Chẳng Màng

Chương 4: - Thanh Minh




Long Thần thở phào nhẹ nhõm.

"Tốt lắm, chuyện gì cần nói đã nói xong, Long Thần, người đi đi. Sau này lại, à không... vĩnh biệt!" Lam chậm rãi đứng lên, ánh mắt nàng kiên định nhìn chăm chú Long Thần.

Long Thần cũng chỉ có thể đứng lên, hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy nàng nói đúng, hai người quan hệ vốn là rất dây dưa, nói xong nhiều hơn nữa chỉ biết khó chịu, cho nên hắn gật đầu, nói: "Đừng lo lắng, có duyên phận nhất định sẽ gặp lại sau."

Sau khi nói xong, Lam bỗng nhiên nhìn hắn chăm chú.

Lúc này Long Thần đã xác định nàng chỉ đùa bỡn mình, dù sao hắn cũng không nghĩ mình có mị lực lớn như vậy, bất kỳ nữ nhân nào nhìn thấy cũng biến thành thiêu thân lao vào lửa.

"Hi vọng có ngày gặp lại!" Bóng dáng hắn từ từ chìm vào trong màn đêm tăm tối.

Quyết đoán và dứt khoát, hắn không muốn để lại cho nàng một chút suy nghĩ khác lạ nào.

Hồi lâu sau, Lam ngồi bệch xuống đất, nước mắt tràn ra ướt đẫm vạt áo.

Long Thần quay trở lại địa bàn Ngân tộc, Tiểu Long đang đợi hắn ở gần đình viện. Sau khi thấy vẻ mặt Tiểu Lang thất hồn lạc phách cũng biết nội tâm hắn rất khổ sở.

"Đi thôi!" Tiểu Lang đến đây là muốn gặp Mộng Dao lần cuối, hẳn là quãng thời gian này cũng đủ để hắn trút hết tâm tư. Long Thần và Tiểu Lang đi tới Bạch Dương trấn, nhưng hắn không muốn quấy rầy Dương gia nên âm thầm tiềm nhập vào trong trang viên. Hắn đứng trên cao quan sát mọi người, chỉ cần xác nhận đám người lão tổ Dương gia, Dương Tuyết Tình, Dương Vân Thiên và Dương Thanh Huyền đang sống yên tổn là tốt rồi.

"Cũng may là hoàng tộc không hèn hạ đến nỗi đối phó với mấy người yếu ớt trói gà không chặt. Nếu không, ta đây sẽ hối hận cả đời, sau khi trở lại Hoàng thành nên tìm người lo lắng cho mấy gã tiểu bối hoàng tộc. Xem như bù đắp cho bọn họ vậy." Long Thần tự nhủ trong lòng.

Lúc này Dương Tuyết Tình đã ngủ rồi, Long Thần nhìn xuyên qua cửa sổ chỉ thấy bóng dáng nàng. Một lát sau, hắn mới thở dài bất đắc dĩ: "Mặc dù quan hệ giữa chúng ta không tốt lắm, nhưng dù sao ngươi cũng là mẫu thân của ta. Hi vọng sau này người có cuộc sống yên ôn qua ngày."

"Thần ca ca, tại sao người không gặp nàng?" Linh Hi ngạc nhiên hỏi.

"Quên đi, chỉ làm hai người thêm bị thương mà thôi."

Long Thần mỉm cười nói:

"Đi thôi, thăm một phụ thân ta một chuyến rồi tìm chỗ để người luyện hóa Cửu Thiên Tiên Linh quả."

Linh Hi gật đầu đồng ý.

Hai người một sói đi về phía rừng cây bên ngoài Bạch Dương trấn, Long Thần hồi tưởng lại thời điểm mình điều khiển xe ngựa đi an táng Long Thanh Lan, trong lòng hắn bỗng nhiên ảm đạm xuống. Thoáng chốc rừng cây đã hiện ở trước mắt, Long Thần dựa theo trí nhớ tìm tới phần mộ Long Thanh Lan.

"Phụ thân, ta nhớ hết những điều người nói. Con đường cường giả phải có tín niệm kiên cường, ta sẽ phá giải bí mật Long ngọc, và cả thân phận thật sự của người nữa. Hiện tại ta muốn các biệt, ta sẽ dẫn Tiểu Hi ra ngoài mở mang tầm mắt."

Sau đó Long Thần bảo Linh Hi đi ra.

"Phụ thân, thấy rõ rồi chứ? Đây là Linh Hi, con dâu của ngươi. Nàng là thê tử duy nhất của ta trong cuộc đời này." Giọng nói Long Thần vô cùng kiên định.

