Chẳng Màng

Chương 7: - Mờ ám (2)




Long Thần cũng không nắm chắc hành trình tìm kiếm ba đại Đế vực, con đường đó quá xa xôi mịt mờ. Lấy năng lực của hắn, cộng thêm mấy loại thần thông cũng rất khó đạt tới trình độ phù hợp trong thời gian ngắn.

Cái hắn cần là rút ngắn thời gian nhanh nhất, hi vọng trong vòng một hai năm là có thể quang minh chính đại kết hôn với Linh Hi.

Nghĩ đến đây, Long Thần mỉm cười tự nhủ với mình, âm thầm cố gắng vì mục tiêu kế tiếp. Linh Hi thấy hắn lấy lại lòng tin cũng yên tâm phần nào. Long Thần tin tưởng Linh Hi sẽ chờ đợi hắn, cho dù người nhà có làm gì cũng không thể ép nàng kết hôn với người khác.

"Thần ca ca, người đáp ứng là tốt rồi. Chờ bà ngoại đến, ta nhất định sẽ khẩn cầu giúp ngươi." Linh Hi mỉm cười nói, bị thương trong lòng chuyển thành niềm vui. Chuyện này quả thật nằm ngoài dự liệu, nàng vẫn luôn cho rằng người tới là phụ thân và mẫu thân. Khi đó Long Thần mới thật sự đối mặt với nguy hiểm.

Dù sao hiện tại cũng có mấy phần hi vọng, Long Thần đành phải nghe lời nàng, im lặng chờ đợi. Lúc này bọn họ đã đi tới bãi đất trống bên ngoài Bạch Dương trấn. Đây là nơi Long Thần gặp Linh Hi lần đầu tiên.

Tiểu Lang ở cách đó không xa, ánh mắt tràn ngập lo lắng nhìn hai người bọn họ.

Tiểu Lang không biết bọn họ có thể thành công hay không. Dù sao trong chuyện này cũng có rất nhiều biến số.

"Thần ca ca, chờ bọn họ tới, chúng ta phải buông tay ra." Tâm tình Linh Hi tốt lên một chút, lúc này mới nói nhỏ vào tại Long Thần.

Long Thần thản nhiên gật đầu.

Hắn bình tĩnh hơn nàng nhiều lắm, hắn biết rằng cửa ải này sợ rằng không dễ vượt qua. Hết thảy mọi chuyện chỉ có thể trông cậy vào vận khí mà thôi.

Nửa canh giờ dần dần trôi qua, Linh Hi nhắm mắt lại đếm thầm từng giây. Cuối cùng nàng buông tay Long Thần ra, chạy tới trước khoảng mười thước nhìn lên bầu trời bao la.

Sau cơn mưa mây mù tan biến, bầu trời chỉ còn lại một mảnh trong sáng.

Đúng lúc này từ phương xa xuất hiện một đạo quang mang chợt lóe rồi biến mất, thời điểm Long Thần chú ý tới thì phía trước mặt đã hiện ra hai người xa lạ.

"Tốc độ quá nhanh!" Nội tâm Long Thần cảm giác vô lực. Hôm nay hắn coi như là thấy được cường giả chân chính rồi. Chỉ là không biết thực lực bọn họ so với Lý Tuyền Cơ thế nào?

Long Thần âm thầm đánh giá hai người vừa mới xuất hiện, người đứng trước là một lão phụ, thoạt nhìn dáng vẻ hiền từ. Thế nhưng, Long Thần lại không nhận thấy khí tức của nàng, tựa như nàng không hề tồn tại trên thế giới này, chỉ có hình không bóng.

Coi như là hắn mở to mắt ra cũng không thể thấy rõ vẻ mặt lão phụ, mà chỉ thấy một màn sương mù như ẩn như hiện.

Thực tế, nàng rõ ràng là đứng ở trước mắt hắn không tới mười thước.

"Cảnh giới lão phụ này quá cao rồi." Trong lòng Long Thần âm thầm cảm khái.

