Chẳng Lẽ Thật Sự Có Người Cảm Thấy Sư Tôn Là Phàm Nhân Sao

Chương 17




Editor: Linqq

Nửa đêm mười một giờ. Ô Trường An chạy nhanh trên hành lang vắng lặng tại bệnh viện thành phố.

Hôm nay là cuối tuần, bạn cùng phòng Mao Mao như thường lệ ra ngoài dạy thêm cho một học sinh trung học. Người bình thường thì mười giờ hơn đã trở về, nhưng hôm nay đến tận mười rưỡi mà cô ấy vẫn chưa trở lại, Trường An có chút lo lắng, vừa định gọi điện thoại cho cô ấy, liền nhận được điện thoại bệnh viện gọi tới, nói là bị tai nạn xe cộ. Trường An lập tức liền đứng lên từ trên giường, áo khoác cũng không mặc kịp đã lái xe chạy tới bệnh viện.

Một đường phi như bay tới, trái tim có chút nhói đau. Nhưng bây giờ Trường An đã hoàn toàn không lo được những thứ này, ở chỗ lễ tân hỏi phòng phẫu thuật, lại một đường chạy tới đó.

Các y tá đã đứng tại cửa phòng phẫu thuật, nhìn cô chạy đến mức thở không ra hơi, tốt bụng an ủi: "Không có chuyện gì cả, vấn đề của bệnh nhân cũng không quá nghiêm trọng, không nguy hiểm tới tính mạng. Hơn nữa người trực ban hôm nay chính là bác sĩ ngoại khoa tốt nhất ở bệnh viện chúng tôi, yên tâm đi."

Lúc này Trường An mới yên tâm, nói cảm ơn, chậm rãi hít vào rồi thở ra một hơi.

Y tá đưa bản đồng ý phẫu thuật cho cô, nói: "Đã hỏi người thân của bệnh nhân, bọn họ ở ngoài tỉnh nên không đến kịp, bọn họ đồng ý để cô giúp ký tên phẫu thuật trước."

Trường An gật gật đầu, nhận lấy bản đồng ý phẫu thuật, nhanh chóng ký tên mình xuống dòng người thân của bệnh nhân. Lúc đưa lại bản đồng ý cho y tá thì liền lơ đãng quét qua tên của bác sĩ chủ trì.

Chử Trì Tô.

Tên rất đặc biệt. Hơn nữa cũng hiếm có bác sĩ nào lại có chữ viết đẹp mắt như vậy, cực kỳ khí khái.

Trường An càng không khỏi yên tâm hơn. Nếu như người có chữ như này, nét chữ vững vàng, thì nhất định là người có thể tin tưởng được.

Cô cười với y tá, y tá sững sờ, cũng cười lại với cô.

Cô gái này lại có một năng lực làm lòng người bình yên trở lại, cô chỉ cười một tiếng, lại giống như tâm trạng có căng thẳng đến đâu cũng có thể trở nên yên tĩnh như ban đầu.

Y tá gật đầu với cô, ra hiệu cô cứ yên tâm. Cầm lấy bản đồng ý sau đó vội vàng quay người đi vào phòng phẫu thuật.

Trường An vẫn luôn nắm thật chặt chiếc túi trong tay, lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, đi đến chỗ ghế ngồi chầm chậm ngồi xuống, sau đó nhìn chăm chú về phía cửa phòng giải phẫu.

Người chưa từng chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật chắc chắn sẽ không có loại cảm giác này. Thật sự... Một giây cũng như một năm vậy.

Nửa tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật được người bên trong đẩy ra, một bóng dáng màu trắng cao gầy tuấn tú đi tới.

Trường An liền vội vàng đứng lên nghênh đón: "Bác sĩ, bạn tôi thế nào rồi?"

Người kia lấy khẩu trang che trên mặt xuống, giọng nói có chút mệt mỏi, nhưng âm thanh vẫn vô cùng êm tai: "Không có gì đáng ngại, phẫu thuật cực kỳ thành công, nhưng vẫn nên nằm viện quan sát mấy ngày."