Linh Hi thật sự cảm động, nàng cũng nhìn vào mộ bia Long Thanh Lan:

"Ta gọi người là phụ thân nhé! Ta thề sẽ vĩnh viễn phụng bồi Thần ca ca cả cuộc đời này."

"Xong, tiểu Hi, phụ thân ta đã nghe được rồi. Chúng ta đi thôi!"

Sau khi nói xong, Long Thần dứt khoát xoay người rời đi, hắn biết thời khắc này sẽ đến. Những chuyện gì nói cũng đã nói, hắn đã không còn điều gì tiếc nuối ở nơi này. Hiện tại hắn chỉ việc chờ Linh Hi khôi phục thân thể, sau đó sẽ bước lên con đường hoàn toàn mới.

Long Thần, Linh Hi và Tiểu Long trở lại Bạch Dương trấn một lần nữa, hắn còn có trang viên ở bên ngoài trấn. Hơn một năm không trở về, nơi này đã bám đầy tro bụi, hắn phải vận động tay chân một phen mới có chỗ ở tá túc qua đêm.

Long Thần đứng ở giữa sân nhìn lên bầu trời, lúc này mây đen giăng đầy, gió lớn gào thét cho thấy sắp có một trận mưa to.

"Tiểu Hi, bắt đầu đi!"

Long Thần lên tiếng, từ ánh mắt cho thấy nội tâm hắn cực kỳ khẩn trương.

Trong phòng chỉ còn lại hắn và Linh Hi. Tiểu Lang canh giữ ở bên ngoài sân, không ngừng đi qua đi lại lộ vẻ lo lắng.

Đây là thời điểm luyện hóa Cửu Thiên Tiên Linh quả, nếu không được lực trôi hết sẽ biến thành vô dụng.

Cho dù kết cục như thế nào, bọn họ nhất định phải đối mặt, dốc toàn lực nghênh đón bão táp

sắp sửa ập tới.

Sấm sét vang rền trời đất, gió lớn thổi cuồn cuộn trên bầu trời tối tăm, sắc mặt Long Thần càng lúc càng trắng.

Thân thể Linh Hi dần dần chìm vào màn sương mù mờ ảo, được lực Cửu Thiên Tiên Linh quả bắt đầu phát huy tác dụng cải tạo cơ thể nàng.

Thân thể Linh Hi dần dần ngưng tụ, cuối cùng trở nên chân thật. Đây là hình dáng Long Thần ngày đêm mong ngóng.

Cứ như thế, hình dáng quen thuộc kia hiện ra rõ ràng trong mắt hắn, Linh Hi nhẹ nhàng đi tới gần như muốn nói cái gì đó.

"Thần ca ca, ta có thể khẩn cầu ngươi một lần cuối không? Tiểu Hi thật sự không muốn rời xa ngươi, ta nguyện ý lấy bộ dáng kia sống chung cả đời với người, vô oán vô hối." Thanh âm Linh Hi truyền vào trong tại hắn, giọng nói nức nở chực khóc.

Lần này Linh Hi tiếp tục khẩn cầu làm cho Long Thần cảm thấy vô cùng đau lòng.

Hắn cắn chặt răng, vẫn giữ nguyên lập trường của mình: "Ta không muốn bởi vì quyết định của ngày hôm nay để sau này hối hận cả đời. Thân là nam nhân thì phải có khí phách của nam nhân. Tiểu Hi, không cần nói nữa, ta chi hi vọng người tin tưởng ta. Hãy đợi ta mười năm, nếu ta không xuất hiện ở trước mặt người thì xem như ta đã chết."

"Mười năm?"

Linh Hi khóc không thành tiếng.

Mười năm sinh tử mịt mờ, vì nàng, Long Thần thật sự chấp nhận trả giá như vậy sao?

Hắn là nam nhân chân chính, nhưng quãng đường sau này trăm sông ngàn núi. Chẳng lẽ hắn muốn một đường thẳng tiến, thần cản sát thần, ma cản sát ma? Chẳng lẽ hắn muốn vĩnh viễn bồi hồi trong thời khắc sinh tử chỉ vì mơ ước gặp lại nàng hay sao?

"Trong vòng mười năm, nếu người tìm không được ta, ta sẽ tự sát." Ánh mắt Linh Hi nhìn Long Thần thể hiện sự kiên định tuyệt đối.

"Chớ nói nhảm, mau luyện hóa cho lão tử." Long Thần nghe thế liền tức giận mắng to.

