Chàng Công Tước Bí Ẩn

Chương 43




Những người này vừa bị đánh chết khiến cho người khác đều kinh hãi. Người xuất thủ chưa tới, chỉ có pháp bảo đánh qua mà kinh khủng như vậy. Tuyệt đối là tồn tại siêu cấp. Tuy bọn họ đều là Âm Dương Cảnh dương hồn, nhưng mạnh nhất cũng chỉ là dương hồn tầng năm, còn lại đa số đều là dương hồn tầng ba trở xuống.

Tuy tin tức bảo vật kia xuất thế truyền ra, nhưng cũng không tới mức khiến thế lực quá mạnh chú ý. Chỉ khiến một số tán tu khá mạnh động tâm mà thôi.

Nhưng chính vì vậy, mặc dù nhiều người, nhưng mà bị công kích ngay cả cơ hội trả đòn cũng không có. Trong nháy mắt toàn bộ bị đánh chết hết.

Không biết người xuất thủ là ai, nhưng Nhậm Kiệt lại nhìn thấy hết thảy. Không nghĩ tới người xuất thủ tàn nhẫn lại là Lữ Đức.

Sử Vân Phong bay sau Lữ Đức, gã khinh thường nhìn thoáng qua đám thi thể phía dưới, thầm nghĩ chỉ là một đám tạp nham, không biết sâu cạn. Dám tới đây đoạt bảo. Cổ Phật Min Tâm Đăng và Cổ Phật Kim Đan đâu phải thứ hạng người các ngươi có thể đoạt.

Sử Vân Phong cười cười đáp xuống, gã ghé mắt nhìn Nhậm Kiệt đang kinh hoảng nói:

- Không sao! Không cần sợ. Chúng ta là người Cửu Âm Tông, ta chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì trong địa bàn tông môn ta.

- Má nó! Đừng tưởng đại gia không biết, các ngươi đều là kẻ tham lam muốn tới đoạt bảo vật của bổn đại gia. Các ngươi nằm mơ đi, bảo vật đã bị đại gia giấu đi rồi, giêt bổn đại gia thì các ngươi cũng đừng nghĩ chiếm được bảo vật.

Nhậm Kiệt làm bộ liều mạng bất cứ lúc nào nói.

- Nhìn xem ngươi bị dọa thành cái gì kìa. Ngươi không nhìn xem người đứng trước mặt của ngươi là ai sao? Đây chính là thiếu tông chủ Cửu Âm Tông ta, đường đường là Ngọc Tiêu công tử lại đi tranh đoạt mấy thứ rách nát này của ngươi sao? Thiểu tông chủ chẳng qua muốn duy trì quy của của tông môn nên mới giết chết bọn họ. Nếu muốn giết ngươi không phải dễ như giết một con kiến sao?

- Còn có. Thứ kia đối với ngươi thì là bảo vật, nhưng đối với thiếu tông chủ ta thì chỉ là một đống tiền không đáng giá.

Lữ Đức lập tức vỗ mông ngựa nói.

- Thiếu... Thiếu tông chủ? Ngươi chính là thiếu tông chủ của Cửu Âm Tông - Ngọc Tiêu công tử? Ngươi... má nó, ngươi không phải đã bị giết rồi sao?

Nhậm Kiệt vốn không nghĩ tên Ngọc Tiêu công tử sẽ đến, chỉ nghĩ hắn sẽ phái thủ hạ tới, không ngờ gã lại đích thân tới đây. Tự tin thật. Nhậm Kiệt cười tà.

Nghĩ lại cũng đúng. Ngọc Tiêu công tử này chắc cũng là Âm Dương Cảnh dương hồn đỉnh phong, mà thân thể này chắc là vừa mới đoạt xá được.

- Hắc!

Sử Vân Phong cười hiền hòa, làm ra vẻ đại nhân nhìn tên tiểu nông hòa ái nói:

- Đương nhiên là ta. Ta chỉ bị ác nữ tính kế mà thôi. Nhưng chuyện này cũng không quan trọng. Nhìn dáng vẻ của ngươi, ngươi cho rằng có thể bảo vệ được vật kia sao? Không bằng ngươi bán nó cho ta, ta cũng cho ngươi cái giá khiến ngươi động tâm, ngươi thấy sao?

Nhìn Sử Vân Phong tươi cười hòa ái, nhưng trong lòng lại tràn ngập sát khí. Tuy tin kia là do bọn họ cố ý truyền ra, nhưng bị tên oắt con trước mặt này nhắc tới, hắn rất là khó chịu. Đợi sau khi lấy được bảo vật, ta sẽ khiến ngươi cũng không biết mình vì sao lại chết.

