn thì không thể coi thường được.

Mím môi, khẽ thở mạnh ra một hơi như đưa ra một quyết định quan trong nào đó, Thi tán Hồn lực đi, ngón tay cũng trở về hình dạng ban đầu. Và trong ánh mắt ngạc nhiên của cô bé Linh, thằng Thi móc ra một tờ giấy trắng nhìn vô cùng bình thường, chỉ là bên trên được phủ đầy một thứ văn tự màu đen kỳ lạ.

{Hợp đồng của Quỷ}, bên A đã được thằng Thi kí tên bằng mực linh hồn đặc biệt rồi, bên B còn bỏ trống. Cúi sát người xuống cái mặt nạ của con Akuma, giơ bản hợp đồng về phía đằng trước nó trầm giọng hỏi:

- Akuma... Còn muốn sống chứ? – Chẳng biết có hiểu được hay không, chỉ thấy cái đống kim loại hỗn loạn dưới đất đó run lên một hồi.

- Vậy thì chạm vào đây... – Vừa nói, nó vừa chỉ vào một điểm tròn trên bản hợp đồng, nơi xác nhận linh hồn của bên B - ... Chấp nhận cả đời phải theo ta.

Mỗi từ đều được thằng Thi gằn giọng, nói rõ ràng, rất chậm. Trong vô thức, nó áp dụng cả nguyên lý chiến ca.

Không biết là do hiểu được lời thằng Thi, hay là bị cái gì đó tác động, đống kim loại dưới đất bắt đầu chậm rãi chuyển động, vài mảnh kim loại khó khăn ghép thành hình một cánh tay khẳng khiu, nhỏ bé, từ từ giơ lên. Và trong ánh mắt kinh ngạc của Linh, ánh mắt mừng như điên của thằng Thi, cái cánh tay kim loại đó chậm chạp, run rẩy chạm một ngón tay vào đúng nơi thằng Thi chỉ. Cùng lúc đó, từ trong đống kim loại, một âm thanh méo mó phát ra:

- Đồng loại...!

...

*********************

Nơi nỗi sầu vấy bẩn...

... lại một ngày, làn tuyết trắng buông rơi.

Nơi nỗi sầu vấy bẩn...

... lại một ngày, làn gió thoáng bay qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.