Linh Hi cuối cùng vẫn bị hắn thuyết phục.

Nàng biết có được người nam nhân này chính là may mắn của mình.

Long Thần lấy hộp ngọc đựng Cửu Thiên Tiên Linh quả ra, sau đó để cho Linh Hi ngồi bên cạnh linh dược. Tình huống cũng giống như thời điểm luyện hóa Huyền Thiên Ngọc Liên, nhưng lần này sẽ tạo ra một thân thể hoàn hảo. Thậm chí nàng sẽ khôi phục thực lực chân chính.

Linh Hi biết mình gặp được Long Thần là do duyên số, sau đó hai người trải qua nhiều chuyện tình cảm đã vô cùng vững chắc. Mà Cửu Thiên Tiên Linh quả là cơ hội giúp nàng trọng sinh, hai người sẽ có thể tiến thêm một bước.

Bây giờ nghĩ tới quãng thời gian vừa qua, nàng cảm giác như đang nằm mơ.

"Bắt đầu!"

Phía ngoài đã bắt đầu mưa to, cả thiên địa một mảnh mờ mờ. Nhưng trong phòng lại sáng chói kỳ lạ, Cửu Thiên Tiên Linh quả phát ra quang mang rực rỡ từ từ bao phủ thân hình Linh Hi.

Cửu Thiên Tiên Linh quả tỏa ra mùi thơm ngát, Long Thần đứng ở gần đó hít vào một hơi liền cảm thấy cả người thư sướng, chân khí trong cơ thể có dấu hiệu tăng cường.

Thân thể Linh Hi đã dùng nhập vào trong màn sương trắng, tựa như hòa làm một với Cửu Thiên Tiên Linh quả. Long Thần thấy ánh mắt nàng vẫn chưa thể chấp nhận kết quả này.

"Vậy là tốt rồi, nữ tử vốn nên có một thân thể thật sự. Nếu để nàng theo ta giống như cô hồn dã quỷ, vậy ta đầy tính là cái quái gì chứ?"

Long Thần thở dài bất đắc dĩ, hắn bài trừ tất cả tạp niệm trong lòng, tập trung quan sát tình cảnh Linh Hi trọng sinh.

Lúc này Linh Hi đã tiến vào trong Cửu Thiên Tiên Linh quả, cỗ năng lượng mộng ảo có xu hướng co rút lại, từ bên trong truyền ra từng tiếng rên khe khẽ phảng phất như là Linh Hi đang khóc. Long Thần nghe một hồi hốc mắt đã đỏ bừng khi nào không biết.

Hôm nay hắn bắt buộc nàng làm chuyện này, hắn cảm thấy đây là tốt cho nàng. Nhưng hắn không có cách nào biết được kết quả của quyết định này ra sao?

Chốc lát sau, Cửu Thiên Tiên Linh quả tràn ra quầng sáng trắng đục như sữa, sau đó nhanh chóng ngưng tụ thành một cỗ thân thể nhân loại. Trái tim Long Thần tựa như ngừng đập, hắn biết thời khắc quan trọng nhất sắp đến.

Thời gian dần dần trôi qua, vầng sáng trắng dần dần mở rộng biến thành một cái kén thật lớn. Từng đợt từng đợt quang mang nhu hòa tụ lại hóa thành thực chất bám vào cái kén.

Sau đó trên kén xuất hiện vô số phù văn, mỗi đạo phù văn loáng thoáng ẩn hiện bóng kiếm tung hoành.

Long Thần biết gia tộc Linh Hi chính là đại hành gia dụng kiếm. Vì thế hắn không ngạc nhiên khi thấy lực lượng chân chính của Linh Hi có hình dáng này.

Lúc này nội tâm Long Thần kích động, mê man, vui sướng... hòa lẫn vào nhau khiến hắn như muốn phát điên.

Ngay lúc này, vòng xoáy bắt đầu bành trướng, cái kén trắng đọng lại ở giữa không trung. Long Thần phát hiện thiên địa linh khí từ bốn phương tám hướng ồ ạt xông tới, dung nhập vào trong kén. Lực lượng thiên địa vô cùng vô tận cứ thế bị cái kén hấp thu, suốt cả canh giờ vẫn không có dấu hiệu kết thúc.

"Thực lực tiểu Hi cường đại như vậy sao?"

Long Thần không biết thực lực của nàng trước khi gặp nạn. Chỉ có điều từ tình cảnh này cho thấy đó là một cảnh giới vượt xa khả năng hiểu biết của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.