Chẳng Màng

Chương 5: - Ám hương (1)




Linh Hi từng nói mình không thích tu luyện, cả ngày chỉ muốn ra ngoài dạo chơi nhưng lại đạt tới cảnh giới này đúng là nằm ngoài dự liệu của hắn. Từ đó có thể thấy được bối cảnh sau lưng nàng kinh khủng đến cỡ nào.

Thời gian dần dần trôi qua.

Nội tâm Long Thần càng lúc càng nôn nóng, bất luận thế nào Linh Hi cũng phải khôi phục thân thể thành công. Đây vốn là chuyện tốt, về phần những chuyện khác từ từ sẽ tính sau.

Chốc lát đã đến nửa đêm, Long Thần không rõ Linh Hi thôn phệ bao nhiêu năng lượng thiên địa linh khí.

Nhưng hắn biết thời điểm Linh Hi tỉnh lại sẽ nắm giữ lực lượng siêu tuyệt, đánh bại hắn chỉ cân một cái phất tay. Nghĩ tới đây, Long Thần không nhịn được lắc đầu cảm khái, chỗ dựa cuối cùng trong lòng hắn chỉ còn lại thân phận Long Võ giả.

Tổ Long chính là tồn tại cao cấp nhất trong hàng ngũ sinh vật cổ xưa trên Long Tế đại lục.

Lúc này Linh Hi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, thời gian trôi qua thêm một canh giờ rốt cuộc kén trắng rung lên. Từ trên vỏ kén bộc phát quang mang chói lòa, mùi thơm tản ra nồng nặc. Long Thần trợn tròn mắt, trái tim đập rộn lên khi biết thời khắc quan trọng nhất đang tới.

Linh Hi rốt cuộc phá kén trọng sinh, thân thể mỹ lệ chậm rãi hiện ra trong mắt Long Thần. Một màn này vĩnh viên ghi khắc vào trong nội tâm hắn.

Linh Hi là nữ nhân đẹp nhất đối với hắn, địa vị của nàng không một ai có thể thay thế được.

Quang mang màu trắng dần dần tan rã, Linh Hi lơ lửng ở trước mặt Long Thần, vẻ mặt ngượng ngùng khó xử. Thật ra trong lòng Long Thần không có bất kỳ tà niệm nào, ánh mắt hắn sáng lên tập trung nhìn ngắm một tác phẩm nghệ thuật đẹp nhất trên đời này.

Ánh sáng nhu hòa che phủ da thịt trên người Linh Hi, đôi môi anh đào nhỏ nhắn khêu gợi, mái tóc dài mượt mà xóa xuống qua eo. Tất cả mọi bộ phận trên người nàng đều hấp dẫn ánh mắt hắn, không khí trong phòng nhất thời nóng lên thật nhanh.

Nội tâm hắn cảm thấy thỏa mãn và cảm động, bởi vì hắn biết những cố gắng của mình không hề lãng phí. Cuối cùng Linh Hi đã hoàn thành trọng sinh, trở thành một nữ nhân hoàn hảo.

Long Thần đột nhiên cảm giác hết thảy đều đáng giá, bất kể tương lai gặp phải khổ nạn như thế nào, coi như là trả giá bằng tính mạng cũng không làm hắn hối hận.

Hắn từ nhỏ đã là một công tử nhà giàu ăn chơi quậy phá khắp Bạch Dương trấn, hoàn toàn không biết tình yêu là gì. Mãi đến khi hắn nhận được Long ngọc thần bí, rồi gặp gỡ Linh Hi cuộc đời mới bước sang trang mới. Nhân sinh thay đổi triệt để, trở nên phấn khích và nhiệt huyết đúng như tính cách của hắn.

Chính vì thế Long Thần yêu nàng, đồng thời cũng cảm tạ nàng đã xuất hiện trong cuộc đời mình. Hắn thề sẽ thu hộ nàng, cho dù trả giá bằng tính mạng cũng không tiếc.

Linh Hi giống như đóa hoa sen thánh khiết xuất hiện ở trước mắt Long Thần, nàng dung nhan mỹ lệ, xinh đẹp rạng ngời khiến hắn choáng ngợp không nói nên lời.

Long Thần nhìn như si như mê, chốc lát sau Linh Hi mở mắt ra. Ánh mắt linh động lóe lên tia sáng lăng lệ, sau đó lại biến mất rất nhanh.

Khi Linh Hi thức tỉnh, hai hàng lệ nóng chậm rãi tràn ra ướt mi.

Linh Hi biết ngay thời khắc này hai người bọn họ đã bước lên con đường sinh tử mịt mờ, không còn cách nào hối hận quay đầu được nữa.

Linh Hi nhớ cách đây thật lâu, khi Long Thần mới tới Linh Vũ gia tộc đã nói với nàng một câu. Hắn đưa tay chạm nhẹ vào linh hồn nàng, nói rằng mình cảm thấy ấm áp. Hắn sẽ tìm mọi cách để nàng khôi phục thân thể.

Ngày hôm nay, Long Thần rốt cuộc làm được.

Ánh mắt bọn họ yên lặng nhìn nhau, chỉ có nước mắt ướt đẫm gương mặt Linh Hi. Đến lúc này nàng mới thực sự thể nghiệm được cái gì là đau đớn tận tâm can, nàng chỉ biết rơi lệ để giải tòa cảm xúc trong lòng mình.

