Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh

Chương 20




Trên nền trời trong vắt, ánh trăng bạc buông xuống chiếu rõ bóng của bảy con Akuma đang từ từ trôi nổi. Bọn chúng đến từ mọi hướng, phong tỏa hoàn toàn khoảng không gian trên đầu tiểu đội luân hồi. Nhưng dưới mặt đất, tình hình lại khác, ba con Akuma lẻ lỏi không cản được bọn nó, địa hình phức tạp và rộng lớn để lại vô số lỗ hổng tạo thành đường thoát cho mấy đứa luân hồi giả này.

Bằng vào sự dẫn đường tinh tế của Cỏ May, tiểu đội cựu binh vừa rút khỏi chiến trường vừa dễ dàng né qua tầm nhìn của mấy con ác ma cơ khí mà thoát đi.

Phân đội tân thủ đã được thằng Minh dẫn trước một đoạn rồi, chỉ còn độc cựu binh nên bọn nó chuyển sang đội hình hành quân cấp tốc. Vẫn là thằng Thi đi trước dẫn đội, trên vai nó là bé Lan đang đu vắt vẻo. Mặc dù bình thường, với tốc độ hành quân như thế này em có thể thoải mái bám theo tiểu đội nhưng do trận chiến vừa rồi em phải liên tục tránh né và sử dụng kỹ năng, thể lực cũng như yêu lực của em đã giảm đi đáng kể. Nên em lại trở về vị trí này, trên cổ thằng Thi như hồi đầu hai đứa mới gặp nhau vậy.

Theo sát đằng sau là con búp bê Ám Dạ hầm hố của Du, con búp bê vốn đã cực kì gai góc nay được tắm qua khói lửa chiến trường trông lại càng hoành tráng hơn. Hết chiến tranh, nó lại thành thú cưỡi, nhưng bây giờ trên lưng nó lại không phải là chủ nhân của nó mà là một cô gái khác: Cỏ May - Nữ hoàng của tiểu đội. Còn vị “Tử linh kị sĩ” vừa anh dũng xông pha chiến trường kia thì bây giờ đang há mồm chạy bộ bên cạnh. Trận phục kích vừa rồi, Du chiến đấu ở vị trí gần con Akuma nhất và cũng là người vất vả nhất nên bây giờ trông hắn như có vẻ hụt hơi đến nơi rồi vậy.

Trong tiểu đội chỉ có mình Cỏ May là thiên quá nhiều về dòng tinh thần lực. Thể lực không phải là quá thấp, nhưng do ít được luyện tập nên em bị khuyết mất một mảng lớn về khả năng chịu đựng trong di chuyển đường dài. Cùng với việc duy trì kỹ năng [Thiên nhãn] từ lúc mới tiến vào bản đồ đến bây giờ, tinh thần lực hao tổn không nhiều nhưng phụ trọng mệt mỏi là không thể nào tránh khỏi. Nằm trên lưng con búp bê Ám Dạ, May liên tục nhỏ giọng chỉ đường cho thằng Thi còn ánh mắt ao ước thì không dời khỏi vị trí của bé Lan hiện tại.

Phía bên kia của con búp bê Ám Dạ, Thủy đã mặc lại cái áo choàng rộng che đi bộ giáp tạo hình tinh tế bên trong, tấm khiên Băng Sương và cả Hoa Tuyết 04 đều được cất vào thẻ bài phong ấn, nhẹ nhàng bắt kịp với tốc độ của tiểu đội. Làm sao mà Thủy cũng có thẻ bài phong ấn á? Vậy thì lại phải nhắc lại việc Du hoán đổi một lố 12 lá mà lại chỉ được cầm có sáu. Sáu lá kia trên danh nghĩa thì thuộc về hai thằng nhưng do cái đức tính “Tôn trọng phụ nữ” của thanh niên Việt Nam thời đại mới nên hai thằng cũng chỉ giữ lại có ba lá cho mình. Mặc dù có chút bị thương khi trực tiếp đỡ đạn của con Akuma nhưng [Tái sinh thể] thần kì của {Trái tim Angeloid lớp ∑} phải nói là tuyệt đối phù hợp với trận chiến và những cuộc hành quân cao tốc đường dài như thế này.

Không có thằng Minh nên Nam điên đoạn hậu, xuất thân quân ngũ và không tốn quá nhiều thể lực trong trận chiến vừa rồi nên bây giờ, tốc độ hành quân của tiểu đội chẳng thể khiến cho cậu ta để tâm. Không chút mệt mỏi nào mà còn có vẻ hưng phấn bừng bừng chạy theo tiểu đội, trong tay vẫn ôm khư khư khẩu súng phóng lựu và dây đạn mới được thằng Thi cho bổ sung quấn đầy trên người.



Năm phút sau khi trận phục kích kết thúc, bọn nó đã cách khá xa chiến trường cũ và mấy con Akuma bây giờ chỉ nhỏ như mấy quả trứng cút trên bầu trời.

Dẫn đầu cả đội, mặc dù phải mang thêm một người nữa trên lưng nhưng tốc độ của thằng Thi chẳng bé tí nào. Để mặc cho bé Lan ôm cổ mình như một thói quen và cũng chỉ là một chút thiên vị cưng chiều của nó dành cho cô bé. Biểu hiện của Lan trong trận chiến trước làm nó rất hài lòng nên bây giờ thiên vị chút cũng không sao. Không còn cố kị việc bị mấy con Akuma phát hiện, nó bắt đầu mở miệng chém gió.