Thực ra lúc Trường An nhìn thấy rõ bóng dáng của người đi tới thì liền có chút sợ sệt, đến lúc người kia lấy khẩu trang xuống thì sững sờ đến mức bất động.

... Là một người rất có khí chất.

Cô đã sáng tác nên nhiều người đẹp như vậy, nhưng lại chưa có ai có khí chất thanh cao như anh.

Hơn nữa... Giống như đã từng quen biết. Cảm giác quen biết ấy cực kỳ mãnh liệt.

Thế nhưng cô lại chẳng nhớ nổi cô đã gặp anh ở đâu, dạng người này, hẳn là chỉ cần gặp một lần là không bao giờ quên mới đúng.

Cho đến khi anh mở miệng nói chuyện thì đột nhiên cô mới phản ứng kịp, bối rối gật đầu.

Lúc này cô y tá kia mới đi ra, lúc đi qua bên người Trường An thì liền nở một nụ cười với cô, sau đó chạy tới trước mặt Chử Trì Tô đưa bản đồng ý phẫu thuật cho anh.

Anh tiện tay mở ra, vừa định dặn dò những điều cần chú ý sau khi giải phẫu, thì liền nhìn thấy tên của cô.

Trong nháy mắt đôi mắt màu mực có chút ngưng trệ, sau một hồi trầm mặc, anh khép bản đồng ý trong tay lại, ngẩng đầu hỏi Trường An: "Cô tên là Ô Trường An?"

Trường An không biết anh hỏi điều này là có ý gì, nhưng vẫn phối hợp trả lời câu hỏi.

Người kia gật gật đầu, lại không nói gì nữa, chỉ dặn dò những điều cần chú ý sau giải phẫu.

Trường An ghi lại từng điều một, lễ phép nói cảm ơn.

Sau khi Chử Trì Tô bàn giao lại cho y tá thì liền chuẩn bị về phòng bệnh, hướng về phía Trường An gật đầu, quay người đi đến phòng làm việc của bác sĩ. Chỉ là đôi lông mày tuấn tú càng lúc càng nhíu chặt, mắt sắc thật sâu, như có điều suy nghĩ.

Bắt đầu từ một năm trước, anh đã nghe thấy vô số những tiếng gọi "Trường An" trong đầu mình, mỗi lần tỉnh mộng thì anh đều thấy kỳ quái, rõ ràng anh không biết người tên là Trường An, vì sao lại gọi cái tên này ở trong mộng?

Cô gái tên là Ô Trường An vừa nãy sẽ không phải là Trường An mà anh vẫn luôn gọi trong mộng chứ?

Nếu như không phải... Vậy thì tại sao mới nhìn thấy cô lần đầu tiên, anh lại có một loại cảm giác khó nói... Giống như đã từng quen biết.

Từ trước đến nay trí nhớ của anh không tệ, nếu như đã từng gặp cô, anh tuyệt đối sẽ không như bây giờ, không có một chút ký ức về cô.

Huống chi, người có thể khiến anh gọi vô số lần trong mộng, tại sao lại chỉ có thể đơn giản như đã từng gặp qua như vậy?

***

Mao Mao được đưa đến một phòng bệnh thường, lúc Trường An đi vào liền nhìn thấy bên giường còn có đèn giám sát, Mao Mao cũng đang được đeo bình thở oxy, cả người yên lặng nằm trên giường bệnh, không hề nhúc nhích.

Trường An có chút đau lòng, bình thường cô ấy là một người luôn vui vẻ, đột nhiên biến thành bộ dạng an tĩnh như vậy, dù chỉ là tạm thời thì vẫn khiến cô rất khó chịu.

