Chàng Giám Đốc Sợ Tỏ Tình

Chương 8




“Một tuồng kịch náo nhiệt như vậy, sao có thể thiếu ta đây.” Bóng đen bất ngờ tới.

Ba ánh mắt đang tập trung trên người Dương Tuyền đế quân đồng thời quay lại nhìn, cả kinh, ngạc nhiên, ngẩn ra. . . . . . .

Sắc mặt Dương Tuyền đại biến: “Ma quân Phá Thiên?”

Phá Thiên cười ha ha: “Xem ra trí nhớ của đế quân thật không tốt, hiện tại ta đã không còn là Ma quân.”

“Mặc kệ ngươi là người nào, ngươi tới Thanh Yêu sơn làm cái gì.”

“Ta đã nói, một tuồng kịch náo nhiệt như vậy, sao có thể thiếu ta? Tự nhiên là ta đến xem trò hay rồi.”

“Đủ rồi!” Thanh Dao không muốn nghe hắn nói thêm gì nữa, nàng gằn từng chữ, “Vì sao ngươi cứ như âm hồn không tan theo sát ta, ta cũng không nợ ngươi cái gì.”

“Ngươi cùng Minh Thiệu tướng quân của ngươi luôn ân ái triền miên, như hình với bóng, nếu ta là âm hồn không tan theo sát ngươi, sao có thể tìm được cơ hội tốt như vậy, đúng không, Phù Vân linh chủ?”

Nghe được tám chữ “Ân ái triền miên, như hình với bóng”, Thanh Dao vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nhất thời mặt đỏ bừng, “đến tột cùng là ngươi muốn thế nào? Vị Hi đã chết, ngươi quấn quít lấy ta cũng vô dụng, nàng sẽ không sống lại.”

“Ta biết. Từ lúc ở Nam Minh ta đã nói qua, mục đích của ta rất đơn giản, chính là. . . . . .” Phá Thiên cười tà mị, chỉ vào đôi mắt của Thanh Dao nói, “Chính là đôi mắt của linh chủ.”

“Có bản lĩnh thì chính mình đến mà lấy đi!” Tóc đen của Thanh Dao phiêu tán trong gió, giống như biểu thị sự tức giận của nàng. Tinh Tinh trong lòng nàng cảm nhận được sự biến hóa tâm tình của chủ nhân, co lại thành một nhúm, cả người run rẩy.

Thanh Dao vứt Tinh Tinh sang cho Sương Linh: “Sương nhi, giúp tỷ chăm sóc tốt cho Tinh Tinh.”

Tinh Tinh ô ô kêu một tiếng, tựa hồ còn chưa phản ứng được là xảy ra chuyện gì, đảo mắt cái nó đã ở trong lòng Sương Linh. Nó rất không tình nguyện, vừa kêu vừa giãy dụa muốn trốn trở về.

Sương Linh giữ lại chân của nó nói: “Tinh Tinh đừng quấy, lại quấy ta luộc ngươi!”

Những lời này rất hiệu nghiệm, quả nhiên Tinh Tinh không dám động loạn nữa, mở to một đôi đén lúng liếng nhìn Thanh Dao, đáng thương như vậy. Thanh Dao không quay đầu nhìn nó, trong tay nàng không biết từ nào đã có một thanh kiếm, tóc đen bay lên, kiếm quang lãnh lệ.

“Tuyết hồ ly của Vị Hi? Xem ra cảm tình của nó với ngươi không tồi.”

“Ngươi muốn thế nào?” Thanh Dao cầm kiếm che trước Sương Linh, “Muốn động thủ thì nhanh đi, ta không có nhiều thời gian dây dưa với ngươi như vậy.”

“Vậy thỉnh linh chủ ra chiêu.”

“Thanh nhi, đừng làm chuyện điên rồ, con không phải đối thủ của hắn.” Dương Tuyền đế quân muốn ngăn cản nàng, lại bị Thanh Nữ giữ chặt.