- Trận đánh vừa rồi mấy đứa biểu hiện rất tốt mặc dù không thể bì được so với anh hồi anh mới bắt đầu đánh nhau nhưng thế cũng tạm ổn rồi… - Dường như, kết liễu con Akuma và di chuyển tốc độ cao chẳng ảnh hưởng đến nó chút gì, chẳng có tí biểu hiện mệt mỏi gì mà còn ngoái cổ lại chém gió phần phật.

- Nhớ hồi lớp 10 mới tập võ, có hôm anh với thằng Minh đập nhau với mấy trăm thằng. Thằng Minh đối phó với bà bán nước còn anh lo bọn còn lại… - Nó đang vừa híp mắt vừa vênh mặt lên nói thì có tiếng gì đó từ cuối đội hình vọng lên.

- Em tưởng hồi lớp 10 hai đại ca cứ hai hôm một lần lại bị rượt đuổi khắp phố đến gần cuối năm mới đỡ chút mà…

Giật thót mình khi nghe thấy âm thanh đó, thằng Thi vội trợn đôi mắt híp, há rộng mồm gân cổ cãi:

- Thằng nào!? Thằng nào!? Thằng nào dám tuyên truyền bậy bạ như thế!!? Chú thì biết cái đít gì, đấy là mấy cái lúc bọn anh đang luyện tuyệt đỉnh kinh công “Tiêu Dao bộ” nên lười không thèm đánh! - Mặt nó toát đầy mồ hôi, trán nổi gân xanh lên chống chế: “Thằng Nam điên à? Bố nhớ mày rồi đấy, để tí nữa xem chú mày còn điên được thế này hay không?”

Nhìn vào cái vẻ mặt như vừa đạp phải shit chó đang cố ngoái lại của thằng Thi, mấy đứa còn lại đều lén đưa tay lên bụm miệng cố gắng không phát ra tiếng cười nhưng bờ vai thì đã run lẩy bẩy.



Chẳng tốn thêm bao nhiêu thời gian nữa, điểm sáng biểu thị vị trí của phân đội tân thủ đã gần trùng với vị trí của nhóm thằng Minh rồi. Từ khi vừa mới phát hiện ra tung tích bọn Akuma, Cỏ May đã chỉ đường cho thằng Minh dẫn phân đội tân thủ này đi trước một bước. Đốm sáng của phân đội này đã dừng lại được một lúc và từ bộ đàm cá nhân, Minh cũng cho bọn nó biết phân đội đã tìm được nơi trú ẩn an toàn.



Trong một ngôi nhà còn chắc chắn và đôi phần kín đáo, Minh mở nắp bình rót cho mỗi tân thủ một cốc nước nóng hòa thêm viên thuốc khôi phục thể lực cấp tốc, rồi để cho họ tự tìm chỗ nghỉ ngơi trong phòng. Vị trí này coi như đã đủ để trốn an toàn rồi, bây giờ nó chỉ còn chờ cho phân đội cựu binh đến hợp lại thành một tiểu đội hoàn chỉnh để thực hiện bước hành động tiếp theo.

Căn phòng bọn nó đang trú này hình như hơi đặc biệt, tường đá rất dày, không có cửa sổ mà chỉ có một lỗ tò vò được gắn song sắt chắc chắn trên cửa chính.

Đóng cửa cài then cho cẩn thận, thằng Minh rất tự nhiên mà đưa hai tay lên nắm vào song sắt, nghệt mặt nhìn ra ngoài đường. Nếu bây giờ mà có người bên ngoài nhìn vào thì cái vẻ mặt đần thối và động tác kinh điển của nó sẽ làm người ta tưởng tượng đến một danh từ duy nhất “Anh thanh niên tuyệt vọng trong trại tạm giam phố huyện”.

Chẳng biết nghĩ gì mà mặt thằng Minh có vẻ đơ đơ, ánh mắt thẫn thờ không tiêu cự nhìn chăm chú vào một điểm vô định nào đó ở bên ngoài.

Đang ở trong trạng thái đốn ngộ “Tâm vô tạp niệm” thì tự nhiên nó cảm thấy một đoàn gì đó chạy lướt qua màn hình. Vội vàng định thần lại, chẳng phải là thằng Thi với mấy đứa đồng đội kia sao?

Nó vội vàng nép sát người vào cánh cửa chắc chắn, cố hết sức với tay qua song sắt miệng hô lớn:

- Ớ…! Ớ…! Ớ…! Cứu…! À mà nhầm! Tao đây! Tao đây! Bọn mày chạy đi đâu đấy!?



Đang chạy một cách hết sức hưng phấn thì cả bọn cựu binh đều nghe thấy một âm thanh quen thuộc gọi giật lại. Vội vàng dừng chân, tò mò ngoái đầu lại nhìn. Thấy cánh tay thò ra từ trong song sắt chính là tay áo của bộ hắc sắc chiến bào quen thuộc…

- Mầy…! Mầy đấy hả!? - Thằng Thi hỏi lớn với vẻ mặt ngạc nhiên, hàm dưới của nó trễ xuống hơi đưa ra ngoài, mắt trợn lên nghi hoặc tiến về phía cánh cửa chấn song với cánh tay thò ra quen thuộc.

- Ừ! Tao đây!

- Vãi lọ thằng Minh! – Thốt lên một câu cảm thán, Thi quay ngang ra hỏi Cỏ May đang cưỡi Búp bên ác mộng bên cạnh – Nó ở đây sao em không bảo anh trước, để anh giã cho quả pháo chết mẹ nó đi chứ xấu trai như nó thì để sống làm cho chật đất.

