Chẳng Màng

Chương 8: - Tán Linh Thảo (1)




Hai người sắp sửa chia xa không biết đến bao giờ mới có cơ hội gặp lại, chua xót trong lòng khó thể diễn tả thành lời.

Linh Hi dùng sức ôm thật chặt Long Thần, giống như muốn hòa tan hai thân thể làm một. Còn Long Thần cũng đau đớn tận tâm can, chỉ biết im lặng vỗ về nàng.

Thấy bọn họ mãi không chịu tách ra, lão phu chỉ có thể than thở bất đắc dĩ. Còn gã thiếu niên ở bên cạnh cũng ngạc nhiên tột đỉnh, bởi vì Linh Hi chính là tiểu công chúa được cả gia tộc vô cùng cung chìu, muốn gì được đó. Về phần Long Thần còn thua cả tôm tép, thực lực và địa vị quá kém rồi. Tại sao hai người bọn họ lại nảy sinh tình cảm với nhau? Chuyện này nếu đồn trở về Đế cũng khẳng định dẫn phát chấn động rung chuyên thiên địa, trời sập đất sụp cũng không phải là nói chơi.

"Hi nhi, đã đến giờ rồi, đi thôi!" Lão phụ đã nhịn không được nữa, vội vàng lên tiếng thúc giục.

Nói bao nhiêu lời vẫn luôn đến lúc từ biệt.

Long Thần chỉ hi vọng mình có thể tiếp tục tồn tại ở trên đời, sau đó tìm cách tăng cường thực lực chờ đến thời khắc xuất hiện quang minh chính đại trước mặt đối phương.

Đừng xem Long Thần ngoài mặt nhìn như bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn đã sóng gió ngập trời. Lúc này hắn cố giữ vững trấn định là vì lòng tự tôn, không muốn bị người ta khinh thường. Hơn nữa, Linh Hi đã khổ sở lắm rồi, hắn là nam nhân đương nhiên phải gánh vác giùm nàng một phần sức nặng.

Sau khi lão phụ nói xong, Linh Hi run rẩy ôm chặt cánh tay Long Thần. Bộ dáng nàng yếu ớt giống như chim non khiến cho trái tim hắn co rút từng đợt.

"Thần ca ca, ta không muốn đi, ta không muốn rời xa ngươi." Linh Hi gào khóc vang lên, từ đó cho thấy nội tâm nàng đau khổ đến mức nào.

"Ài, tiểu Hi, đừng như vậy, mau theo bà ngoại trở về. Những chuyện ta đã đáp ứng người thì nhất định sẽ làm được. Hiện tại chỉ là tạm thời tách ra mà thôi, ngươi chờ ta, không tới mười năm ta sẽ lây quang minh chính đại trước người về làm thê tử."

Ngữ khí hắn vững vàng, trầm ổn rót vào tai Linh Hi, những ánh mắt hắn lại lóe lên lửa giận không cam lòng.

Chẳng qua là đối mặt với thực lực tuyệt đối, hắn chỉ có thể lựa chọn tạm thời khuất phục.

"Tiểu Hi, tin tưởng ta, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng ta khuất phục trước quyền uy.

Tất cả là vì người, thế giới này chỉ coi trọng thực lực, ta không muốn chuyện này tái diễn lần nữa."

Long Thần chậm rãi nhắm hai mắt lại, cố gắng ức chế vọng động trong lòng mình.

"Ta... ta không biết. Ta không muốn đợi mười năm." Linh Hi vẫn không chịu buông tay, ngữ khí càng thêm nóng nảy.

"Nghe lời đi, chỉ cần ta không chết, ta nhất định sẽ xuất hiện ở trước mặt ngươi." Long Thần kiên định nói, mà hắn quả thật cũng có tư cách này.

"Hi nhi, trở lại đây. Nếu không bà ngoại sẽ đổi ý đó!"

Rốt cuộc lão phụ mất hết kiên nhẫn, thanh âm bắt đầu trầm xuống.

Trong lòng Linh Hi run lên, thời khắc vĩnh biệt đã đến...

Long Thần nhẹ nhàng đẩy nàng ra, lúc này bộ dáng nàng cực kỳ thê thảm, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt. Nội tâm Long Thần thật sự đau xót, hắn nhắm mắt lại hôn lên trán nàng rồi nói:

"Ta đã gieo vào lòng người ấn ký Long gia, bắt đầu từ bây giờ ngươi chính là thê tử của Long Thần ta."

Linh Hi khẽ gật đầu.

