Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh

Chương 47




- Cô... Cô dùng được...?

Thằng Thi hỏi. Nó tròn mắt ra nhìn cô Hoàn, ngạc nhiên còn hơn cả cái lúc mũi phi tiêu phản chủ cắm vào người mình. Mấy ngọn phi tiêu này nó chỉ làm ra trong lúc rảnh rỗi với một ý tưởng nhất thời mà thôi, làm chơi là chính chứ trông mong được gì. Nó không tin là có kẻ nào đủ khả năng khống chế được quỹ đạo bay của cái đám này.

“V138” khác hoàn toàn với mọi loại ám khí truyền thống, nó chẳng liên quan gì đến kĩ thuật, hay sức mạnh của người sử dụng, nó cũng chẳng có cơ chế cung cấp động năng tức thời mà nó bay, hoàn toàn là nhờ vào sự chuyển động hỗn loạn không ngừng của vô vàn dòng khí trong không gian. Một khi được thả ra ngoài, chỉ cần lực phóng đi ban đầu vô cùng nhỏ thôi là “V138” sẽ tự động bắt lấy một dòng khí bất kì và bay mãi theo nó, cho đến khi va được vào một thứ gì đó và phát nổ, hoàn thành sứ mệnh của mình.

“Tự bay theo dòng khí”, nghe thì có vẻ ảo diệu thật nhưng cũng chính vì cái cơ chế vớ vẩn đó mà việc ứng dụng thực chiến cho “V138” trở thành điều bất khả thi. Phải biết rằng, ngay cả Ngũ sư phụ của bọn nó, một trong {Thất Đại Hạn}, võ giả cấp Truyền Thuyết chuyên sử dụng khí lưu để chiến đấu cũng phải thừa nhận rằng, người không thể đọc được những dòng khí khi chúng cách xa mình hơn 2 mét. Và với cái khoảng cách hơn 2 mét đó thì cầm dao đâm cho nó tiện chứ việc gì phải bày vẽ phi với chả tiêu.

- Ừm! – Hoàn mím môi, kiên quyết gật đầu.

Dù trong lòng không tin tưởng nhưng Thi vẫn chìa tay, đưa một chiếc phi tiêu về phía cô Hoàn.

- Vậy thì đây, cô cứ thử thoải mái. Cô cứ nhằm thẳng vào đầu thằng kia mà phóng cho cháu – Vừa nói, nó vừa chỉ và thằng Minh – Nhìn bệnh bệnh thế kia thôi chứ nó trâu lắm, một chứ mười mũi thế này cũng không ăn thua nên cô cứ thoải mái phi nhiệt tình.

Nó cũng không quên vô hiệu hóa cơ chế kích nổ của “V138”, tránh gây ra thương vong không cần thiết.

Hoàn đón lấy mũi phi tiêu từ tay thằng Thi, cô khẽ cầm, cẩn thận quan sát món vũ khí tinh vi này.

Trước khi đến đây, Hoàn chỉ là một bà nội trợ bình thường, có một ông chồng làm công chức, một cô con gái đang tuổi tới trường. Hằng ngày chỉ có dọn dẹp nhà cửa, rồi giặt giũ nấu nướng và chờ chồng con về. Thi thoảng có trồng vài luống rau trong mảnh vườn nhỏ xíu, thi thoảng, có ngồi lê tám chuyện với mấy bà nội trợ láng giềng. Có bao giờ nghĩ đến, sẽ phải trốn chạy, sẽ phải chiến đấu, vì mạng sống của chính bản thân mình.

Với những người xa lạ, những cái chết thảm khốc, và cả những con quái vật kinh hoàng. Cô cảm thấy sợ hãi, bất lực và tuyệt vọng. Cô cũng không muốn chết. Hôm nay là ngày sinh nhật của con gái cô, cô đã hứa với nó là sẽ tặng quà. Và như lời cô gái tên Thủy đã từng nói: “Nơi này, cái chết không có nghĩa là trò chơi kết thúc, chết là chết thật, chết hoàn toàn”.