- Em tưởng Master với anh Minh nói chuyện với nhau qua bộ đàm suốt nên biết rồi – Cỏ May cười nhẹ và dịu dàng trả lời. Cô biết, thằng Thi chỉ đùa chút thôi chứ không trách cô chút gì đâu.

- Thôi, không sao, để anh tự động tay vậy – Cười xòa với Cỏ May, nó lại hướng về phía thằng bạn hô lớn - Mầy làm cái bựa đời gì trong cái chỗ trông như nhà tù thế?

- Mày thì biết cái đéo gì ! Đây là chỗ trú ẩn lí tưởng đấy. Thôi, thả tao ra… À quên ! Đợi tí tao mở cửa cho bọn mày vào.

Nói rồi không đợi thằng Thi trả lời, khuôn mặt u ám của thằng Minh lập tức biến mất trong bóng tối đặc quánh của căn phòng tạm giam (bọn thằng Thi cho là thế).

Rồi ngay sau đó, hàng loạt âm thanh như tiếng bánh răng ăn khớp với nhau vang lên lạch cạch. Chốt khóa bật mở, cánh cửa kim loại nặng nề từ từ hé ra đón ánh trăng bạc vào trong phòng. Thằng Minh đứng sau khung cửa, ánh trăng hất lên người tạo nên những mảng sáng tối rõ rệt trông không khác gì boss cuối của một bộ phim kinh dị ma ám lỗi thời.

- Vào đi bọn mày, trong này còn nhiều chỗ lắm.

- Bố thằng bệnh, thế éo nào mà mầy lại có thể chọn được cái chỗ không khác nào nhà giam làm nơi trú ẩn thế này?

- Có là tốt rồi. Phàn nàn cái củ cải nhà thằng Lực đấy. Vào không nhanh bố đóng cửa mẹ giờ.

- Do mầy nài nỉ mãi nên bố mới hạ cố đi vào đấy… - Miệng thì nói vậy nhưng chân thằng Thi cũng không hề chậm mà lập tức chen vào. Nó cũng không quên ra lệnh cho mấy đứa đằng sau:

- Vào đi các em…! Làm sao phải xoắn!

Cánh cửa nặng nề lại khép lại và bóng tối lại bao trùm.



Căn phòng u ám vì bọn nó không bật đèn sợ ánh sáng thu hút sự chú ý của mấy con Akuma hoặc bất cứ thứ gì khác. Nhưng do đã quen dần với bóng tối cộng thêm chút ánh trăng le lói hắt qua song sắt, bọn nó cũng đại khái nhìn được ra mọi thứ trong phòng.

Bên ngoài có vẻ hơi giống phòng giam nhưng bên trong thì giống thật. Căn phòng rộng khoảng 15 mét vuông được xây 100% bằng đá phiến. Nội thất được tinh giảm tuyệt đối để tạo sự thoáng đãng và ngăn nắp cho căn phòng, ngoài một cái bục đá nhô lên hơn 30cm làm giường ra thì chẳng còn cái gì cả.

Đây chỉ là một điểm để bọn nó tạm trú hợp đội nên không ở lại lâu mà sẽ rời đi ngay. Nhưng dù sao thì chút thời gian bỏ ra để cho mấy đứa cựu binh cắn thuốc vẫn là phải có. Lại là nước ấm trong cái bình thần kì của thằng Minh và thuốc hồi phục thể lực loại hạ phẩm. Riêng Du thì được bổ sung thêm vài ống dung dịch khôi phục tinh thần lực hiệu Philatích nhỏ bằng đầu đũa, dài khoảng 2 phân, màu xanh biếc có tác dụng khôi phục khoảng 39 đến 60 điểm tinh thần lực một ống.

Thêm vài chục giây cho thuốc phát huy tác dụng, trong lúc đó, cả bọn đều tranh thủ chuẩn bị lại hành trang của mình một lần.

Nam điên thắt lại mấy đai đeo đạn cho chắc chắn, chắc là hai đại ca cảm thấy mình bắn rất tốt nên cho thêm nhiều đạn mới. Vác đống đạn nên người, khoảng vài chục cân, hơi nặng nhưng chẳng sao, mình vẫn hành quân tốt. Cốc nước ban nãy Minh đại ca rót cho hơi ít, với lại cái đầu đơn giản của nó cũng đã đáp cái việc mà mình có được phát cho nước trạng thái cố định dự phòng lên tận mây từ lúc đánh nhau rồi nên bây giờ, Nam cảm thấy hơi khát. Vừa định mở miệng xin thêm hớp nước nữa thì Minh đại ca đã tinh ý quan tâm đến đàn em mà đứng trước mặt nó. Đại ca cười híp mắt và đưa về phía nó một chai Pepsi đầy căng loại lít rưỡi.

Không thể chờ đợi được nữa, nó mở nắp chai và dốc ngược cả vào mồm “Đã quá! Pepsi ơi!”. À mà khoan, sao cái vị này hơi lạ mà cũng có vẻ quen quen…

- Phụttttt…! Sao lại là nước mắm!!????

- Thì anh có bảo chú uống đâu! – Hai thằng Minh, Thi lập tức ôm bụng cười lăn lộn. Nhìn vẻ mặt thốn không thể tả của Nam, mấy đứa khác đều phì cười, kể cả là tân thủ. Không khí trầm trọng trước khi bắt đầu hành động thoáng cái nhẹ hơn rất nhiều.