"Đi thôi!" Long Thần cắn chặt răng, nói xong câu đó lập tức chảy ra hai giọt nước mắt nóng hổi. Đây là lần đầu tiên hắn không thể khống chế tâm tình của mình.

Nhưng hắn sẽ không để cho Linh Hi nhìn thấy cảnh này.

Hắn mạnh mẽ xoay người, phóng chạy như điên về phía Bạch Dương trấn.

"Tiểu Lang, đi mau!" Thân ảnh Long Thần càng lúc càng xa trong mắt Linh Hi, cuối cùng biến mất ở phía chân trời. Nơi này chỉ còn lại nàng thất hồn lạc phách ngồi bệch xuống đất, vẻ mặt ảm đạm.

Đây vốn là tính cách của hắn, trước giờ muốn làm việc gì cũng quyết định dứt khoát và không bao giờ hối hận. Thật ra nội tâm hắn lúc này cũng thống khổ không thua gì Linh Hi.

"Tình cảm sâu đậm đến trình độ này rồi sao?" Lão phụ chậm rãi bước tới nắm lấy tay Linh Hi, sau đó mới quay đầu nói với gã thiếu niên kia:

"Vương Triệu, lên đường!"

Gã thiếu niên Vương Triệu lập tức gật đầu đáp ứng.

Lấy tốc độ của bọn họ sẽ biến mất ở phía chân trời trong nháy mắt, Linh Hi vẫn im lặng đứng yên tại chỗ. Chẳng qua là lão phụ có ý khống chế không cho nàng phản kháng, cuối cùng lão phụ dứt khoát kéo nàng bay thẳng lên trời.

"Hi nhi, ngươi vẫn không chịu quên hắn sao?" Lão phụ nghiêm túc hỏi.

Linh Hi nằm trên lưng lão phu giống như khúc gỗ, hồi lâu vẫn không lên tiếng trả lời câu hỏi

kia.

"Thôi, thôi, thế nào cũng có lúc ngươi quên lãng hắn!" Lão phụ lắc đầu cảm thán, sau đó trực tiếp đánh ngất Linh Hi.

"Vương Triều." Trong quá trình bay đi, lão phụ bỗng nhiên kêu gọi gã thiếu niên kia quay lại.

"Chuyện gì?" Thiếu niên ngạc nhiên hỏi.

"Ngươi lập tức quay lại xóa sạch ký ức của gã Long Thần kia đi, nhưng người không được giết hắn. Dù sao hắn cũng có ơn với Hi nhi nhà ta."

"Được!" Gã thiếu niên khẽ gật đầu, nhanh chóng bay ngược về phía Bạch Dương trấn.

Lão phụ đưa ra quyết định này xem như là cắt đứt cơ hội gặp nhau của Long Thần và Linh Hi

triệt để.

"Không biết ta làm vậy là đúng hay sai. Nhưng đây là tốt cho hai người bọn họ, hi vọng Hi nhi sau này sẽ không trách ta. Ai dà, vốn là nàng nên tới địa phương này, chẳng qua là thiên ý trêu người."

Lão phụ không ngừng thở dài buồn bã.

Long Thần phóng chạy như điên xuyên qua rừng núi, cảm giác trong lồng ngực đè nén như

muốn nổ tung, hơi thở phát ra cực kỳ nặng nhọc. Rốt cuộc hắn vẫn vô lực khống chế suy nghĩ của chính mình, mồ hôi và nước mắt cứ thế tuôn rơi như mưa.

"A... a... a!"

Hắn té ngã dưới đất, ngẩng đầu lên trời rống giận điên cuồng.

"Ta thề, ta thề... ta nhất định sẽ tìm được nàng. Không ai có thể ngăn ngăn cản ta!"

Hai tròng mắt của hắn nổi đầy gân máu, khí huyết trong cơ thể sôi trào mãnh liệt kích thích nội tâm tràn ngập lửa giận.

Tiểu Lang thấy hắn thống khổ như thế cũng chỉ biết im lặng đồng tình. Tiểu Lang là người hiểu rõ Long Thần nhất, nhưng lại không thể nói gì an ui hắn.

"Ngao ô ô ô!"

Cuối cùng Tiểu Lang dùng tiếng tru của mình nhằm phát tiết oán khí trong lòng.

"Tiểu Lang!" Thanh âm Long Thần trở nên khàn khàn, vẻ mặt hắn lúc này chuyển biến cực kỳ kinh khủng.

Mười ngón tay Long Thần cắm xuống đất, không ngừng run rẩy, hàm răng ứa máu. Trên người tỏa ra sát khí càng lúc càng nồng nặc.

