Chàng Công Tước Bí Ẩn

Chương 42




Chín thành chín người không biết đó là gì. Nhậm Kiệt cũng tìm hiểu, thế giới này cũng có đạo phật, người tu phật đạo. Nhưng mà biến mất còn sớm hơn cả Hoàng triều thượng cổ nữa, di vật phật giáo lưu lại cũng rất hiếm.

Tới bây giờ rất nhiều người không biết từng có tồn tại tu Phật. Nhậm Kiệt cũng chỉ thấy được mấy dòng ghi lại trong cổ tịch ở Nhậm gia mà thôi.

Vân Tiêu Các.

Lữ Đức cao cao tại thượng ngồi trên thượng vị, người tới phía dưới ai cũng thận trọng, nơm nớp lo sợ.

Lữ Đức quản lý chuyện mua bán ở ngoài Cửu Âm Tông. Chuyện này cũng không phải to tác gì với Cửu Âm Tông, nhưng đối với người ngoài thì đây lại là quyền cao chức trọng.

- Bẩm, bẩm ngài! Mễ Du không dám nói đối nửa lời.

Mễ Du giọng điệu run rẩy thuật lại mọi chuyện ba lần. Một chữ cũng không dám bỏ sót, lần đầu tiên gặp được Lữ Đức, không nghĩ tới lại bị dọa sợ cho kinh hồn táng đảm.

- Ừ! Ngươi đi xuống đi! Nhưng không cần trở về Vạn Bảo Trai nữa. Lần này tuy không mua đồ được, nhưng cũng coi như đánh bậy đánh bạ phát hiện ra món bảo bối này. Ta sẽ an bài cho ngươi sau.

Lữ Đức phất tay áo cho Mễ Du đi xuống. Mễ Du như được ân xá, vội vàng khom người cung kính rời đi.

Tiếp đó chỉ thấy Lữ Đức cung kính cúi người hướng về phía sau cửa. Cánh cửa chậm rãi mở ra, hiện ra một bức rèm che, rèm che dùng tài liệu đặc thù chế thành, có ngưng tụ trận pháp. Nhưng mơ hồ nhìn thấy bên trong có một người trẻ tuổi, không rõ mặt. Người này bước lên trước, rèm che tự động kéo qua hai bên, hắn từ từ đi ra.

Người này vóc người vừa phải, thân thể rắn chắc, cặp mắt có thần, da ngăm đen, có chút không hợp với gấm lụa trên người.

- Bái kiến thiếu tông chủ!

Lữ Đức khom người thi lễ. Tuy hắn tu vi Âm Dương Cảnh dương hồn, nhưng lại không dám có chút khinh thường, bởi vì người này đúng là thiếu tông chủ của Cửu Âm Tông - Sử Vân Phong. Lần trước thân thể bị hủy hoại, mà lần này chính là Sử Vân Phong vừa mới đoạt xá.

Sử Vân Phong tuy vẫn một lòng tu luyện, nhưng thân là thiếu tông chủ, hắn cũng rất coi trọng vẻ bề ngoài của mình. Mà thân thể người này còn mạnh hơn hắn lần trước, nhưng do thói quen nên hắn vẫn ăn mặc như cũ. Nhìn có vẻ không hợp nhau lắm, giống như một tên nhà quê thô lỗ không nên ăn mặc theo lối đại thiếu gia vậy.

- Ừ!

Sử Vân Phong khẽ gật đầu, sau đó nhìn về hướng Mễ Du rời đi, lại quay sang nhìn Lữ Đức nói:

- Ngươi xác định là thật sao?

- Sau khi thuộc hạ nghe người bẩm báo mới cố ý tra xét điển tịch tông môn. Đã tra ra được ít nhiều, thiếu tông chủ mời xem...

Lữ Đức lấy ra một ít điển tịch mình đã soạn sẵn đưa cho Sử Vân Phong.

- Lúc đó thuộc hạ cũng đã cho người điều tra, trong đó có hai người hoạt động trong ngoại vi Cửu Âm Tông chúng ta. Bọn họ đã bị vây khốn ở bình cảnh nhiều năm, không ngờ trong nháy mắt cảm ngộ đột phá. Chuyện này không giả. Có rất nhiều người chứng kiến hư ảnh phật kia, chuyện này càng không phải giả. Hiển nhiên người kia trong lúc vô tình chiếm được chúng, căn bản không biết là đồ có trước cả thời kỳ Hoàng triều thượng cổ. Mà pháp bảo cũng đều đã mực nát, bị hư hại nhiều.

