Chẳng Màng

Chương 9: - Tán Linh Thảo (2)




Nội tâm Long Thần lấy làm kinh hãi, Long võ giả chính là bí mật lớn nhất trong đời hắn, thế mà cái tên Vương Thần kia cũng là Long võ giá? Không biết hắn lấy được tinh huyết truyền thừa từ Long tộc nào? Đẳng cấp chủng tộc ra sao? Dĩ nhiên Long Thần có thể xác định đó không phải là Tổ Long. Bởi vì tinh huyết Tổ Long chưa từng xuất hiện kể từ thời thượng cổ.

"Ta biết người chỉ là võ giả trong một địa phương nho nhỏ, căn bản không biết Long võ giả kinh khủng như thế nào. Nhưng người nên hiểu rằng ca ca của ta là tồn tại đỉnh cấp, có thể nói là thần linh trong mắt những võ giả bình thường. Mà Linh Hi đã được định sẵn là hôn thể của hắn."

Lời Vương Triêu nói giống như là gai nhọn đâm vào tim Long Thần, khiến hắn cảm giác đau đớn tột độ.

Vị hôn thế? Long võ giả, có một không hai thế hệ trẻ thiên tài, Vương Thần?

Đầu óc Long Thần không ngừng quanh quẩn hai chữ hôn thê, mặc dù hắn vẫn lựa chọn tin tưởng Linh Hi. Nhưng nội tâm hắn đột nhiên sinh ra một dự cảm xấu.

"Lúc nãy bà ngoại Linh Hi bảo ta trở lại xóa đi trí nhớ của ngươi. Nàng đã cảnh cáo ta ngươi là ân nhân cứu mạng Linh Hi, cho nên ta không thể giết ngươi."

Nói đến đây Vương Triệu chậm rãi bước lại gần rồi mới nói:

"Nhưng mà, sau khi gặp ngươi, ta đã thay đổi chủ ý."

"Ca ca của ta tuyệt đối sẽ không tha cho người đã chạm qua hôn thể của hắn. Ta lại không muốn bị hắn chửi rủa chút nào, vì thế... đành phải xin lỗi người rồi."

Sau khi dứt lời, thân ảnh gã thiếu niên bỗng nhiên biến mất ngay tại chỗ. Long Thần ngẩng đầu lên liền thấy mây mù cuồn cuộn, bầu trời chuyển thành đen kịt che phủ cả Bạch Dương trấn.

"Con kiến mãi mãi là con kiến, ngươi vĩnh viễn không thể hiểu được thế nào là lực lượng cường đại. Con cóc cũng đòi ăn thịt thiên nga sao? Ha ha, ngày hôm nay ta sẽ cho ngươi kiến thức cái gì là lực lượng chân chính."

Tất cả cư dân Bạch Dương trấn đều nghe thấy giọng nói này, bọn họ vội vàng chạy ra ngoài nhìn xem là ai mới vừa lên tiếng. Nhưng đập vào mắt bọn họ chỉ là một khoảng không tối thui, bầu trời xuất hiện gió lốc và mây đen u ám.

Vương Triệu không cho Long Thần có thời gian phản ứng, ngay khi nói xong lập tức buông thi công kích bao trùm cả Bạch Dương trấn. Mà vị trí Long Thần chính là trọng điểm được hắn chiếu cố.

Có lẽ Vương Triều chỉ tùy tiện đánh ra một quyền, nhưng lực lượng ẩn chứa trong đó cực kỳ kinh khủng. Một làn sóng gợn vô hình từ trên cao áp xuống, tất cả mọi thứ nó đi qua đều biến thành tro bụi.

"Không!" Long Thần hoảng sợ gầm thét, phạm vi làn sóng gợn bao trùm quá lớn. Trong lúc nhất thời hắn không có khả năng tránh thoát.

"Đây là lực lượng chân chính?" Long Thần ý thức thật sâu hai chữ lực lượng này, nhưng mà hắn bắt buộc phải tỉnh táo. Nếu không, hắn sẽ chết.

Uy lực Vương Triệu công kích đã cường đại đến trình độ khó thể hình dung, hết thảy mọi thứ chỉ còn là một màn tro bụi u ám, nặng nề.

Long Thần không kịp phản ứng, cho dù là hắn hay Tiểu Lang, còn có tất cả mọi người ở Bạch Dương trấn đều tử vong dưới một quyền của Vương Triệu. Tất cả sinh vật và kiến trúc trong trấn cũng biến mất như chưa tường tồn tại trên thế giới này.

Bạch Dương trấn nhẹ nhàng tiêu tán vào trong không khí, chỉ còn lại một mảnh thổ địa khô cằn không một bóng cây ngọn cỏ.

"Đây chính là bị ai của kẻ yếu." Nhìn mặt đất trống rỗng, điêu tàn ở phía dưới, gã thiếu niên mỉm cười đắc ý. Sau khi xác định không còn có bất kỳ khí tức tính mạng nào, hắn mới xoay người bay về nơi xa.