- Đúng vậy! Cũng là thiếu tông chủ ngươi tốt. Nếu không lát nữa lại có người đuổi giết, rời khỏi phạm vi của Cửu Âm Tông sẽ không có người cứu ngươi nữa đấy.

Lữ Đức phụ họa theo.

- Đại gia, đồ chơi này đúng là vô dụng với ta. Nghiên cứu nửa ngày mà không biết dùng ra sao, nhưng nhất định là bảo vật. Ngươi có thể báo ra bao nhiêu linh ngọc hạ phẩm? Không đúng, bao nhiêu linh ngọc trung phẩm?

Nhậm Kiệt nói.

Vừa nghe Nhậm Kiệt nhắc tới linh ngọc hạ phẩm, hai người Sử Vân Phong muốn bật cười lên, nhưng vẫn ráng nhịn lại. Quả nhiên là tên mãng phu, bảo vật ngay cả mình cũng muốn vậy mà hắn lại đi dùng linh ngọc hạ phẩm để cân đo, lại còn ra giá bao nhiêu linh ngọc hạ phẩm nữa chứ? Tự cho là thông mình đổi thành linh ngọc trung phẩm, nhưng mà vẫn là hành vi thô thiển trong mắt bọn họ.

- Hắc, hắc...

Trong tiếng cười của Sử Vân Phong mang ý chế nhạo, hắn tưởng mình khống chế rất tốt, lại nở nụ cười hiền hòa nói:

- Tốt! Vậy thì linh ngọc trung phẩm đi. Bao nhiêu thì ngươi mới bằng lòng bán?

- Ờ thì 50, à 100, ít nhất là 100 vạn linh ngọc trung phẩm mới được!

Nhậm Kiệt cao giọng, làm bộ đưa ra cái giá trên trời nói.

Nhưng ý cười trong mắt hai người Sử Vân Phong càng đậm, bảo vật vô giá như vậy, vậy mà tên mãng phu này đưa ra cái giá khiến bọn họ cũng phải bật cười.

- Tốt! Ngươi lấy ra đi!

Sử Vân Phong đã không thể chờ đợi nổi, nóng lòng muốn xem Cổ Phật Kim Đan trong truyền thuyết hình dạng ra sao, nếu quả thật hoàn toàn phù hợp với thần hồn và thân thể mình, cộng thêm lực lượng nữ nhân hiến tế đó, nói không chừng mình có thể tiến vào Thái Cực Cảnh đấy.

Huống chi nghe nói nó còn có thể giúp bộc phát tiềm lực, tăng cường thần hồn lực, đây mới là chỗ quý nhất của nó.

- Các ngươi tưởng bổn đại gia ngốc à? Nhiều người muốn giết đại gia ta như vậy, bổn đại gia còn mang bảo vật trên người sao? Bổn đại gia đã sớm để người vận chuyển vật kia ra ngoài 3 vạn dặm Lâm Thanh rồi. Nếu như bổn đại gia tới trễ, vật kia sẽ bị chuyển đi. Muốn giết bổn đại gia sao? Vậy đừng có nghĩ chiếm được bảo vật. Cùng lắm thì cả hai cùng mất.

Sử Vân Phong hơi híp mắt lại, miệng cười đắc ý, nhìn những tên tán tu vừa bị Lữ Đức giết chết, lại nhìn Nhậm Kiệt bụng bảo dạ, tên mãng phu này cũng không ngốc, nếu quả thật giết chết gã thì bảo bối rất khó tìm.

- Đây là 30 vạn linh ngọc trung phẩm. Sau khi ngươi giao thứ đó cho ta, bổn thiếu gia sẽ đưa hết số còn lại cho ngươi.

Sử Vân Phong tiện tay lấy ra 30 vạn linh ngọc trung phẩm ném về phía Nhậm Kiệt.

Chết tiệt! Con bà nó còn làm bộ hào phóng. Nhìn gã làm nhẹ nhàng như vậy, xem chừng đã làm không ít lần rồi.

Nhậm Kiệt kích động thu lại 30 vạn linh ngọc, không để cho hai người Lữ Đức phát hiện bất kỳ sơ hở gì của mình.

- Ha ha, má nó, thống khoái, bổn đại gia rất thích những người thống khoái, đi, ta dẫn các ngươi đi lấy.

Nhậm Kiệt làm bộ hào sảng, làm ra thủ thế mời đi theo.