Dĩ nhiên Long Thần sẽ không khóc, nội tâm hắn đang rất thỏa mãn. Bởi vì đây là kết quả mà hắn muốn.

"Thần ca ca!" Linh Hi nhẹ nhàng hộ một tiếng, ánh mắt hiện lên nét kiên quyết. Sau đó thân thể nàng bay tới trước mắt Long Thần, vươn tay ôm chầm lấy hắn.

Linh Hi dùng lực rất mạnh, Long Thần còn chưa kịp phản ứng đã bị ôm ghì vào ngực. Mùi thơm nồng nàn xông vào mũi hắn nhanh chóng kích thích một bầu lửa nóng.

Nhưng mà Linh Hi đang làm gì đó?

"Thần ca ca, ta quyết định trao thân cho người. Người ưu tú như thế nhất định sẽ có rất nhiều nữ nhân theo đuổi. Ta sợ một khi rời đi ngươi sẽ quên ta. Cửu Thiên Tiên Linh quả là của ngươi, thân thể của ta... cũng là của ngươi."

Thanh âm Linh Hi run rẩy nói vào bên tai hắn.

Long Thần hô hấp càng thêm gấp gáp, hơi nóng từ người hắn làm cho cả người nàng bủn rủn vô lực.

Thân thể Long Thần phản ứng mãnh liệt, quan trọng nhất là Linh Hi vô cùng khẩn trương, căn bản không cho hắn có thời gian suy tư đã trực tiếp đấy hắn lên giường. Sau đó nàng cũng nằm xuống đè lên người hắn.

"A..."

Linh Hi rên lên một tiếng, gương mặt nàng đỏ bừng dán sát ngực hắn. Thân thể động lòng người tỏa ra mùi thơm quyến rũ.

Nhìn Linh Hi đang đè lên trên người mình, ánh mắt mê ly câu hồn động phách, Long Thần cảm giác thân thể căng tràn sức sống, cả người như muốn nổ tung.

"Thần ca ca, ta muốn " Linh Hi nói nhỏ vào tai hắn, chỉ mấy chữ ngắn ngủi lại kích thích lửa tình rất nhanh. Thoáng cái hắn hô hấp dồn dập, hơi thở ồ ồ vòng tay qua ôm lấy bờ eo mảnh khảnh.

Thân thể nàng gần trong gang tấc, Long Thần vừa cúi đầu nhìn xuống liền thấy ngay bộ ngực trắng nõn.

Long Thần gầm nhẹ một tiếng, chuẩn bị vươn ra chộp tới thì Linh Hi bỗng nhiên run lên. Nàng biến thành một con mèo nhỏ cuộn người lại tránh né ma trảo của hắn.

Ngay lúc này, Long Thần mới giật mình tỉnh lại, nàng là tiên nữ trong lòng hắn, không thể nào tự tay mình hủy đi một tác phẩm nghệ thuật mỹ lệ như vậy được.

Mặc dù nàng chủ động với hắn, nhưng hiện tại không phải là thời điểm thích hợp làm chuyện này.

Long Thần hung hăng tát mình một cái thật mạnh, dứt khoát thanh tinh từ trong mê muội. Hắn vội vàng lấy y phục ra ném lên giường, sau đó trầm giọng nói: “Mặc vào, ngay lập tức!"

Long Thần nói một câu trực tiếp đẩy Linh Hi từ trên đỉnh núi rớt xuống đất. Bản thân nàng vốn là người nhát gan, chỉ là nổi lên dũng khí trong lúc nhất thời mà thôi. Vì thế hắn vừa cự tuyệt lập tức thức tỉnh nàng, vội vội vàng vàng khoác y phục lên người.

Sau khi mặc quần áo tử tế, nàng chui vào trong chăn, ôm chân cúi đầu không nói một câu.

Long Thần cố gắng đè nén tâm tình, rất lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống bên giường. Nhìn thấy Linh Hi trốn trong chăn mới hỏi: "Tiểu Hi, ngươi làm sao vậy?"

Thân thể Linh Hi nhẹ nhàng run rẩy, nhưng vẫn không chịu trả lời hắn.

"Nói!" Long Thần trầm giọng.

"Ngươi ghét ta!" Linh Hi vừa khóc vừa ấp úng nói.

Long Thần lắc đầu bất đắc dĩ:

"Nha đầu ngốc, không được suy nghĩ như vậy nữa. Hôm nay chúng ta chỉ nằm với nhau thôi, để ta nói cho người biết nguyên nhân tại sao."

Sau khi nói xong, hắn ôm lấy Linh Hi rồi thuận thế nằm lên trên giường. Sau đó kéo tấm chăn phủ lên nửa người.

Ùng ùng ụng!

Từ bên ngoài vang lên tiếng sét, cuối cùng trời cũng đổ cơn mưa.

Trên thực tế, lấy tu vi của Long Thần và Linh Hi cho dù không đắp chăn mềm cũng không sao cả. Chẳng qua là hắn hoài niệm thời điểm trước kia Linh Hi chỉ là người phàm, thân thể yếu ớt lúc nào cũng cần hắn săn sóc cẩn thận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.