Đi ra khỏi nơi trú ẩn tiếp tục thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm nhưng cả tiểu đội đều cảm thấy có một chút thoải mái trong lòng.



Đã ba mươi phút sau khi bắt đầu di chuyển, dựa theo phương hướng đại khái mà bà cô Hoàn xác định, cả nhóm đã đi được hơn bảy, tám kilomet rồi. Hành quân cao tốc nên trừ Nam điên và Lực ra thì mấy tân thủ khác đã phải uống thuốc khôi phục thể lực đến lần thứ ba rồi. Bị lạm dụng, hiệu lực của thuốc ngày càng thấp và chắc chắn, chỉ sau vài giờ nữa thôi là tác dụng phụ sẽ bắt đầu ảnh hưởng đến cơ thể, nhưng biết làm sao được, hành động gấp rút mà bọn nó lại không thể bỏ tân thủ lại. Có lẽ bản đồ sau, bọn nó phải chế phương tiện di chuyển mới được.

Bé Lan vẫn bám chặt lấy cổ thằng Thi mà đu vắt vẻo trên lưng nó, đây đã gần như trở thành vị trí riêng dành cho em vậy, mấy đứa khác cũng mặc nhiên mà coi việc đó là bình thường, chẳng có đứa nào dám phản đối hay ý kiến gì.

Cỏ May vẫn cưỡi trên vai con búp bê Ám Dạ, hai mắt cô đã khép lại, tập trung toàn bộ tinh thần vào việc “Quan sát”. Với khả năng “Chuyên tâm” May cố gắng phân tích toàn bộ chi tiết, cảnh vật trong phạm vi bao phủ tinh thần lực của mình để tìm ra một chút manh mối về tung tích của em búp bê biết hát mục tiêu Lala, hoặc là dấu vết của mấy người Exorcist cũng được, không bỏ qua bất kì một chi tiết nhỏ nhặt nào, một dấu chân, một vết nứt hay một mảnh tường vỡ mới nào cũng có thể là manh mối quan trong trong lúc này. Cỏ May cũng không quên chỉ đường cho thằng Thi dẫn đội.

Bây giờ, ngoài bé Lan và Cỏ May ra thì cũng có vài tân thủ được hưởng cái đặc quyền “Không phải chạy bộ” nữa rồi. Bà cô Hoàn đã bám chặt lấy tấm lưng lực lưỡng của Lực, Nam điên thì cõng cậu bé tên Văn và cô nàng tóc mì tôm Vân Anh thì đã được Cỏ May chia cho một bên vai của con búp bê cô đang cưỡi. Chỉ còn duy nhất cô gái có đôi chân đẹp là kiên trì tự chạy theo tiểu đội. Mặc kệ hơi thở đã trở lên gấp gáp, Linh vẫn cố gắng để không bị tụt lại so với đội hình, đôi môi mím chặt với mái tóc ngắn đổ mồ hôi càng làm tăng thêm vẻ quật cường.

Cố gắng duy trì phương hướng tiến lên là một đường thẳng giữa thành phố quanh co này bằng cách đi thông thường là hoàn toàn không thể. Vậy nên, bờ tường nào thấp, bọn nó trực tiếp trèo qua. Bờ tường nào mỏng, thằng Thi trực tiếp đạp thủng. Còn không may gặp phải chỗ nào vừa dày vừa cao thì bọn nó cũng nhất định phải đi vòng qua cho bằng được.



Nằm trên lưng thằng Thi, Lan cố gắng ép thật sát cơ thể nhỏ nhắn của mình vào tấm lưng rộng lớn mà đầy vững chãi bên dưới, thỏa mãn mà cảm nhận mùi mồ hôi và hơi ấm quen thuộc lúc nào cũng có thể khiến em yên tâm này. Từng làn gió tạo ra do di chuyển tốc độ cao lùa qua mái tóc rối của thằng Thi, cuốn theo vài sợi tóc cạ vào mặt làm mũi em hơi ngưa ngứa, hào hứng hít sâu một hơi, cảm giác này thật thích! Cúi xuống lắc đầu, Lan dụi thật mạnh cả môi và mũi vào bờ vai đằng trước, mắt khẽ nhắm lại và miệng hơn nhoẻn cười.

Bây giờ, Lan đang rất thoải mái, một phần do được thằng Thi cõng, một phần vì em không nhìn thấy bất kì một cánh bướm đen nào nữa. Thả lỏng toàn bộ tinh thần và cơ thể, giờ phút này, trong tâm trí non nớt của em chỉ có một ước muốn là khoảng khắc này sẽ đọng lại mãi, vĩnh viễn được anh Thi cõng đi như vậy. Rồi như một hành động bản năng, Lan hơi mở miệng, mấy chiếc răng nanh mới nhú khẽ ngoạm vào bả vai thằng Thi cùng với đôi mắt trong suốt khẽ mơ màng: “Nằm đây, gió lùa thế này thật thích…! Trăng đêm nay thật đẹp…! Và… Giọng hát này thật đẹp…!”

