Ngay cả sức hoàn thủ cũng
không có, ngay cả sóng âm của đối phương cũng không thể chống lại, chỉ
có thể thối lui, tổn thương càng thêm tổn thương.
Vị nghịch thiên tài tuấn này liên tục bức bách, nhưng Phong Phi Vân ngay
cả khí lực mở miệng cũng không có, chỉ không ngừng ho ra máu, thân thể
lung lay sắp đổ, nhưng bất cứ khi nào mọi người cho rằng hắn sẽ ngã
xuống thì hắn lại đứng thẳng thân thể.
- Tên khốn kiếp nhà ngươi, cái gì Yêu Ma Chi Tử chứ, trong mắt của ta chẳng qua chỉ là heo gà chó kiểng thôi.
Vị nghịch thiên tài tuấn này tuy rằng chỉ có cảnh giới Thần Cơ trung kỳ,
nhưng giờ phút này lại có thể hoàn toàn áp chế Phong Phi Vân, mỗi một
lần ra tay đều cố ý lưu thêm vài phần chỗ trống, chính là muốn từ từ tra
tấn Phong Phi Vân đến chết.
Phong Phi Vân giờ phút này đã thối lui đến biên giới tầng thứ tư Diễn Võ
Chiến Tháp, thân thể cuộn cong lại, dựa vào cạnh đồng trụ cực lớn kia,
lui thêm bước nữa, chính là thâm uyên cao mấy trăm thước, một khi té
xuống, vậy thì coi như là tu sĩ cảnh giới Thần Cơ cũng sẽ bị ngã thành
bùn máu.
Rầm rầm!
Vị nghịch thiên tài tuấn kia mang theo Cửu Hoàn Chấn Hồn Đao không chậm
không nhanh chóng đi tới, đao cà trên mặt đất ma sát bắn ra ánh lửa,
trên mặt của hắn mang theo nụ cười lạnh trào phúng.
- Yêu Ma Chi Tử, chính là chết ở trong tay ta đấy.
Hắn đề đao mà chém, lúc này đã toàn lực ra tay, muốn tiễn Phong Phi Vân về Tây Thiên.
Cửu Hoàn Chấn Hồn Đao dài hai mét, rộng nửa xích kéo ra một đầu thần ba
đen kịt, đao phong gào thét, tựa như Cự Thú đang gào thét, một đao kia
đừng nói là Phong Phi Vân bản thân bị trọng thương, coi như là Phong
Phi Vân vào thời kỳ toàn thịnh muốn tiếp được cũng không phải chuyện dễ
dàng.
Vô số người đều lộ ra vẻ tiếc hận, tuy rằng là Yêu Ma Chi Tử, nhưng dù
sao hắn cũng là một vị nhân kiệt, còn chưa tách ra hào quang đã bị người
gạt bỏ trong trứng nước.
Phong Phi Vân gian nan duỗi ngón tay ra, run rẩy điểm ra một ngón tay, một ngón tay này trực tiếp đụng vào lưỡi đao.
Oanh!
Phong Phi Vân tựa như bóng da, bị đánh bay ra ngoài, từ tầng thứ tư Diễn Võ Chiến Tháp rớt xuống dưới
Răng rắc!
Nhưng Cửu Hoàn Chấn Hồn Đao cũng bị Phong Phi Vân điểm nát, thân đao
chặn ngang cắt thành hai đoạn, bởi vì cổ lực phản xung kia thật sự quá
cường đại, vị nghịch thiên tài tuấn kia cũng không ngờ rằng sẽ xảy ra
loại chuyện này, chuẩn Linh Khí vậy mà cũng bị điểm nát, nhất thời
không thu kịp bước chân, cổ trực tiếp đâm vào vào một nửa thân đao gãy
ra ra.
PHỐC!
Nửa thân đao kia sắc bén cỡ nào, tốc độ nhanh đến cỡ nào chứ, nó liền
trực tiếp chém bay đầu vị nghịch thiên tài tuấn kia, trong cổ bắn ra một
cổ máu tươi nóng hổi, giống như một cột máu vâyh.
Bành!
Bịch!
Cửu Hoàn Chấn Hồn Đao gãy thành hai đoạn cùng vị nghịch thiên tài tuấn
kia đồng thời ngã trên mặt đất, huyết dịch vẫn còn chảy ra.
PHỐC!
Một màn này thật sự vượt quá dự đoán của mọi người, nghịch thiên tài
tuấn chiếm hết ưu thế vậy mà chết dưới đao của mình, trở thành vong
hồn, cái này cũng quá buồn cười rồi, khiến người có chút không cách nào
tiếp nhận được.
Trong nháy mắt tầng thứ tư Diễn Võ Chiến Tháp đã có ba người nằm trong
vũng máu, mỗi người đều là nghịch thiên tài tuấn, hai chết một trọng
thương.
- Khục khục!
Lại truyền tới thanh âm ho ra máu
Phong Phi Vân vừa rồi rớt xuống tầng thứ tư Diễn Võ Chiến Tháp, nhưng
cũng không ngã vào Thâm Uyên mà là rơi xuống tầng ba, giờ phút này hắn
đang gian nan đứng lên từ tầng thứ ba Diễn Võ Chiến Tháp, sắc mặt càng
thêm tái nhợt, phải dùng tay vịn lấy một căn đồng trụ, mới có thể miễn
cưỡng đứng thẳng.