Thanh Nữ chảy nước mắt nói: “Chàng muốn làm cái gì, đừng quên nữ nhân này muốn giết chàng, nàng ta muốn giết chàng!”

“Nàng là nữ nhi của ta, sao ta có thể không quan tâm đến nàng.”

“Ngươi câm miệng! Ai là nữ nhi của ngươi, không cần ngươi xen vào việc của người khác!” Thanh Dao liếc Dương Tuyến đế quân một cái, quay đầu lại nói với Phá Thiên, “Động thủ đi.”

Chỉ nghe xẹt xẹt vài tiếng, Ma kiếm của Phá Thiên đã vẽ lên từng đợt kiếm quang màu đen. Thanh Dao nghiêng người tránh, trường kiếm đâm ra hướng về phía Phá Thiên. Dường như Phá Thiên đã sớm đoán được chiêu thức của nàng nên dễ dàng hóa giải. Lúc này Thanh Dao mới cảm thấy khủng hoảng, mặc dù nàng chưa từng giao thủ với Phá Thiên, nhưng đại khái nàng biết tu vi của Phá Thiên tương xứng với Minh Thiệu.

Nhưng mà lúc này Phá Thiên lại mạnh mẽ khiến nàng không thể tin được, nhân lúc nàng phân tâm, một chưởng của Phá Thiên hướng đến bả vai nàng, Ngay sau đó lại là một chưởng hướng về phía ngực của nàng mà đến. Sương Linh sợ tới mức thét chói tai, chờ Thanh Dao phản ứng lại, Dương Tuyền đã thoát khỏi trói buộc của Thanh Nữ xông lên phía trước, đỡ thay nàng một chưởng.

“Dương Tuyền!” Thanh Nữ hét to một tiếng, trường kiếm ra khỏi tay áo, hướng ngực Phá Thiên mà đâm tới.

Phá Thiên nhẹ nhàng dùng một chiêu là hóa giải. Dương Tuyền đế quân thân là Bắc Phương thiên thần, tu vi trong số những thần tiên trên thiên giới là số một số hai, Thanh Nữ mặc dù không bằng Bích Cẩn, nhưng cũng không kém nhiều. Đối mặt với sự hợp lực công kích của Thanh Nữ với Dương Tuyền mà Phá Thiên vẫn ứng phó rất tự nhiên.

Từ đáy lòng Thanh Dao sinh ra cảm giác sợ hãi khó hiểu, khó trách thời điểm ngày ấy nàng tìm được Minh Thiệu ở Nam Minh hắn lại bị thương thành như vậy, Phá Thiên hiện giờ đã không còn Phá Thiên trước kia nữa, hắn đã trở nên thật đáng sợ. Sắc mặt Thanh Dao tái nhợt, bả vai bắt đầu hơi run lên.

Sương Linh nhanh chóng chạy đến đỡ Thanh Dao qua một bên: “Tỷ tỷ không sao chứ, tỷ tỷ?”

Tinh Tinh dùng đầu của mình cọ Thanh Dao, Thanh Dao hoàn toàn không phản ứng. Mắt thấy Dương Tuyền cùng Thanh Nữ sắp không duy trì được nữa, bỗng nhiên nàng đâm kiếm lên, lại bị Dương Tuyền đế quân đẩy trở về, hung hăng ngã trên mặt đất.

Sương Linh theo sát sau Thanh Dao cũng muốn tiến lên hỗ trợ nhưng bị Dương Tuyền dùng chiêu thức đồng dạng đẩy trở về. Tu vi của nàng không bằng Thanh Dao, bị chấn động như vậy, không chịu được phun ra một ngụm máu tươi. Tinh Tinh nhân cơ hội trốn về bên người Thanh Dao, vừa kêu lại vừa cọ.

“Thanh nhi, Sương nhi, các con mau đi đi!”