- Không nghĩ tới ngọn đèn kia lại là Cổ Phật Minh Tâm Đăng trong truyền thuyết. Tục truyền nó có từ thời còn có Phật tu, vị Cổ Phật kia hóa độ mình thành bảo đăng, dùng tinh nguyên, thân thể mình để đốt cháy bảo đăng. Nghe nói chỉ cần đốt lên là sẽ tản ra một mùi hương khiến người ta thông suốt, giúp cho người ta không bị rơi vào trầm luân, ngoại ma không thể xâm nhập, thậm chí có thể trợ giúp đột phá.

Nói tới đây, Lữ Đức hơi dừng lại, bởi vì hắn biết vị thiếu tông chủ của mình muốn nghe cái gì, gã chuyển lời nói:

- Quan trọng nhất là... Cổ Phật Kim Đan là vật tu luyện thần hồn tốt nhất. Cổ Phật thời đại thượng cổ có thể chuyển thế đầu thai, mấy đời, thậm chí mấy chục đời, mỗi một thế đều dung hợp thân thể hoàn mỹ, đời đời tích lũy một phần cũng là nhờ nó. Chính vì bảo bối bực này cho nên thủ hạ mới cho lập tức dừng lại mọi chuyện, điều tra chuyện này cho thiếu tông chủ. Hiện tại đã cho người lưu ý, một khi phát hiện tung tích người kia sẽ thông báo cho ngài.

Cổ Phật Minh Tâm Đăng, Cổ Phật Kim Đan, nghe đến đây Sử Vân Phong lòng mừng như điên, nhưng lại cố làm ra vẻ trấn tĩnh.

- Rất tốt! Ngươi làm rất tốt! Nhưng nhất định phải giữ bí mật chuyện này. Hiện tại trong tông còn rất náo loạn, có không ít người ôm hy vọng đoạt vị của bổn thiếu tông chủ, để tránh bọn họ gây phiền toái, nhất định phải giữ bí mật chuyện này. Không thể để cho bất cứ kẻ nào biết, rõ chưa?

Sử Vân Phong nghiêm lệnh nói.

- Thiếu tông chủ yên tâm, thuộc hạ sẽ làm!

Nói đến đây, Lữ Đức cẩn thận nói:

- Thiếu tông chủ, Mễ Du này chỉ là tên gà mờ, cũng không hiểu chuyện này. Trong lúc vô tình phát hiện ra chuyện này. Ngài xem?

Thúc thúc của Mễ Du và Lữ Đức có quan hệ không tệ, cho nên gã mới cẩn thận dò hỏi.

- Ừ! Coi như đây là lập công! Lát nữa ta cho người đưa hắn đi lịch lãm, vừa tu luyện vừa lịch lãm, sau này có khi có chỗ dùng.

Sử Vân Phong khẽ gật đầu, làm bộ đồng ý ban thưởng nói.

Trong lòng Lữ Đúc trầm xuống, thầm kêu không xong. Mễ Du không xong rồi. Xem ra thiếu tông chủ không tính giữ lại hắn.

- Vâng!

Lữ Đức cũng không nói gì thêm nữa, làm được như vậy đã là hết lòng rồi.

- Lữ Đức! Không cần nghĩ ngợi nhiều quá. Một người có tác dụng lúc cần thiết mới đáng tồn tại, ngươi làm rất tốt. Nếu không bổn gia chủ cũng không ủng hộ ngươi ngồi vào vị trí này. Ngươi cũng biết có rất nhiều người đỏ mắt đây.

Sử Vân Phong lại cho Lữ Đức một quả táo, dường như nhìn thấu tâm tư của hắn vậy.

- Vâng, vâng! Xin thiếu tông chủ yên tâm. Lữ Đức một lòng vì thiếu tông chủ, tất cả tài nguyên Vân Tiêu Các chuẩn bị đều vì ngài.