“Giọng hát…!!?”. Như chợt nhận ra điều gì đó, Lan đột ngột ngóc dậy, hơi nghiêng đầu, đôi tai hồ li dựng thẳng lên nghe ngóng “Chẳng phải bọn mình đang đi tìm một em búp bê biết hát hay sao…?”. Hai mắt nhắm lại, em cố gắng tập trung phân biệt tiếng hát mong manh trộn trong những tiếng bước chân vội vã và tiếng hô hấp gấp gáp của mọi người. Huyết thống yêu hồ không chỉ cho em những thứ đơn thuần thể hiên qua số liệu giới thiệu mà còn thêm một vài thứ đi theo nữa. Tác dụng của cái đuôi, bản năng chủng tộc, mấy cái răng nanh mới nhú và một số thứ khác nữa… mấy thứ đi theo này sẽ ảnh hưởng đến em theo nhiều cách tốt xấu khác nhau tùy vào cảm nhận của người sử dụng. Một trong số đó là “Giác quan linh mẫn”, sự nhạy cảm của năm giác quan liên tục tăng lên từ sau khi hoán đổi huyết thống đến bây giờ, và nếu tập trung thì em có thể nghe được những âm thanh cách đó rất xa, xa hơn cả vùng bao phủ tinh thần lực của Cỏ May vươn tới.

“Giai điệu, không thể sai được… Đây chắc chắn là một giai điệu!” tự khẳng định trong đầu, em lập tức ghé sát miệng vào tai thằng Thi nói:

- Anh Thi! Người ta nghe thấy có tiếng hát. Mọi người cũng đang tìm một em búp bê biết hát mà, phải không!!?

- Sao!!? Có tiếng hát...? – Thi lập tức hỏi lại bé Lan, đồng thời tay phải của nó cũng vung lên, ra hiệu cho toàn bộ tiểu đội tạm dừng.

Lập tức dừng lại khi hiệu lệnh được phát ra, chưa cần biết lí do là gì, mấy đứa cựu binh đã nhanh chóng tổ hợp lại thành một trận hình tròn bảo vệ Cỏ May và mấy tân thủ vào giữa. Âm thanh lên đạn và rút vũ khí phát ra lạch cạch.

- Mấy đứa trật tự - Vài âm thanh không lấy gì làm to lớn lập tức im bặt – Bé Lan, cố gắng xác định khoảng cách và phương hướng của nơi phát ra tiếng hát. Có vẻ chúng ta tìm thấy Lala rồi.

- Vâng! – Dứt khoát trả lời rồi nhanh chóng chèo hẳn lên vai nó, hai tay bé Lan ôm lấy đầu thằng Thi, lỗ tai dựng đứng và bộ ngực nhỏ hơi ưỡn về phía trước, cẩn thận nghe ngóng.

Không bị âm thanh hành quân của tiểu đội phát ra làm phiền, Lan nhanh chóng phát hiện ra phương hướng của tiếng hát. Đôi mày nhỏ nhíu lại, môi khẽ mím, Lan chỉ về một hướng hơi lệch ra so với hướng di chuyển ban đầu rồi nói.

- Khoảng cách em không tính được nhưng chắc chắn là hướng đó!

- Tốt lắm! Tiến lên! - Nhanh tay đánh dấu vào la bàn, Thi lại lại lập tức dẫn cả tiểu đội di chuyển tiếp - Bé Lan đã nghe thấy tiếng hát, vậy là sắp tới được chỗ Lala rồi, cố lên mọi người.



Đâu đó dưới lòng đất, trong một căn phòng coi như còn nguyên vẹn, ánh sáng le lói chiếu rọi vài bóng người.

Một Finder và hai Exorcist trong tiểu đội thu hồi Innocence đều đã ở đây cả. Ngoài Exorcist có khuôn mặt trẻ con và mái tóc màu bạc là còn có vẻ lành lặn một chút chứ hai người kia thì đã tơi tả cả rồi. Cậu Finder bầm dập cả người, vết máu thấm lung tung ra ngoài bộ áo choàng màu trắng, ngồi tựa vào một góc tường nhưng coi như còn tỉnh táo. Exorcist còn lại thì thực sự trọng thương, cả phần trên cơ thể bị vải trắng bó kín mít, thậm chí cánh tay trái cũng bị bó cố định luôn vào ngực, hiện tại vẫn còn đang bất tỉnh được đặt nằm trên một bục đá nhô lên khỏi nền cát căn phòng.

Phía đối diện, một cô gái nhỏ có mái tóc vàng óng ả đổ dài lòa xòa đang nép mình vào lòng của một ông lão da dẻ nhăn nheo xấu xí.

Cô gái nhỏ thoải mái tựa đầu vào lồng ngực già nua, mấy ngón tay nhỏ bé tinh tế nhưng có phần sất sát hồn nhiên đùa nghịch vài lọn tóc của chính mình và dùng giọng nói trong vắt như ánh trăng nhẹ nhàng kể chuyện. Kể về câu chuyện của tám mươi năm trước…

… Cách đây rất lâu, rất lâu.

Có một đứa trẻ ngồi khóc ở Martel…

Dân làng ghẻ lạnh nó… Nó bị bỏ lại ở nơi bị đồn đại là có ma này…

“Hức… hức… hức… hức…!!!” Những tiếng nấc nghẹn như cố mà không thể kìm nén cất lên, quanh quẩn mãi trong một con hẻm đổ nát nơi thành phồ hoang tàn. Và có vẻ như, hồn mà của Martel đã bị gọi tới bởi tiếng khóc này…

Dưới ánh trăng mờ ảo, có một thứ bù xù linh hoạt chạy qua các góc đường, tiến về nơi phát ra tiếng nấc. “Con người… con người…” âm thanh cơ khí máy móc phát ra từ nó. Hình dáng như một bé gái mười bốn tuổi nhưng hết sức bẩn thỉu và tả tơi. Khuôn mặt nhem nhuốc đầy bụi đất có vài phần nứt vỡ, cả một bên tròng mắt trái đã nát, trơ ra con ngươi máy móc bên trong, vài mảnh vải vụn bẩn thỉu khoác lên người và mái tóc dài cực dày nguyên bản vốn màu vàng thì nay trông đen đúa và rối bời quấn bết quanh cơ thể.