“Phụ thân ——” Sương Linh hét thảm một tiếng, ánh mắt dại ra.

Bởi vì bàn tay của Phá Thiên hung hăng chụp trên đỉnh đầu Dương Tuyền đế quân —— cả người Thanh Dao run lên, một màn này quen thuộc như thế, ba trăm năm trước, ba trăm năm trước ở Bồng Lai, nàng chết dưới một chưởng như vậy của Dương Tuyền đế quân.

Cái này thật sự gọi là báo ứng? Nhưng vì sao trong lòng nàng không hề có chút khoái cảm sau khi trả thù?

Thanh Dao ho khan vài tiếng, ngực cũng run lên.

“Tu vi của đế quân không cạn, cứ như vậy mà chết không khỏi quá đáng tiếc, hay là đều tặng cho ta đi, để cho ngươi chết có giá trị một chút.” Bàn tay Phá Thiên thu lại một chút, giữ chặt đỉnh đầu Dương Tuyền đế quân.

Từng tia tinh khí trong thân thể bị hút ra, sắc mặt Dương Tuyền đế quân đã xám như tro tàn, không còn sử dụng được nửa phần khí lực.

Thanh Nữ bị Phá Thiên khiến cho trọng thương ngồi một bên giãy dụa đứng lên. Trong mắt nàng hằn lên từng tơ máu, vừa gọi tên của Dương Tuyền đế quân vừa liều chết chống lại, nhưng không quá ba chiêu, kiếm trong tay nàng đã bị Phá Thiên chém làm hai đoạn.

“Phu thê các ngươi đã ân ái như vậy, ta sẽ thành toàn cho các ngươi, đến địa phủ làm một đôi quỷ uyên ương đi.”

Phá Thiên cười lạnh đẩy Dương Tuyền ra, ngược lại một chưởng đánh về phía Thanh Nữ, dùng đồng dạng phương pháp hút khô tinh khí của nàng.

“Mẫu thân —— đừng, đừng mà. . . . . .”

Rất nhiều tiên tì tiên thị bị tiếng kêu tê tâm liệt phế của Sương Linh hấp dẫn, vội vàng chạy lại đây. Nhưng đối mặt với Phá Thiên cường đại như thế căn bản là bọn họ không chịu nổi một chiêu, đảo mắt dã bị thương hoặc chết vô số. Phá Thiên đứng đó tựa như Tu La chốn địa ngục, cả người toàn là máu, dữ tợn đáng sợ.

Sương Linh chưa từng gặp qua tình huống huyết tinh đáng sợ như vậy, nàng sợ tới mức không biết làm sao, chỉ có thể liều mạng cắn môi không cho chính mình kêu ra tiếng.

Nàng không nghĩ lại kinh động bất luận kẻ nào, dưới loại tình huống này có thể sống một người thì để một người sống. Dương Tuyền đế quân để nàng cùng Thanh Dao rời đi, nhưng người chịu khổ trước mắt lại là phụ mẫu của mình, sao nàng có thể bỏ lại bọn hỏ để chạy trốn.

Sương Linh quay đầu là nhìn Thanh Dao đang ở một bên không nói lời nào ——tỷ tỷ của nàng. Thanh âm của nàng rất nhẹ: “Tỷ tỷ, sao tỷ không đi, rõ ràng là tỷ có thể bỏ đi mà.”

“Muội không đi thì ta đi như thế nào?”

“Tỷ tỷ?”

“Muội cũng gọi ta là tỷ tỷ rồi, chẳng lẽ tỷ còn bỏ lại muội?” Thanh Dao cười khổ.

Lúc đó Phá Thiên đã giải quyết xong một tiên thị cuối cùng. Ánh mắt hắn một lần nữa chuyển đến người Thanh Dao, mang theo vẻ thắng lợi tươi cười nói: “Hai vị, tỷ muội tình thâm xong rồi, hiện tại nên đến phiên các ngươi.”