Phía sau lão phụ là một gã thiếu niên chừng mười ba mười bốn tuổi, có lẽ tương đương với Tiểu Lang trước khi biến thành sói. Luận về tướng mạo, phong cách không hề thua kém, chẳng qua là Tiểu Lang thiên về âm nhu, mà thiếu niên này biểu hiện ra tính cách quật cường, ương ngạnh.

Tuy rằng hắn đứng yên một chỗ, nhưng mà Long Thần cảm giác tựa như đối mặt với vầng mặt trời chói chang, khí tức táo bạo ép tới khiến hắn khó thể hô hấp, dở tay nhấc chân đều tỏa ra khí thế bàng bạc. Vì thế Long Thần biết chắc thực lực người này tương đối kinh khủng.

Hai người này không nóng không vội, rất bình tĩnh quan sát tình huống nơi này. Trong đó lão phụ hắn là bà ngoại của Linh Hi.

Khi thấy lão phu nhân xuất hiện, Linh Hi vui mừng kêu lên một tiếng, sau đó chạy tới ôm chầm lấy nàng.

Long Thần cũng cảm thấy vui mừng giùm cho nàng, nhưng mà hắn biết nội tâm nàng đang rất đau khổ vì sắp phải rời xa hắn.

Lão phụ kia cũng lệ nóng doanh tròng, quãng thời gian này nàng tìm kiếm Linh Hi gần như lâm vào tuyệt vọng. Chỉ là không ngờ cháu mình lại lưu lạc tới địa phương nhỏ bé thế này, nàng mỉm cười nhẹ nhàng vỗ về Linh Hi, lựa lời an ủi:

"Cháu ngoan, không sao là tốt rồi. Mau nói cho bà ngoại biết đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đột nhiên mất tích hơn một năm chạy đến khu vực vắng vẻ này làm gì?"

Linh Hi lấy Linh Hi kiếm ra ngoài, sau đó kể lại sự tình bị phá huỷ thân thể. Lão phụ kia nghe xong liền kêu lên sợ hãi, vội vàng đoạt lấy Linh Hi kiếm, nhưng không ngờ lại bị kiếm khí phản kích chấn bay ra ngoài.

"Làm sao thế được?"

Lão phụ kêu lên kinh hãi, vội vàng hỏi gấp:

"Hi nhi, thanh kiếm này là Ma kiếm thông thiên triệt địa, có lẽ là bảo vật từ thời thượng cổ. Chúng ta phải mau chóng mang về tìm hiểu thật kỹ."

Linh Hi kiếm biểu hiện cũng nằm ngoài dự liệu của Long Thần.

Từ trước đến giờ Linh Hi kiếm chỉ cho hai người đụng vào, chính là Long Thần và Linh Hi. Những người khác muốn cướp đoạt chỉ có một kết quả duy nhất, lúc ban đầu Lý Tuyền Cơ cũng là như thế, không hề có ngoại lệ. Lão phụ đã nói Linh Hi kiếm là bảo vật đương nhiên có đạo lý trong đó.

Lão phụ nói đi là đi, trong lòng Linh Hi khẩn trương vội vàng nói theo kế hoạch:

"Bà ngoại, không nên gấp gáp như vậy. Hi nhi còn có rất nhiều chuyện chưa nói với người. Thí dụ như tại sao ta bị phá hủy thân thể, tại sao khôi phục lại để các người tìm đến."

Linh Hi kéo cánh tay lão phụ bắt đầu làm nũng.

Ai cũng thấy được lão phụ thật sự quan tâm đến Linh Hi, Long Thần thở phào nhẹ nhõm. Ít

nhất hắn cảm giác vẫn còn khả năng mình tiếp tục đi chung với Linh Hi.

Lúc này lão phụ kia mới lộ vẻ đau lòng, nói:

"Hi nhi, vậy người nói xem nào!"

Linh Hi muốn lấy ân cứu mạng để địa vị Long Thần cao lên một chút, đồng thời cũng không muốn bị lão phụ hoài nghi quan hệ của hai người bọn họ. Vì thế nàng chỉ nói ngắn gọn: "Đó là nhờ người bạn tốt này, tên của hắn là Long Thần. Trước đó hắn vì ta tìm kiếm linh dược bồi dưỡng thần hồn, sau đó còn đánh bại vương chủ nơi này giành lấy Cửu Thiên Tiên Linh quả giúp ta khôi phục thân thể. Bà ngoại, hắn là người tốt, hơn nữa còn nhiều lần cứu mạng ta. Ta muốn để hắn đi cùng trở về Đế cũng được không?"