Đây là một nơi khốc liệt, và con người thì nhỏ bé biết chừng nào. Với súng đạn mãnh liệt, với sức mạnh cơ thể gần như siêu nhân và với những năng lực vô cùng kì lạ, vậy mà nhóm “Cựu binh” kia còn bị đánh cho tơi bời. Thế thì “Tân thủ”, sống là sao đây? Hoàn tự biết, mình không có khả năng chiến đấu, không có năng lực đặc biệt, lại còn bị thương trên người nữa. Đối với những “Cựu binh” kia, bây giờ thì cô đã trở thành một thứ hoàn toàn vô dụng. Mà một thứ hoàn toàn vô dụng thì có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào. Mất đi sự bảo vệ của nhóm “Cựu binh”, ở nơi đây, cô sẽ chẳng có một chút cơ hội sống sót nào. Vì vậy, cô sợ. Sợ mình sẽ bị những người khác vứt bỏ, sợ trở thành mồi cho lũ Akuma.

Mang nỗi sợ hãi trong lòng, vậy nên, kể từ khi tỉnh dậy, Hoàn phải cẩn thận mọi cử động của mình, chỉ sợ có chút gì đó làm phiền nhóm “Cựu binh”, họ sẽ bỏ cô lại. Bởi vì cô bị thương, bởi vì cô vô dụng. Cho đến khi, cô nhìn thấy cánh chuồn chuồn từ trong tay thằng Thi bay lượn.

Không biết tại sao, kể từ khi tỉnh dậy, Hoàn bắt đầu nhìn thấy những thứ lạ thường. Thế giới trong mắt cô bây giờ bỗng nhiên bị thêm vào vô số những dòng chảy muôn màu sắc. Những dòng chảy bán trong suốt, có lớn, có nhỏ, có đỏ, có xanh tồn tại khắp nơi và chuyển động hỗn loạn với nhau vô cùng rối mắt.

Ban đầu, nó làm cô nhức mắt vô cùng, nó cản trờ tầm nhìn, nó làm cô chóng mặt. Chẳng biết được nó là cái gì, tại sao nó xuất hiện và nó có gây hại gì cho cô không? Nhưng cô sợ, cô không dám nói. Một kẻ vô dụng, đã bị thương, bây giờ còn mắc phải tình trạng bất lợi cho cơ thể, liệu có bị vứt bỏ không? Cô cắn răng chịu đựng, cố bước để bắt kịp mọi người.

Cho đến khi, mũi phi tiêu chuồn chuồn do thằng Thi phóng ra bắt đầu lật cánh, thay đổi quỹ đạo bay của mình. Lúc đó, Hoàn kịp nhìn thấy, không phải là mũi phi tiêu đó bay loạn trong không khí, mà nó liên tục bắt theo một trong số những dòng chảy cô nhìn thấy mà trôi theo.

Bừng tỉnh! Hình như, cô chợt nghĩ ra cái gì đó.

Hoàn giơ tay, khẽ khua đi khua lại trước mặt mình, và theo mỗi một động tác, cô để ý thấy, các dòng chảy cũ bị ảnh hưởng mà thay đổi, các dòng chảy mới liên tục sinh ra, xoáy vòng theo cánh tay chuyển động.

“Đúng rồi! Cái này là “Khí động lực học”, và những dòng chảy vô số màu sắc kia chính là những dòng không khí chuyển động trong không gian. Thứ mình nhìn thấy, chính là “Chuyển động của dòng không khí”. Và con chuồn chuồn kia thì chính là theo dòng khí mà bay. Vậy thì...”.

Hít sâu một hơi, Hoàn nhẹ nhàng thả con chuồn chuồn vào trong một dòng không khí. Hai đôi cánh mỏng khẽ rung, “V138” lập tức chao mình, lượn vòng như một chiếc máy bay giấy rồi chuẩn xác cắm mũi nhọn trên đầu vào mục tiêu được chỉ định. Tất nhiên không phải là đầu của ai đó như lời thằng Thi xui dại mà là một tấm bia tập bắn vừa được chế tạo tạm thời bằng gỗ mục treo ở tận mép tường đằng kia.

- Âu...! – Thằng Thi lại một lần nữa trợn tròn mắt ngạc nhiên. Nó thực sự không tin vào mắt mình khi cánh chuồn chuồn chao lượn ảo diệu như vậy rồi lại có thể đâm chuẩn xác vào mục tiêu như thế. Không chỉ có nó, mấy đứa còn lại cũng ngạc nhiên vô cùng. Con chuồn chuồn nhỏ vậy, tấm bia cũng cách chỗ phi hơn 3 mét, phi thẳng còn không chắc đã trúng được chứ đằng này lại là một màn lượn vòng ngoạn mục như ảo thuật vậy ai lại không bất ngờ.