Thanh Dao liếc hắn một cái, sử dụng kiếm chống đỡ đứng lên.

“Không tồi, quả không hổ là Vị Hi chuyển thế, trúng Toái Tâm chưởng của ta mà còn có thể đứng lên.”

Thanh Dao thản nhiên nói: “Không phải ngươi muốn đôi mắt của ta sao? Nếu ta chết , đôi mắt ngươi lấy, còn thả Sương Linh đi.”

Vẻ tươi cười của Phá Thiên như trước không đổi, hắn trêu chọc Thanh Dao: “Phù Vân ơi là Phù Vân, ngươi ở một chỗ cùng Minh Thiệu cả ngày, sao mà ngữ khí nói chuyện cũng giống hắn vậy.”

Thanh Dao lạnh lùng nói: “Phá Thiên, vì cái gì mà hiện tại ngươi trở nên đáng sợ như vậy?”

“Ngươi cũng sắp chết, ta cũng không ngại cho ngươi biết. Giống như cách mà phụ thân ngươi bị giết, nhiều ít thần tiên yêu ma quỷ quái đều là bị ta hút khô tinh khí mà chết. Trong lục giới, vô luận là người thần yêu ma đều nói ta không đánh lại Minh Thiệu của ngươi. Hiện giờ ta muốn cho cả lục giới đều biết, Minh Thiệu cũng tốt, Tuyên Ly cũng thế, bọn họ đều không phải là đối thủ của ta! Ha ha ha ha. . . . . .”

“Ngươi lại dám luyện Tu La quyết?”

Chân Võ đại đế từng nhắc qua với Thanh Dao, Tu La quyết là một loại pháp quyết âm độc nhất trong lục giới, nó dựa vào việc hút khô tinh khí của người khác để cho chính mình sử dụng. Nhưng Thanh Dao trăm triệu lần không nghĩ tới, Phá Thiên thân là Ma quân tiền nhiềm, đứng đầu một giới, lại lưu lạc đến độ đi tu luyện loại pháp quyết kinh khủng này.

Hiện giờ cuối cùng Thanh Dao cũng hiểu được, kiêu ngạo giống như Phá Thiên, sao có thể dễ dàng đem vị trí Ma quân tặng cho Phi Liêm. Hóa ra hắn dùng ba trăm năm này để tu luyện Tu La quyết!

“Ngay cả Tu La quyết cũng biết, quả nhiên linh chủ có kiến thức rộng rãi, nhưng đây cũng chính là lần cuối cùng ngươi được sử dụng cái đầu thông minh của mình.”

Ma kiếm ra khỏi vỏ, một đợt khí âm u tràn ra.

Lúc này tu vi của Phá Thiên cao hơn Thanh Dao rất nhiều. Thanh Dao cố nén sự đau đớn truyền đến từ vai trái, cắn răng chống cự. Mà sức lực của nàng ở trước mặt Phát Thiên lại nhỏ bé như thế. Kiếm quang màu đen chớp động trước mặt nàng, nàng cảm thấy trước mắt đều là hắc ám, ngay cả một tia ý thức thanh tỉnh cuối cùng cũng dần tan rã.

Ngay tại khi Thanh Dao chấp nhận rằng hôm nay nhất định sẽ chết trên tay Phá Thiên, một thứ màu trắng thổi qua trước mặt nàng, mà nàng cứ như vậy rơi vào một cái ôm ấm áp.

“Minh Thiệu.” Thanh Dao ngẩng đầu nhìn thấy sườn mặt của Minh Thiệu, nàng an tâm nở nụ cười, “Chàng đã đến rồi.”

Minh Thiệu chuyền cho Thanh Dao một nụ cười an tâm. Hắn đặt nàng ở một bên, “Sương Linh, giúp ta chăm sóc tốt cho nàng.”