Linh Hi mở to mắt tràn đầy mong đợi.

Long Thần cũng hồi hộp chờ đợi câu trả lời, thắng bại chính là lúc này, chưa bao giờ trái tim hắn đập rối loạn như hiện tại.

"Long Thần?"

Ánh mắt lão phụ nhìn sang Long Thần tràn đầy nghi ngờ, đánh giá hắn từ trên xuống dưới thật lâu, thầm nghĩ trong lòng:

"Tại sao một địa phương nhỏ lại có kẻ sở hữu khí tức cổ quái như vậy?"

Lão phụ suy nghĩ một hồi vẫn không có đáp án rõ ràng.

"Hắn là ảo giác mà thôi!" Lão phụ khẽ lắc đầu, sau đó nhìn sang Linh Hi đang vô cùng hồi hộp. Nàng đột nhiên nhíu mày, vung tay tạo ra một cái Quang trận bao phủ cả người Linh Hi.

Nội tâm Long Thần chấn động, lão phụ đang làm cái gì vậy? Tại sao không trả lời, mà lại trực tiếp ngăn trở Linh Hi?

Hắn không có thực lực để phản kháng, cuối cùng đành phải an phận chờ đợi.

Chốc lát sau, gã thiếu niên trầm mặc nãy giờ mới dời ánh mắt về phía Long Thần.

Thiếu niên này thả ra khí tức cực kỳ kinh khủng, hơn nữa từ thái độ cho thấy hắn không hề thân thiện với Long Thần.

Lúc này ánh mắt hắn lóe lên hàn quang khiến cho Long Thần cảm giác cả người tê dại, tựa như đối phương chỉ cần dùng ánh mắt cũng có thể giết mình.

Long Thần bị hắn nhìn liền cảm giác như rơi xuống hầm bằng, cả người toát mồ hôi lạnh ướt áo.

Nhưng Long Thần vẫn phải cố gắng chịu đựng, chờ đợi kết quả bên phía Linh Hi.

Lão phụ kia hành động quả thật nằm ngoài dự đoán của hắn, đến khi Linh Hi phát hiện không gian chung quanh đã bị phong bế mới ngẩn ra. Ánh mắt nàng nhìn về phía lão phụ lập tức phát hiện bà ngoại vốn ôn hòa đột nhiên chuyển sang thái độ nghiêm khắc dị thường.

"Bà ngoại, tại sao?" Trong lòng Linh Hi đã có dự cảm bất tường, nhưng vẫn cố dò hỏi một câu.

"Tại sao? Ha hả, Hi nhi, ta có thể nói hắn tương đối thông minh, cũng rất may mắn. Nếu như tối hôm qua hắn làm người mất đi tấm thân xử nữ, ta sẽ khiến hắn trọn đời không được siêu sinh, sống không bằng chết." Lão phụ nghiến răng nghiến lợi nói.

Lời nói của lão phụ truyền vào tại Linh Hi giống như sấm giăng chớp giật.

"Bà ngoại, tại sao ngươi biết?"

Nàng và Long Thần dự định lấy quan hệ bằng hữu bình thường giấu giếm bà ngoại, sau đó mới dẫn hắn tới ba đại Đế vực. Như vậy ít nhất bọn họ vẫn có thể sống chung một chỗ, chỉ là không ngờ bà ngoại lại biết được ẩn tình trong đó.

"Ngươi xem bà ngoại là kẻ ngu sao? Nha đầu ngốc, bà ngoại là người từng trải, trên người người có mùi vị của hắn, chẳng lẽ ta không phát hiện được? Ngươi không nỡ chia lìa với hắn mới nghĩ nghĩ ra cách này dẫn hắn theo đúng không?" Lão phụ nói tiếp.

Linh Hi lại càng ngây dại, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.