Lữ Đức vừa mừng vừa sợ, vội vàng quỳ xuống biểu lộ sự trung thành.

........

Một nhân ảnh mập mạp bay qua màn đêm nơi hoang vắng, cũng không bay cự ly dài, vô tình đã tới gần khu vực 3000 dặm Cửu Âm Tông mới dừng lại. Mập mạp lúc này mới yên tâm lại, thở phào một hơi.

- Cừ thật! Rốt cuộc cũng trốn ra được!

Mập mạp lau sạch mồ hôi trên trán.

- Trốn được? Ngươi nghĩ thật hay đấy. Chỉ bằng tên háo sắc như ngươi cũng nghĩ có thể đoạt được bảo bối?

- Oanh!

Đúng lúc này một thanh âm đột ngột vang lên, một người ngự kiếm bay tới, là cường giả Âm Dương Cảnh âm hồn đỉnh phong.

- Hừ? Hắn không đủ tư cách, chẳng nhẽ tên âm hồn như ngươi đủ tư cách sao?

Người ngự kiếm vừa nói xong, đột nhiên cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ từ trên đỉnh đầu áp xuống, hắn tránh cũng không kịp, bị một bàn chân giẫm nát đầu, máu thịt bầy nhầy.

Người giết hắn giống như thiên thần hạ phàm, như sát thần giáng thế vậy.

- Giết một tên âm hồn mà tự cho là mình lợi hại! Thứ tốt cũng không phải ai tới sớm là của kẻ đó đâu!

- Ha ha! Đều tới rồi sao? Vậy phải xem là ai có bản lĩnh thôi!

- Vù vù...

Trong lúc nói chuyện, lại mười mấy nhân ảnh bay tới, toàn bộ đều là cường giả Âm Dương Cảnh dương hồn. Cũng có mấy đoàn khí tức Âm Dương Cảnh âm hồn, nhưng sau khi cảm nhận được những người này đều không dám ló đầu ra.

Những người này đều không yếu, một đường đuổi theo tên mập mạp kia. Nếu không phải tên vừa rồi muốn động thủ thì bọn họ cũng ráng chờ đợi thêm, dù sao đều sợ kinh động Cửu Âm Tông.

Không ai biết vật kia là vật gì, nhưng ngửi mùi thơm đã có thể đột phá, nhất định là bảo vật hiếm có. Tuyệt đối không tầm thường.

Từng người cảnh giác nhìn nhau, không ai nhìn tên mập mạp kia. Mà nhìn đám người kia xuất thủ quá sớm, Nhậm Kiệt thầm mắng trong lòng. Nơi này cũng cách Cửu Âm Tông quá gần đi.

Mới hơn 3000 dặm, đám khốn kiếp kia lại không nhịn được. Một đám không có chút nhẫn nại nào

Ngay sau đó Nhậm Kiệt lại thầm vui mừng, bởi vì hắn cảm nhận được một khí tức quen thuộc đang chạy tới. Đúng là Lữ Đức! Bên cạnh hắn còn có người khác, Nhậm Kiệt lúc này mới yên lòng, rốt cuộc cũng đạt được mục đích.

- Còn nói cái gì. Giết chết tên mập mạp này trước đá, người nào mạnh, thứ đó sẽ thuộc về kẻ đó.

- Giết thì giết! Ngươi tưởng ngươi có thể đoạt được sao?

- Vậy phải xem ai mạnh hơn ai. Bất cứ kẻ nào cũng đừng nghĩ đoạt bảo vật này với ta.

Có người không nhịn được muốn xông lên giết người.

- Trong phạm vi vạn dặm Cửu Âm Tông, cấm giết người đoạt bảo. Kẻ nào chống lại, giết không tha!

Đúng lúc này một thanh âm lạnh lùng vang lên, lời vừa dứt, đột nhiên có mấy tia sáng lóe lên.

- Oanh... Bịch bịch...

- Không xong...

- Chạy nhanh...!

- Bịch bịch...

Tia sáng lóe lên, trong đám người kia không ít người đều bị ánh sáng xuyên thủng, thân thể nổ tung. Có người bỏ chạy, nhưng lại không kịp, trong nháy mắt mười mấy cường giả Âm Dương Cảnh dương hồn đều bị đánh chết tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.