“Dạ, Minh Thiệu ca ca phải cẩn thận.”

“Minh Thiệu? Ngươi khôi phục cũng nhanh thật.”

“Quá khen.”

“Lần trước để ngươi may mắn sống sót, hôm nay ngươi sẽ không có vận khí tốt như vậy đâu. Ngươi đã cùng Phù Vân yêu nhau chết đi sống lại, vậy thì ta đem các ngươi cùng giải quyết luôn.”

“Nói tự tin như vậy, hươu chết về tay ai còn chưa biết được.”

“Vậy nhìn xem đến tột cùng là ai sẽ chết đi!”

Dứt lời, kiếm vung lên. Ma kiếm xơ xác tiêu điều, Trấn Thiên kiếm lãnh lệ. Kiếm quang màu đen cùng màu bạc quấn vào cùng một chỗ, dần dần bao phủ thân ảnh của Minh Thiệu cùng Phá Thiên trong đó.

Thanh Dao lau đi tơ máu bên khóe miệng, nàng muốn giãy dụa thử đứng lên nhưng cuối cùng vẫn ngã xuống. Nàng bảo Sương Linh giúp nàng, Sương Linh biết nếu để nàng tiến lên nhất định sẽ chịu chết, cố nén xuống không đáp ứng nàng.

“Sương nhi, khụ khụ. . . . . . Sương nhi mau đỡ ta qua đó.” Môi dưới của nàng đã bị cắn đến sắp chảy máu. Tinh Tinh giống như một khối tuyết cầu, rụt lại trong lòng nàng.

Lúc này một đạo kiếm quang màu đen lại sáng lên, Thanh Dao quay đầu lại, trong nháy mắt giống như máu trong thân thể bị hút khô, sắc mặt trắng bệch. Nàng trơ mắt nhìn thấy Ma kiếm của Phá Thiên đâm vào vai phải của Minh Thiệu.

“Minh Thiệu ——” .

Không biết Thanh Dao lấy đâu ra khí lực, nàng từ trên mặt đất giãy dụa đứng lên, lảo đảo vài bước lại ngã sấp xuống, mà nàng cứ như vậy tiến lên, một chút một chút hướng về phía Minh Thiệu.

Trấn Thiên kiếm của Minh Thiệu rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng, hắn vươn tay ra muốn cầm lấy mà Phá Thiên một chân dẫm lên tay hắn, cười ha ha.

“Minh Thiệu ơi là Minh Thiệu, ngươi cũng có ngày hôm nay! Xem về sau ai dám nói ta không bằng ngươi.”

“Minh Thiệu, Minh Thiệu. . . . . .” Thanh Dao một lần nữa làm trái lời thề sẽ không khóc của nàng, “Chàng đã nói sẽ ở Ngự thiên cung đợi ta, vì sao chàng lại tới, vì sao!”

Minh Thiệu quay đầu lại nhìn nàng, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu: “Ta sợ nàng gặp nguy hiểm nguy hiểm.”

“Đồ ngốc, chàng là đồ ngốc.”

“Đủ rồi! Đều sắp chết đến nơi, ta khuyên các ngươi vẫn là tiết kiệm chút sức lực đi.” Phá Thiên cười lạnh, Ma kiếm lại một lần nữa hướng phía Minh Thiệu đâm tới.

Lúc này Tinh Tinh đột nhiên chạy ra, nhảy về phía cánh tay của Phá Thiên cắn một cái. Phá Thiên bị đau hung hăng vung tay lên, mắt thấy Tinh Tinh sắp rơi xuống đất, đúng lúc Sương Linh dùng pháp quyết, hồng quang từ trong lòng bàn tay nàng bay ra, đỡ Tinh Tinh trở về. Nàng bị thương không thể động đậy, lại sử dụng linh lực, nhất thời ho khan không ngừng.

Tinh Tinh nức nở vài cái, không ầm ĩ nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.