"Vút!" Long Thần đứng bật dậy, hắn biết tiếp tục như vậy không phải là biện pháp. Bởi vì hắn không có nhiều thời gian để lãng phí, hành trình từ Bạch Dương trấn đến gia tộc Linh Hi là một khoảng cách vô tận. Bản thân hắn không biết sẽ phải mất bao nhiêu thời gian, trải qua bao nhiêu đau khổ, nguy hiểm mới tìm thấy nàng.

Chốc lát sau, Long Thần đã xuất hiện bên ngoài công Bạch Dương trấn, sát khí dần dần tản đi. Mặc dù hiện tại trong lòng hắn vẫn thống khổ vạn phần, nhưng hắn còn có rất nhiều chuyện cấp bách cần phải làm.

"Không cần lưu lại Bạch Dương trấn nữa, hiện tại cũng nên dùng Càn Khôn truyền tống trận đi tới Thần Vũ thánh triều rồi." Long Thần đưa ra quyết định rất nhanh.

Người nhà Linh Hi xuất hiện đã cho hắn thấy tương lai mịt mù phía trước, chỉ riêng thái độ miệt thị đã kích thích lòng tự trọng của hắn rất lớn.

"Con người không thể thoả mãn với thành tựu của mình, sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên. Ta đây có thể là vô địch Thương Ương quốc, nhưng mà đi ra thế giới bên ngoài chỉ là con kiến hội mà thôi."

Trải qua đoạn thời gian đau đớn và bị thống, Long Thần dần dần ý thức được cái gì mới là quan trọng nhất. Hắn biết Linh Hi rời khỏi cũng có chỗ tốt, ít nhất hắn sẽ không mãi mãi trầm luân, kiêu ngạo với thiên phú của mình. Vì thế hắn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, bắt đầu tiên vào hành trình mới gian nan hơn, nguy hiểm hơn trước kia rất nhiều.

Kể từ hôm nay hắn chỉ còn lại một mục tiêu duy nhất, đó là danh chính ngôn thuận xuất hiện ở trước mặt Linh Hi, làm cho gia tộc của nàng chính thức thừa nhận mình.

Sau khi xác định mục tiêu, Long Thần mới quay sang hỏi:

"Tiểu Lang, người nguyện ý đi theo ta không? Chúng ta sẽ tới một thế giới rộng lớn hơn, cùng nhau chinh chiến thiên hạ?"

Tiểu Long lập tức đứng lên, kích động gật đầu.

Long Thần mỉm cười miễn cưỡng, Tiểu Long vẫn làm bạn với hắn bấy lâu nay. Đây là niềm an ủi lớn nhất đối với hắn, nhờ có Tiểu Lang ở bên cạnh nên hắn không sợ một mình cô độc nơi đất khách quê người.

Long Thần rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, Tiểu Long cũng thở phào nhẹ nhõm.

Long Thần dự định đi dạo một vòng quanh Bạch Dương trấn, nói lời từ biệt với đám người Triệu Thanh Vân. Sau đó hắn sẽ bước lên hành trình xuyên qua Thần Vũ thánh triều, tìm tới ba đại Đế vực.

Long Thần đứng trong một góc nhỏ cách trang viện Dương gia không xa, ngơ ngác bồi hồi khoảng một canh giờ. Nơi này chính là quê hương của hắn, chứa đựng rất nhiều ký ức từ thời thơ ấu. Lần này ra đi không biết đến bao giờ mới trở lại.

"Tiểu Lang, đi thôi!" Long Thần nói xong liền chuyển hướng, chuẩn bị trở về Hoàng thành một chuyến.

"Đi? Đi đâu?" Ngay lúc này, một thanh âm lãnh đạm vang lên từ phía sau lưng, Long Thần nhất thời cảm giác sởn tóc gáy. Bởi vì giọng nói này rất quen thuộc, hắn vội vàng quay đầu lại liền thấy gã thiếu niên kia đang cười nhạt nhìn mình.

Long Thần kinh hãi tột độ, bất giác lùi lại một bước.

"Ngươi quay lại làm gì?" Long Thần âm thầm cảnh giác, ánh mắt gã thiếu niên này biểu hiện ác ý không hề che giấu.

Vương Triệu không có trả lời, mà thản nhiên nói: "Có thể người không biết ta có một ca ca rất giỏi. Hắn là kỳ tài ngàn năm có một, dạo gần đây hắn nhận được tinh huyết truyền thừa từ viễn cổ Thần Long, trở thành Long Võ giả thiên tư tuyệt thế. Tên của hắn là Vương Thần."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.