Vừa mới hỏi y tá thì cô ấy nói đại khái một ngày nữa mới tỉnh được, Trường An liền nhờ y tá trông coi giùm một lúc, cô về sắp xếp một chút quần áo cùng đồ dùng hàng ngày. Lại lên trang web nói với biên tập gần đây cô có việc, có thể trao đổi hay không, đổi những bản thảo trước kia lấy một chương, dưới tiểu thuyết cô cũng giải thích với độc giả của mình rằng cô phải ngừng đăng chương mới mấy ngày. Nhìn thời gian, rất nhanh đã tới ba giờ sáng, Trường An liền ngủ một giấc trong phòng ngủ.

Thực ra cả đêm cô mới chỉ nhắm mắt, dường như chưa hề ngủ, ngày mới vừa đến cô liền tỉnh giấc, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi ra khỏi nhà.

Trước tiên đến công ty của Mao Mao xin nghỉ hộ cô ấy, lúc này mới lái xe tới bệnh viện.

Lúc đến bệnh viện, người khiến cho Trường An sững sờ ngày hôm qua đang kiểm tra phòng.

Chử Trì Tô. Rõ ràng chỉ là lướt mắt qua tên anh một chút, bây giờ lại không chút nghĩ ngợi cũng có thể nhớ lại rất rõ ràng.

Trường An hơi dừng một chút trước cửa phòng bệnh, rồi mới đi vào.

Chử Trì Tô đang hỏi thăm y tá tình hình số liệu thân thể của Mao Mao, thấy cô đi đến thì hơi hướng về phía cô gật nhẹ đầu.

Trường An vội vàng cười với anh.

Anh lại không có phản ứng gì nữa, cúi đầu tiếp tục quan sát số liệu của bệnh nhân.

Trong lòng Trường An có hơi mất mát, nhưng lại buồn cười không hiểu sao mình lại cảm thấy như vậy.

Lắc đầu, không nghĩ những điều này nữa, chăm chú nghe anh nói về tình hình thân thể của Mao Mao.

Phục hồi rất tốt, đoán chừng buổi chiều là đã có thể tỉnh lại rồi.

Trường An liên tục nói cảm ơn, Chử Trì Tô gật đầu, giao ca bệnh cho y tá bên cạnh, đi ra khỏi phòng bệnh.

Lần này người cùng anh đến kiểm tra phòng vẫn là cô y tá ngày hôm qua, lúc thấy Chử Trì Tô đi ra, cô ấy liền ghé vào tai Trường An nhỏ giọng nói: "Vận may của các cô rất tốt đó, hôm qua vừa vặn gặp đúng ngày trực ban của bác sĩ Chử Trì Tô, nếu không bình thường người bệnh như vậy anh ấy sẽ không nhận đâu."

Trường An gật gật đầu, cảm kích cười với cô ấy.

Y tá kia sờ đầu một cái, có chút xấu hổ. Cô thực sự rất thích cô gái này nha, lúc cười rộ lên thật khiến cho người khác thoải mái. Hướng về phía Trường An híp mắt cười một tiếng, ôm ca bệnh chạy chậm ra ngoài.

Thế nhưng Trường An lại không biết, sau khi đi ra khỏi phòng, trên mặt của người vốn luôn ung dung bình tĩnh trong nháy mắt lại trở nên trầm lắng.

Anh vẫn không biết rõ rốt cuộc anh đã từng gặp cô lúc nào, nhưng lúc trước anh có quen biết cô.

Cảm giác đã từng quen biết này quá mãnh liệt, mãnh liệt tới mức khiến lý trí trước sau như một của anh đều không thể tin tưởng loại cảm giác này.

Nhưng... Nhìn phản ứng của cô, rõ ràng cũng không biết anh...

Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây...

Quả nhiên đến chiều Mao Mao đã tỉnh lại, trông thấy Trường An đang ngồi ở bên giường, tội nghiệp gọi tên cô qua bình thở oxy: "... Trường An..."

Âm thanh rất nhỏ, nhưng Trường An vẫn nghe thấy ngay lập tức, liền vội vàng hỏi: "Ừ? Cậu tỉnh dậy có thấy chỗ nào không thoải mái không?"

Mao Mao yếu ớt gật nhẹ đầu.