Thằng Thi tiếp tục nhét vào tay cô Hoàn thêm một mũi phi tiêu nữa. Nó hào hứng vỗ vai bà cô, giục thực hiện lại tiết mục biểu diễn vừa rồi. Cánh chuồn chuồn lại nhẹ nhàng được thả vào trong dòng khí, nhẹ nhàng chao lượn và khẽ đâm vào tấm bia cuối phòng.

- Ồ...! – Tiếng trầm trồ của những đứa khác.

- Ầu dê!!! – Tiếng hô vui mừng đầy hào hứng của thằng Thi. Phi tiêu chuồn chuồn “V138” có thể được đưa vào thực chiến, thân là kẻ chế tạo, nó đương nhiên là người vui mừng nhất. Nhét thêm 2 cái nữa vào tay bà cô Hoàn, nó muốn xem biểu diễn lại. Nhìn những cánh chuồn chuồn chao liệng trong không khí nó cảm thấy thích mắt vô cùng.

Lần này, Hoàn thả cả 2 con chuồn chuồn ra gần như của một lúc, ở 2 vị trí và 2 hướng bay hoàn toàn khác nhau. Chúng cùng chao lượn, đan xen nhịp nhàng và cùng hướng dần về phía tấm bia. Trong lúc đó, Hoàn cũng mạnh dạn nói ra lí do mình có thể dùng được những mũi phi tiêu này.

- Phập... Phập... – Hai mũi phi tiêu cùng chuẩn xác cắm vào mục tiêu.

- Hay...! – Thằng Thi lập tức vỗ đùi khen ngợi – Năng lực bá đạo vãi. Quả là tuyệt phối với “V138” đây mà. Biết trước thế này thì mình mang mẹ nó cả “V153 – Lưỡi đao cắt gió” đi rồi. – Đau khổ vỗ đầu, nó quay ra hỏi thằng bạn vẫn còn há hốc mồm vì ngạc nhiên của mình – Ê con đĩ. Mầy thấy vũ khí tau chế tạo thế nào? Quá bá đạo chứ còn gì nữa?

- À... Được! Được! Được! – Thằng Minh gật đầu, khen lia lịa. – Nhưng bố thấy là do người sử dụng ảo diệu thôi. Chứ cái mũi phi tiêu củ chuối của mày mà để cho người khác dùng thì đến cả trăm trệu năm cũng đéo có phi trúng cái gốc chuối. Rồi cái phi tiêu của mày mà không có bản tụ của tao thì làm ăn được cái éo gì? Phi trúng thì sao? Gãi ngứa à? - Minh trề môi, trợn mắt lên hỏi. Cuối cùng, nó vừa vỗ vai thằng bạn, vừa cười đểu mà kết luận một câu - Nói tóm lại là do mày được ở cạnh một người vĩ đại như tao nên có tí tư chất dư thừa nó vô tình bắn sang thì mới làm được cái này thôi. Chuẩn không con đĩ?

- Cút ngay con chó, người đẹp trai như bố éo có bao giờ chơi với mấy thằng bạn đểu như mầy.

.....

Trong lúc hai thằng vẫn còn đang mải mê tự sướng và nói đểu lẫn nhau trong cống ngầm thì bên ngoài kia, một vị khách mới đã đến nơi này. Vị khách nữ khoác trên mình bộ đồng phục đen của Exorcist.

Đứng trên đỉnh của mỏm núi đá, nơi thành phố Martel tựa lưng vào, cô gái khom mình thở dốc. Cô vừa phải vượt qua cả một chặng đường dài vội vã, đến đây để làm nhiệm vụ chi viện cho đồng đội của mình. Hít sâu một hơi, nhìn xuống thành phố hoang tàn nhưng tràn đầy ánh trăng màu bạc, cô khẽ cắn môi, rồi nhún chân nhảy ra khỏi mỏm đá, buông mình cho cơ thể tự do rơi xuống. Dưới ánh trăng, đôi giày đen ánh lên sắc bạc và mái tóc hai ngoe hồn nhiên thả mình bay theo gió.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.