Nói cho cùng nàng vẫn còn quá non, kế hoạch cặn kẽ như vậy cuối cùng vẫn bị lão phụ nhận ra sơ hở. Người xưa thường nói gừng càng già càng cay đúng là có đạo lý, lúc này Linh Hi cảm giác thế giới bỗng nhiên sụp đổ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

"Nha đầu ngốc, từ bỏ đi, không cần phải khăng khăng một mực với hắn. Cũng may là ta tới đây, nếu là phụ thân và mẫu thân của ngươi sợ rằng sẽ trực tiếp giết hắn, sau đó hủy diệt cả nơi này không chừa một gốc cây ngọn cỏ. Ta sẽ không giết hắn, nhưng người phải ngoan ngoãn theo ta trở về." Lão phụ thấy bộ dạng Linh Hi như vậy cũng cảm thấy đau lòng.

Linh Hi quỳ rạp xuống đất, hai mắt nàng đỏ bừng khẩu cầu lão phụ:

"Bà ngoại, ngươi có thể hiểu cho ta không? Hắn đối với ta rất tốt, rất nhiều lần thiếu chút nữa mất mạng chỉ vì muốn giúp ta khôi phục thân thể. Nếu không có hắn, các ngươi cũng không thể tìm thấy được ta. Ta đáp ứng cùng ngươi trở về Đế cung, người cho hắn đi theo với, được không?"

"Đừng có nghĩ nhiều, Hi nhi, ngươi không phải là không hiểu phụ thân và mẫu thân của ngươi. Ngay cả ta cũng nhìn ra được, chẳng lẽ bọn họ ngu xuẩn lắm sao? Bà ngoại nói cho người biết, nếu như hắn xuất hiện ở Đế cung tuyệt đối là chết chắc. Chỉ có ở lại đây mới có một con đường sống cho hắn."

Nếu như người thật sự thích hắn nên chấp nhận điều kiện này.

Những lời này giống như là trọng chùy nện vào tâm can Linh Hi, nàng cũng biết tính tình hai người kia. Chỉ cần bọn họ biết được tình cảm giữa hai người, Long Thần khẳng định sống không nổi.

Chính vì thế, nàng cần phải tránh Long Thần càng xa càng tốt, có như vậy hắn mới có hi vọng sống sót.

Linh Hi vẫn quỳ trên mặt đất, ánh mắt ngơ ngác nhìn lão phụ tràn ngập tuyệt vọng.

"Bà ngoại là người từng trải, ta vừa thấy ánh mắt các ngươi nhìn nhau đã biết ngay sự thật trong đó rồi. Không thể phủ nhận hắn cố gắng vì ngươi đúng là việc tốt, đáng tiếc là hắn xuất thân quá thấp, thậm chí còn không bằng đệ tử tầng dưới chót tại Đế cung. Người nghĩ xem, một người như vậy làm sao thích hợp với người? Hơn nữa, chung thân đại sự của người đã được an bài rồi. Vương Thần mấy năm này biểu hiện rất tốt, thực lực cũng đã tiến vào hàng ngũ thiếu niên định cấp. Cái tên Long Thần và Vương Thần khá giống nhau, đáng tiếc là địa vị và thực lực chênh lệch quá xa."

Lão phụ nói mỗi câu mỗi chữ giống như dao găm đâm vào tim Linh Hi. Nàng thật sự không có cách nào tưởng tượng nổi cuộc sống trong tương lai sẽ biến thành thế nào sau khi thiếu vắng Long Thần.

"Nha đầu ngốc, người nào khi còn trẻ cũng có ký ức một thời mơ mộng. Đến khi trưởng thành, ngươi sẽ hiểu được cái gì mới thích hợp với mình, ai mới là quan tâm đến mình nhất. Mặc dù hắn có ơn với người, nhưng hai người thuộc về hai thế giới khác biệt nhau, hắn chỉ là khách qua đường mà thôi. Qua vài năm nữa, người sẽ nhanh chóng có bằng hữu mới, rồi sẽ quên đi đoạn ký ức ở nơi này."

"Không thể nào!"

Linh Hi lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn sang lão phụ:

"Ta tuyệt đối sẽ không quên hắn, cho dù quên đi phụ thân và mẫu thân, ta cũng sẽ vĩnh viễn không quên hắn."