“Con người… Có muốn nghe hát không cậu bé!?” Vẫn là âm thanh không giống của nhân loại đó, dưới ánh trăng mờ, khuôn mặt nứt vỡ của nó càng thêm đáng sợ.

Dường như đã nhận ra nó, cậu bé vẫn cúi đầu khóc bỗng run mạnh thân người, rồi tiếng nức nở nhỏ dần như cố nén…

Đã năm trăm năm rồi, từ cái ngày người dân Martel bỏ xứ mà đi, còn những con búp bê biết hát thì ở lại. Không còn mục đích tồn tại, rồi thì phong sương năm tháng, những con búp bê “chết dần”… chỉ còn mình nó… Nó là con búp bê biết hát cuối cùng… Bóng ma cuối cùng của Martel…

Năm trăm năm qua, đây không phải là lần đầu tiên có người lạc đến…

“Có muốn nghe hát không?” nó đã hỏi năm người rồi, nhưng không một ai trả lời nó, họ chỉ la hét ầm ĩ và còn đánh đập nó…

Tai sao chứ...?

Nó chỉ muốn hỏi “Có muốn nghe hát không” thôi mà…!?

Nó được tạo ra là để hát!

Không được hát… nó sẽ “chết”!

Và đây là lần thứ sáu nó hỏi “Con người”… Cậu bé dưới ngồi dưới đất đã thôi không còn thút thít, từ từ ngẩng đầu lên để khuôn mặt giấu dưới vành mũ trùm lộ dần dưới ánh trăng… Nó đợi, đợi câu trả lời của “Con người”. Nếu lần này còn bị từ chối… Nó sẽ giết kẻ này… Rồi nó cũng tự phá hủy… Nó đợi…

- Hát ư…? Hát cho tôi ư!? – Khuôn mặt cậu bé hiện rõ dưới ánh trăng, xấu xí và dị tật, chỉ có đôi mắt đang ngập nước kia là trông như ánh trăng sa mạc. Mặc kệ nước mắt nước mũi vẫn chảy tùm lum, cậu bé nở nụ cười rạng rỡi– Cho tôi…! Chưa ai làm thế với tôi bao giờ…!

Sững người nhìn vào nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt xấu xí kia, dường như, trong khoảng khắc, đã có thứ gì đó khẽ làm gián đoạn vô vàn câu lệnh lập trình…

Tồn tại qua tháng năm đằng đẵng, hình như… hệ điều hành của nó cũng có chút “Lỗi” rồi.

- Tôi là Guzol… Hát đi cô “Hồn ma”! Và… cảm ơn rất nhiều…

Giữa hoang tàn đổ nát,hai số phận tưởng chừng không thể đã gặp nhau, rồi cứ thể gắn kết với nhau cả cuộc đời.

Martel… Trăng đêm nay khuyết…

…..

Kể xong một câu truyện buồn nhưng kết thúc được cho là có hậu, Lala rất tự nhiên mà khẽ cọ má vào lồng ngực chủ nhân của mình.

- Tám mươi năm qua, Guzol đã ở bên tôi suốt… – Giọng nói thấm đẫm mùi hồi ức cùng với tiếng thở dài mang theo nỗi buồn rười rượi – Guzol … sắp hết thời gian rồi, tim đập ngày càng yếu. Guzol chết đi, tôi cũng không quan tâm đến những gì xảy ra với mình nữa… Năm trăm năm, tôi chỉ được mình Guzol chấp nhận. Vậy nên, xin hãy để cho tôi ở bên cạnh Guzol đến giây phút cuối cùng – Con mắt đẹp còn nguyên vẹn của Lala nhìn về phía cậu Exorcist, hàng lông mày nhân tạo hơi nhíu lại van xin.

Cảm động trước hai số phận đáng thương, cậu Exorcist tóc trắng hơi ngập ngừng. Không gian bỗng lặng đi trong thoáng chốc.

- Không! – Một tiếng quát lớn vang lên phá tan sự im lặng. Anh chàng Exorcist tóc dài trọng thương bất tỉnh khi nãy đã mở mắt tự lúc nào. Cố gắng gượng dậy, anh ta nghiến răng nói:

- Chờ lão già này chết đi ư...? Chúng ta không có thời gian để làm thế. Nhiệm vụ thu hồi Innocence phải được ưu tiên hàng đầu… - Ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn vào ông lão và con búp bê biết hát – Lập tức lấy trái tim của con búp bê đó đi. Ngay bây giờ!

………

Cả tiểu đội luân hồi chạy theo hướng bé Lan nghe thấy tiếng hát. Chẳng bao lâu sau, Cỏ May cùng đã phát hiện ra những dấu vết đổ sập công trình còn rất mới trong kiến trúc ngầm dưới chân cả bọn.

Tiếng hát không kéo dài mãi và tiểu đội luân hồi lại mất đi phương hướng di chuyển của mình. Nhưng không sao, chỉ là tiếng hát mà cũng có thể truyền được tới đây thì nguồn phát cũng không cách quá xa chỗ này. Ngay khi bé Lan bảo tiếng hát dừng lại, Thủy đã quyết đoán đề nghị hai thằng cho phép Cỏ May sử dụng nốt lần khuếch đại gấp năm lần tinh thần lực cuối cùng của chiếc vương miệng thiên hà.