- Ngươi đi như vậy thì quá chậm. Lữ Đức, ngươi mang hắn đi theo.

Nhìn tên khốn này vẫn còn muốn tiếp tục đạp đất phi đằng, Sử Vân Phong khoát tay cản lại, đồng thời ra hiệu cho Lữ Đức.

- Vâng!

Lữ Đức vâng lời, khoát tay một cái, mang theo Nhậm Kiệt bay đi. Thần thức buông ra, hắn dùng thủ pháp đặc thù dò xét tình huống của Nhậm Kiệt.

Nhậm Kiệt làm bộ hồn nhiên không biết, chỉ là thủ đoạn con nít. Dò xét một hồi không có vấn đề gì, Sử Vân Phong mới yên lòng.

- Hả? Đã cách Cửu Âm Tông gần vạn dặm rồi.

Cũng không lâu lắm, Nhậm Kiệt dường như phát hiện điều gì nói.

- Nhanh đi. Với tốc độ của ngươi, ngay cả mấy trăm dặm cũng không tới đấy.

Lữ Đức đắc ý nhắc nhở.

- Đã như vậy thì dừng một chút đi!

Nhậm Kiệt nhìn chung quanh, cảm thấy cũng không xê xích bao nhiêu.

- Hả? Dừng một chút? Có chuyện gì?

Lữ Đức khẽ nhíu mày nhìn Sử Vân Phong, Sử Vân Phong cũng thả chậm tốc độ lại, hơi khó chịu ngoảnh đầu nhìn qua, không hiểu tên này muốn làm gì.

- Cũng không có gì.

Lúc sắp dừng lại, Nhậm Kiệt đột nhiên cất bước bước đi, nhìn như bình thường, nhưng trong bước kế tiếp, người lại bước lên cao hơn cả đỉnh đầu hai người Sử Vân Phong.

Sử Vân Phong lập tức cau mày nhìn về phía Lữ Đức.

- Này...

Lữ Đức vừa rồi dùng tốc độ cao nhất chạy đi, cho nên dùng khí tức của mình bảo vệ Nhậm Kiệt, cũng là để trói buộc hắn. Đột nhiên bị Sử Vân Phong nhìn mình, hắn cũng ngẩn người lại. Hắn không biết vì sao tên này lại thoát khỏi khống chế của mình, sao đột nhiên lại bay lên trên. Gã có ảo giác, dường như nhìn thấy không gian đột nhiên ở ra, mà người này cứ vậy xuyên qua.

Không thể nào, sao có thể. Nhất định là ảo giác. Nhưng mà, nhưng mà, người này sao đột nhiên lại vọt lên trên đỉnh đầu hai người mình chứ?

- Ngươi muốn làm gì?

Lữ Đức vội quát lên.

- Thở dài.

Nhậm Kiệt lẩm bẩm:

- Ngoan ngoãn đợi đó đi. Bản tôn muốn xem các ngươi đáng giá bao nhiêu, xem Cửu Âm Tông chịu chi bao nhiêu để chuộc các ngươi.

- Người Cửu Âm Tông nghe đây. Hiện tại thiếu tông chủ Sử Vân Phong và quản sự Vân Tiêu Các là Lữ Đức nằm trong tay bản tôn. Nếu muốn bọn họ sống thì mang tiền đến chuộc. Nhớ kỹ, nếu như đám lão già kia có bất kỳ cử động nào, bản tốt sẽ lập tức giết chết con tin. Có các ngươi một khắc, một khắc sau lập tức đưa ra cái giá, cũng phải để cho người Cửu Âm Tông biết.

Nhậm Kiệt đột nhiên hướng về phía Cửu Âm Tông hét lên.

- Ối!

Lần này hai người Sử Vân Phong đều ngây tại chỗ. Rống lên, hắn có ý gì? Gì mà còn mang tiền chuộc bọn họ.

Hắn, hắn cho rằng mình đang bắt cóc hai người mình sao? Hắn la vậy là có ý gì? Hắn điên rồi sao?

Nhưng bằng vào thần hồn lực cường đại, tiếng hô của Nhậm Kiệt lại truyền tới Cửu Âm Tông, gần như lúc bầu trời Cửu Âm Tông vang lên lời này, không gian bỗng nhien trở nên tĩnh mịch, không có tiếng thở nào, không có bất kỳ âm thanh nào. Người Cửu Âm Tông đều trợn tròn mắt, sợ ngây ra. Chuyện quái gì nữa đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.