"Quá u mê rồi." Lão phụ thở dài bất đắc dĩ, Linh Hi tỏ thái độ quật cường khiến nàng có dự cảm không tốt. Trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy trong tương lai sẽ phát sinh rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.

Linh Hi nắm lấy ống tay áo của lão phụ, tiếp tục khẩn cầu:

"Bà ngoại, người hiểu rõ ta nhất đúng không? Ngươi nhất định không nỡ để Hi nhi ngày ngày lo lắng, bất an đúng không? Vậy ngươi giúp ta đi, ta vạn người. Bà ngoại, nếu không gặp lại hắn, ta sẽ điên mất."

"Lộn xộn!"

Lão phụ bỗng nhiên quát lớn, kéo tay Linh Hi lại gần:

"Hi nhi, ngươi nên trưởng thành rồi. Không được tiếp tục ngu xuẩn như vậy, nếu người vẫn không chịu nghe lời, đừng trách bà ngoại trực tiếp giết hắn."

Linh Hi sợ hãi ngây người. Lão phụ nói câu này khiến nàng rơi vào tuyệt vọng, toàn thân cảm giác mềm yếu vô lực, tinh thần mê man như lạc giữa biển khơi.

"Lau nước mắt đi, sau đó từ biệt hắn. Các ngươi không có nhiều thời gian đâu!" Nói xong câu đó, lão phụ mới vung tay giải trừ tầng ngăn cách.

Lúc này Long Thần đang bị thiếu niên kia hành hạ chuẩn bị sụp đổ tinh thần rồi. Hắn biết đối phương chỉ là rảnh rỗi đùa giỡn với mình mà thôi, đáng tiếc là thực lực song phương chênh lệch quá xa. Cho nên Long Thần đành phải cắn răng chịu đựng, không dám lên tiếng phản kháng.

Cũng may Linh Hi kịp thời xuất hiện.

Long Thần thấy vẻ mặt nàng thê thảm liền chấn động thần hồn, bởi vì hắn đã biết kết quả là gì.

"Thần ca ca!" Bây giờ đã sắp chia tay rồi, nội tâm Linh Hi vô cùng thống khổ. Nàng chẳng quan tâm gì nữa, vội vàng chạy tới ôm chầm lấy hắn.

Lần này hai người ôm nhau thật chặt, hồi lâu không nói nên lời.

"Thật xin lỗi, là ta vô dụng." Linh Hi khóc thút thít, nước mắt tràn ra làm ướt vạt áo trước ngực hắn.

"Thất bại rồi sao?" Long Thần cười khổ một tiếng, quả nhiên là không nên đặt quá nhiều hi vọng vào chuyện này. Nói cách khác, trong tương lai hắn chỉ có một con đường để đi, đó là xuyên qua Thần Vũ thánh triều tìm đến ba đại Đế vực.

Nội tâm Long Thần vô cùng đau khổ, nhưng hắn biết Linh Hi càng thêm khó chịu. Hắn đưa tay vuốt ve mái tóc nàng, nhẹ giọng nói:

"Tiểu Hi, không sao cả. Cho dù kế hoạch không thành công, nhưng ta thề sẽ tìm đến người nhanh thôi. Hãy chờ ta!"

"Ừ!"

Linh Hi gật đầu nói:

"Thần ca ca, ta tin tưởng người nhất định sẽ làm được. Sau khi ta trở về nhất định sẽ cố gắng tu luyện, không ai có thể bắt buộc ta kết hôn với người khác. Nếu không, ta sẽ tự tử cho họ xem."

Lưu Linh Hi nói câu này rất nặng, thể hiện sự kiên quyết của mình đối với Long Thần.

Trên thực tế, Long Thần cũng rất sợ Linh Hi trở về gia tộc sẽ bị bắt buộc làm những chuyện khó xử. Sau khi nghe nàng nói câu này mới trong lòng thông suốt, vui mừng nói:

"Đi đi, kéo dài chỉ làm chúng ta thêm khó chịu. Người chỉ việc ở đó chờ ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.