Sau khi nhận được sự tán thành nhanh chóng của hai thằng, Cỏ May lập tức đưa tay lên, búng nhẹ vào chiếc vương miệng trên đầu.

{Galaxies Crown 2.1} chế độ khuếch đại tinh thần lực cấp [Bùng nổ] bắt đầu.

Theo một tiếng “Keng” thanh thúy, tinh thần lực được khuếch đại gấp năm lần của Cỏ May dũng mãnh tràn ra, chiếm lĩnh lấy một khoảng không gian rộng lớn quanh người.

Một trăm mét… Một trăm năm mươi mét… Hai trăm mét… Tầm bao phủ của [Thiên Nhãn] đã dài gần gấp đôi bình thường.

Ba trăm mét… Ba trăm hai mươi mét…

- Master, em nhìn thấy một nhóm năm người, trong đó có một người không có hơi thở, không có mạch đập của sinh vật bình thường!

- Lập tức tới đó. Nhanh! Mục tiêu của nhiệm vụ lần này đó! – Thằng Minh từ cuối đoàn hô lớn, Thi cũng lập tức thúc dục đẩy nhanh tốc độ đội hình.

Tầm bao phủ của [Thiên Nhãn] vẫn tiếp tục vươn xa… Bốn trăm mét… Năm trăm mét… Năm trăm ba mươi mét…

Khi tầm bao phủ tinh thần lực đạt cực đại, Cỏ May lại “Nhìn” nhìn thấy thêm một “Thứ” nữa…

- Master…! Ở khoảng năm trăm mét, có một thứ giống như tên hề to lớn đang từ từ lại gần nhóm Thầy trừ tà...!

- Tên hề to lớn…? Chết tiệt, là Akuma level 2 đấy! Nhanh lên, không chúng ta sẽ muộn mất!! - Thằng Minh hét lớn rồi trực tiếp vỗ mạnh vào vai mấy đứa Nam điên với Lực phía trước thúc dục.

Cùng lúc đó, thằng Thi cũng quay lại hỏi:

- Cỏ May, tính qua xem chúng ta hay con Akuma sẽ đến trước?

- Khoảng cách của nó gần hơn. Đường hầm hơi ngoằn ngoèo nữa lên chắc con Akuma sẽ đến trước…

- Không được rồi… - Minh lẩm bẩm. Khẽ đảo mắt một vòng, nó cắn răng hô lớn – Thi đâu, đến giờ nghịch dại rồi, lôi hết đống thuốc nổ của mày ra cho tao!!!

- Được ! – Thi đáp lại. Nó thả bé Lan trên cổ xuống rồi nói lớn – Mấy đứa tránh ra nào. Anh sẽ dùng mìn định hướng để khoan thẳng qua cái mê cung này!

………

Bên dưới lòng đất, không khí trong căn phòng nhỏ của em búp bê Lala đang căng lên như sợi chỉ. Người Exorcist tóc dài vô tình chĩa thẳng thanh kiếm sắc bén của mình vào tim của Lala lạnh lùng nói:

- Chiến tranh thì phải có hi sinh. Và chúng ta bắt buộc phải chiến thằng… Thằng ngu ự… - Câu cuối cùng, anh ta gằn giọng như miệt thị, như tức giận với người bạn đồng hành của mình, cậu Exorcist tóc trắng.

Sống qua cả một đời, với thân phận bất hạnh của mình, ông lão Guzol cũng đã thấy đủ nhân tình thế thái. Cảm thấy sinh mạng của mình đang nhanh chóng trôi đi theo từng nhịp đập của thời gian, ông biết, mình sắp chết. Mình già rồi, sống mấy mươi năm vui vẻ với Lala, vậy là đã quá hạnh phúc rồi. Mình chết đi cũng không sao, nhưng còn Lala thì… Vòng đôi cánh tay già nua ôm Lala vào ngực…

- Làm ơn…! Đừng mà…!!! – Ánh mắt của đóa hoa nhân tạo cầu xin buồn rười rượi, và nếu có thể, thì chắc chắn bây giờ đang ngập nước.

- Hi sinh ư…? – Cậu Exorist tóc trắng có vẻ như không đồng quan điểm. Cậu ta tiến đến, đứng chắn trước mũi kiếm sắc bén, lấy cơ thể mình che cho hai người đằng sau. Nhìn thằng vào Exorcist tóc dài với nét mặt nghiêm túc, ánh mắt kiên định – Vậy thì, hãy để tôi. Tôi sẽ hi sinh cho hai người bọn họ… Tôi chỉ muốn ước nguyện của họ thành hiện thực. Và cho đến khi đó, tôi không thể để anh lấy Innocence ra khỏi búp bê được… Nếu tôi tiêu diệt ác ma thì sẽ ổn thôi… Đúng không?

Ngừng lại một chút, rồi cậu ta lại tiếp tục – Chiến thằng dựa vào nhiều sự hi sinh như vậy… Thật vô nghĩa.

Hơi nhướn mày bất ngờ, nhưng ngay sau đó, anh chàng Exorcist tóc dài đột ngột buông thanh kiếm trong tay ra, rồi dùng chính nắm tay đó nện thẳng một đấm vào mặt người đồng đội trước mắt. Cơ thể vẫn còn trọng thương, lại mang tức giận trong người và lực đấm thì không hề nhẹ, cả hai Exorcist đều ngã nhào ra đất.

- Thật nhu nhược! – Exorcist tóc dài lớn tiếng trách cứ - Chẳng lẽ, ngươi không có thứ gì quan trọng sao !?