Trường An lập tức có chút lo lắng: "Chỗ nào không thoải mái? Mình gọi bác sĩ tới, cậu chờ một chút..."

Trường An vừa muốn gọi người tới, lại nghe thấy giọng nói buồn buồn của Mao Mao: "Mình đói..."

Trường An: "..."

Đến lúc này cũng chỉ nghĩ tới ăn, thật không hổ được mọi người công nhận là tham ăn.

Trường An có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn thấp giọng kiên nhẫn an ủi: "Ngoan nào... Bác sĩ nói, trong vòng hai tư tiếng cậu không thể ăn cái gì, bây giờ còn chưa hết giờ."

Vẻ mặt Mao Mao như kiểu sống không còn gì luyến tiếc quay đi.

Trường An bị cô ấy chọc cho bật cười, lắc đầu, ra ngoài gọi bác sĩ tới.

Người tới không phải là Chử Trì Tô, mà là một bác sĩ nam khác mà Trường An chưa từng gặp. Nhưng vẫn là cô y tá ngày hôm qua.

Trường An nhìn bác sĩ mới tới, cô y tá nhỏ thấp giọng giải thích: "Lúc nãy bệnh viện có chuyển tới một bệnh nhân cực kỳ nguy cấp, bác sĩ Chử đã đi phẫu thuật rồi."

Trường An gật gật đầu, lại nghĩ tới điều gì, rất nghi hoặc nhìn cô y tá nhỏ hỏi: "Vậy sao cô lại ở đây? Cô không phải trợ lý của anh ta sao?"

"Dĩ nhiên không phải, tôi nào có mệnh tốt như thế. Hơn nữa, cho tới bây giờ bác sĩ Chử đều chỉ dùng trợ lý nam. Hôm qua trợ lý của anh ấy vắng mặt nên tổ trưởng tạm thời của chúng tôi liền bảo tôi qua chống đỡ một lúc mà thôi."

Trường An gật gật đầu, có chút ngượng ngùng nhìn cô ấy: "Thật xin lỗi, tôi không biết."

"Không sao, tôi còn ước mình là trợ lý của bác sĩ Chử đây." Hình như cô y tá nhỏ vừa mới ra ngoài xã hội, nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ gì nói nấy, dù là đối với một người ngoài như cô cũng không che giấu.

Trường An rất thích những người đơn thuần như vậy.

Chỉ là... Vẫn luôn dùng trợ lý nam...

Đột nhiên một giọng nam truyền đến phá vỡ suy nghĩ của Trường An... Dù sao sức tưởng tượng của một tác giả viết tiểu thuyết vẫn rất đáng sợ.

Là bác sĩ mới kia, rất công thức hóa nói với Trường An về tình huống của Mao Mao - không có việc gì, hồi phục rất tốt, đại khái sau bảy tiếng nữa là có thể ăn chút thức ăn lỏng rồi.

Sau khi bác sĩ rời đi, Trường An đến trước giường bệnh, cúi đầu nhìn Mao Mao, giọng nói rất dịu dàng: "Nghe thấy không? Sau bảy tiếng nữa mới được ăn, nhịn một chút đi."

Vẻ mặt Mao Mao khổ sở, giọng nói tội nghiệp nói với cô: "An An vạn năng..."

Trường An thở dài, có chút bất đắc dĩ nhìn cô ấy: "Cậu có gọi mình cũng vô dụng thôi, mình không phải là bác sĩ... Cậu ngủ một lúc đi, ngủ rồi sẽ không thấy đói bụng nữa."

Mao Mao xoắn xuýt trong chốc lát... Được, tin tưởng An An.

Trường An thấy cô quả nhiên ngoan ngoãn ngủ thiếp đi, liền lôi cuốn sách lịch sử trong túi ra yên lặng ngồi đọc bên giường, ngược lại cũng không cảm thấy quá nhàm chán.

Truyện được đăng tải duy nhất trên wattpad. Nếu thấy hay hãy vote + follow nhiệt tình nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.