Bạch Dương trần chỉ còn là mảnh đất hoang vu, vắng lặng.

Người thiếu niên kia nói không sai, đây là nỗi bị ai của kẻ yếu. Cường giả chỉ cần tùy tiện đánh ra một quyền cũng có thể hủy diệt vô số tính mạng.

Đến khi thân ảnh gã thiếu niên biến mất ở phía chân trời, ước chừng nửa canh giờ trôi qua tại vị trí trung tâm Bạch Dương trấn đột nhiên xuất hiện từng đợt sóng gợn vô hình. Theo đó cảnh tượng Bạch Dương trấn trước kia chầm chậm di động, tựa như thời gian bắt đầu xoay ngược. Thời gian nghịch lưu.

Một lát sau, tại vị trí trung tâm nổi lên một miếng Long ngọc cổ xưa, phía dưới là Thái Hà long phú đang tản ra lực lượng phù văn.

Thái Hư long phù dần dần bay lên giữa không trung, làn sóng gợn quỷ dị tiếp tục mở rộng bao trùm cả Bạch Dương trấn.

Trên thực tế, Long Thần và Tiểu Lang đã chết hết rồi, chẳng qua là Thái Hư long phù vẫn còn tồn tại. Theo quá trình lực lượng phù văn di chuyển, tốc độ thời gian nghịch lưu bắt đầu tăng lên.

Nguyên bản những thứ đã biến mất dần dần xuất hiện trở lại, kiến trúc nát bấy ghép lại với nhau, những người đã chết cũng chậm rãi khôi phục hai chân, thân thể và đỉnh đầu. Long Thần cũng hiện ra hoàn chỉnh, cuối cùng Long ngọc thần bí biến mất, một giọt tinh huyết truyền thừa theo đó quay về Thức Hải trong đầu hắn.

Cảnh tượng Bạch Dương trấn cũng diễn ra bình thường như trước kia, tất cả mọi người tiếp tục làm việc của mình.

Từ đầu tới cuối chỉ có một mình Long Thần biết Vương Triều đã từng xuất hiện và hủy diệt Bạch Dương trấn, đồng thời cũng biết mình đã chết một lần.

Đối với Long Thần, đây là chuyện quá mức thần kỳ, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.

Long Thần biết thực lực gã thiếu niên Vương Triêu kia cực kỳ cường đại, nhưng mà Thái Hà long phú càng thêm nghịch thiên, trực tiếp khôi phục hết thảy trở về như lúc ban đầu. Đây là lực lượng siêu thoát quy tắc của thiên địa, giống như là mang người từ Quỷ Môn quan trở về trần gian.

Cho dù Vương Triều cường đại, hay là Thái Hư long phú thể hiện ra thần thông nghịch thiên cải mệnh đều làm cho Long Thần vô cùng khiếp sợ. Lúc nãy thời gian nghịch lưu không phải do hắn thi triển, mà là Thái Hư long phú tự động bộc phát. Bởi vì Long Thần hoàn toàn không có thời gian phản ứng khi đối mặt với Vương Triều. Hơn nữa, cho dù hắn thi triển thời gian nghịch lưu cũng chỉ có thể tác dụng lên chính mình, không có cách nào bao trùm một khu vực lớn như vậy được.

Coi như là Tiểu Long cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ nhớ gã thiếu niên Vương Triệu hiện ra rồi biến mất. Lúc này hắn còn đang kỳ quái vì biểu hiện dị thường của Long Thần.

Long Thần đưa tay chạm vào ấn ký Thái Hư long phú trên ngực mình.

Giờ phút này, hắn đã ý thức được bản thân mình cũng có chỗ dựa cường đại, thực lực và địa vị sẽ dần dần đề cao theo quá trình hắn thăng cấp. Cái hắn thiếu chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Hắn nắm giữ tinh huyết truyền thừa của thái cổ Huyết Linh Long, trước giờ chỉ mới tiếp nhận một phần ngàn lực lượng tinh huyết.

Lúc trước hắn quên mất Thái Hư long phú, từ kinh nghiệm lúc nãy đã khiến hắn hiểu được giá trị của đồ vật này. Mặc dù không thể so sánh với tinh huyết Tô Long, nhưng đây cũng là trận bảo thế gian hiếm có.

Địa phương nhỏ giống như Thương Ương quốc vốn không nên tồn tại Thái Hư long phú và tinh huyết thái cổ Huyết Linh Long. Hắn nghĩ mãi vẫn không thông, cuối cùng chỉ có thể tin vào số mệnh.

Long Thanh Lan để lại Long ngọc cho hắn, từ đó mới có được chiến kỹ và thần thông siêu cấp. Hắn tin rằng đây chỉ là bước ban đầu mà thôi, tác dụng của Long ngọc chắc chắn vượt qua Thái Hư long phù rất nhiều.

Long Thần cảm giác Long ngọc tựa như vật sống, đã có được tính mạng và ý thức độc lập.

Hiện tại hắn không có cách nào khống chế, chỉ khi nào hắn gặp phải nguy hiểm tính mạng mới tự động xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.