- Tôi… đã từng có… nhưng đánh mất lâu lắm rồi! – Quay mặt về một bên, ánh mắt xa xăm như đang nhớ về một hồi ức từ rất lâu rồi, khóe miệng hơi nhếch lên, tạo thành một nét cười buồn bã

- Tôi chỉ không muốn nhìn thấy mất mát xảy ra trước mặt mình…

- Vì tôi là một con người nhỏ bé… Trái tim tôi đập vì những điều trước mắt, không phải vì cả thế giới này.

- Tôi…

Đúng lúc đó thì…

- RRRRẦM…!!! – Một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên làm giật mình tất cả mọi người. Vội vàng quay đầu về phía phát ra chấn động, họ thấy một mảng bờ tường cách chỗ này khoảng ba mươi mét ầm ẩm đổ sụp, và trong làn khói bụi đó, hai bóng đen nhanh chóng lao ra…



- Nhanh !!! – Minh hét lớn, trong lúc đó, nó đã chọn được một bệ đá chắc chắc làm điểm mượn lực, xuống tấn, nghiêng vai, cánh tay phải đặt trước người và bắt đầu rung động.

[Võ công tuyệt học – Sóng Chấn Động] [Tuyệt chiêu: Chu Tước – Bộc Phá Linh Hồn]

- Tới !!! – Thằng thi lập tức đáp lại, nó giậm chân, tung người đến trước mặt thằng bạn, cả cơ thể co lại, những mảnh bụi kim loại của đôi giày ba trạng thái hiện đang ở thể [Khí] nhanh chóng tản ra hai bên, để lớp vải bó chân của Thi trực tiếp đặt vào lòng bàn tay thằng bạn.

Cùng lúc đó, ánh mắt của hai thằng đều vương đầy tơ máu.

[Cấm thuật trong giây lát – Khoảnh Khắc Tử Thần]

Giậm mạnh gót chân, mượn lực từ dưới mặt đất truyền lên, Minh vặn eo, xoay vai, tay phải đẩy mạnh ra mang theo toàn bộ sức mạnh và trọng tâm của cơ thể cùng với kiểu tác dụng lực trùng trùng điệp điệp.

- Bùng… !!! – Minh ấn thẳng [Bộc Phá Linh Hồn] vào lòng bàn chân thằng Thi. Cùng lúc đó, Thi cũng đạp mạnh chân về phía sau, cả người bung ra, phóng như một viên đạn pháo về phía nhóm Exorcist còn đang bất ngờ.

[Hợp kích thuật – Đột]

- Phập…! Phập…! Phập…! Phập…! Phập…! – Mỗi lần mượn lực là lại có một mỏm đá nhô lên trên nền cát vỡ nát, với [Quỷ Bộ], tốc độ của Thi càng ngày càng nhanh.

- Ác ma ! – Vết sẹo và dấu ấn ngôi sao trong con ngươi mắt trái của cậu Exorcist tóc trắng hơi lóe lên, huyết thống Akuma của thằng Thi đã bị [Con mắt bị nguyền rủa] của cậu ta nhìn thấu.

- Xèo… – Hơi bất ngờ, nhưng thân là lực lượng tinh nhuệ của Giáo Đoàn Đen, hai Exorcist nhanh chóng phản ứng lại, kích hoạt Innocence của mình. Thanh kiếm đen sì của anh chàng Exorcist tóc dài đã hiện ra một bên lưỡi mài sáng bóng, và cánh tay trái của cậu Exorcist tóc trắng còn lại cũng bắt đầu biến hình. Lao lên nghênh chiến…

Khi hai bên sắp đâm sầm vào nhau thì…

- Pằng !!! - Một tiếng súng nổ vang lên, tốc độ đã vô cùng khủng khiếp của thằng Thi lại đột ngột tăng lên mấy phần.

[Thiên Không Dạ Vũ]

Cái bóng của thằng Thi lao lướt qua hai Exorcist trước sự ngỡ ngàng của họ, lao thằng về phía em búp bê Lala với ông lão chủ nhân của mình.

“Nó muốn trực tiếp giết con búp bê cướp lấy Innocence” - Một ý nghĩ xoẹt qua trong đầu mỗi người. Trong khoảng khắc đó, thằng Thi cũng đã tới được chỗ con búp bê Lala rồi.

- Rầm!! - Lần mượn lực cuối cùng làm vỡ nát cả một mảng bục đá, rồi với tốc độ kinh hoàng như vậy, nó lao thẳng vào mặt Lala làm em cảm thấy tột độ sợ hãi, cả người đột ngột co rúm lại trong lòng chủ nhân, hai tay ôm chặt lấy đầu.

- ẦM… !!! – Âm thanh va chạm kinh hoàng vang lên. Lala vẫn và ông lão vẫn ngồi đó, còn thằng Thi thì đã xuất hiện ngay sau lưng hai người. Bục đá chỗ nó đứng là một mảng vỡ nát. Thằng bé vẫn giữ nguyên tư thế đá nhưng không phải là tư thế tấn công mà là cước pháp phòng thủ dùng để đỡ đòn. Chân trái làm trụ, chân phải giơ lên, lòng bàn chân nó đã đỡ được một cái móc kim loại khổng lồ thò lên từ nền cát. Đôi {Rambler 2.0} kịp thời chuyển sang thể [Rắn] bảo vệ lấy lòng bàn chân nó, tiếng kim loại ma sát vang lên nghe buốt rợn người…

………………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.