- Phong Phi Vân, mạng của ngươi thật sự quá lớn, hôm nay không lưu ngươi được.
Vị nghịch thiên tài tuấn thứ tư xuất thủ, thân thể tựa như một mũi tiên
nhọn rời dây cung bay ra, chỉ còn một đạo tàn ảnh bạch sắc.
Trừ Ma Liên Minh sáu đại cao thủ đồng thời xuất mã, nhưng đã hao tổn một
nửa, chuyện này quả thực khiến Trừ Ma Liên Minh mất hết mặt mũi, bảo
đám đỉnh tiêm tài tuấn Nam Thái Phủ như bọn họ làm sao chịu nổi?
Từ trong thân thể vị nghịch thiên tài tuấn thứ tư này lao ra hai đầu dị
thú chiến hồn, đều là chiến hồn bốn trăm năm năm, một đầu như lân giáp
tê ngưu, một đầu như bát túc ngô công.
Vị nghịch thiên tài tuấn này còn chưa giết đến, hai đầu dị thú chiến hồn
đã xung phong liều chết lao đến trước mặt Phong Phi Vân rồi.
- Ta muốn ngưng tụ lực lượng cuối cùng cùng ngươi đồng quy vu tận.
Phong Phi Vân cũng không biết lấy khí lực từ đàu ra, vậy mà bỗng nhiên
đứng thẳng thân thể, chủ động xung phong liều chết lao đến.
Bang bang!
Trên cánh tay hắn tràn đầy kim quang, xé nát hai đầu dị thú chiến hồn kia thành hai mảnh thanh vụ.
Oanh!
Phong Phi Vân hóa thân thành một đạo lưu toa kim sắc, đâm vào trên người
vị nghịch thiên tài tuấn thứ tư đang bay đến, kim sắc và bạch sắc quang
mang đồng thời chợt nổ tung, tựa như hai tòa núi lớn đụng vào nhau,
ngọc thạch câu phần.
Oanh!
Thanh âm nổ vang, hào quang chói mắt khiến thị giác bị trùng kích vô
hạn, rất nhiều người đều không kìm lòng được co rút đồng tử, thẳng tắp
nhìn sang.
PHỐC!
Răng rắc!
Thanh âm huyết nhục nghiền nát vang lên, thanh âm xương cốt nứt vỡ vang lên.
Chỉ thấy một đạo nhân ảnh từ giữa không trung rơi xuống, toàn thân đẫm
máu, tựa như một cỗ huyết thi, không thấy rõ bộ dáng rơi vào trong vực
sâu mấy trăm mét bên dưới.
Chẳng lẽ thật sự đồng quy vu tận rồi sao?
- Khục khục!
Lại là thanh âm ho ra máu kia.
Phong Phi Vân ngã xuống tầng thứ ba Diễn Võ Chiến Tháp, người đã dính
đầy máu tươi, thử mấy lần cũng không thể đứng dậy nổi, một lần cuối cùng
rốt cục hai tay chống đất, đứng lên, không ngừng thở hổn hển.
Hắn còn chưa chết?
Chết lại là vị nghịch thiên tài tuấn thứ tư kia?
-
Không phải đồng quy vu tận?
- Vì sao còn sống?
Rất nhiều người đều nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Phong Phi
Vân, bị trọng thương vẫn có thể giết liền ba người, chuyện này quá điên
cuồng rồi.
Một ít học viên Vạn Tượng Tháp đều như rớt cả cằm xuống đất, tên này rốt
cuộc là thật sự bị trọng thương hay là đang giả dạng bộ dáng như sắp
chết kia, muốn gài bẫy cả sáu đại cao thủ Trừ Ma Liên Minh đây?
Phong Phi Vân bị thương rất nặng, thế cho nên ngay cả đứng thẳng thân
thể cũng khó khăn, suy yếu đến có chút lung lay sắp đổ, thật giống như
một trận gió thổi tới cũng có thể thôi bay hắn vậy
Sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, trên trán lăn ra từng giọt mồ hôi to như hạt đầu, đã đến tình trạng dầu hết đèn tắt.
Lúc này vốn là thời cơ tốt nhất để giết hắn, nhưng lại không ai dám ra
tay, sợ bị tên lừa gạt này gài bẫy, dù sao đã có ba vị nghịch thiên tài
tuấn chết ở trong tay của hắn, một người khác thì trọng thương bất tỉnh.
Sáu đại cao thủ của Trừ Ma Liên Minh cũng chỉ còn lại Phong Lăng Cơ và Tiểu Tà Ma.
Phong Lăng Cơ đã sớm muốn chiến thắng Phong Phi Vân, đúng lúc này tự
nhiên là thời cơ tốt nhất, hắn cho rằng Phong Phi Vân nhất định đã bị
trọng thương, một chiêu vừa rồi lại càng khiến hắn hao hết linh khí toàn
thần, nếu lúc này không ra tay thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.